Cô Hạ Lam đến gần Mộc Mộc, nhẹ nhàng khuyên:
- Mộc Nhi, bình tĩnh, đây là phòng họp...
Lời nói của cô Hạ Lam như tiếng chuông chùa thức tỉnh kẻ mê muội, mất đi lý trí - Mộc Mộc, cô lấy lại sự bình tĩnh và cao lãnh thường ngày, hạ giọng xuống:
- Dạ Quang Luật, động cơ của cậu rốt cuộc là gì?
- Thấy chướng mắt thì đánh, nhất định phải có động cơ thì mới được đánh người hay sao? - Luật Luật nói với cái giọng coi trời bằng vung.
Thầy Tân Thọ lúc này mới ho khan tiếng rồi nói:
- Luật Nhi, cháu không thể lấy cái thái độ ở nhà mà nói như thế được.
- Có gì mà không được? Từ cổ chí kim đến giờ vẫn là kẻ mạnh làm vua, kẻ thua thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuần phục kẻ mạnh mà thôi. - nói xong hắn đưa mắt sang nhìn Mộc Mộc.
Tay của Mộc Mộc nắm chặt lại, gằn từng chữ :
- Dạ Quang Luật, tôi nhắc cho cậu nhớ, đây là xã hội hiện đại, xã hộ dân chủ, ai cũng bình đẳng như nhau. Cậu không có quyền xâm phạm đến Nhân quyền của người khác.
- Oh, Bí Thư Đoàn, cô nói có lý ghê ha~ - Luật Luật với cái bỡn cợt, ngả ngớn.
Mộc Mộc tức giận đến mức đập bàn, trên bàn lập tức xuất hiện vết lõm, cô bước ra khỏi cửa phòng họp, không quên để lại câu nói lạnh lùng:"Em sang Hàn Quốc với Thiên Tư"." "Rầm", cánh cửa vô tội bị đập mạnh cái, mặt của Luật Luật đen đi hơn nửa, cậu ta cũng khôi phục lại sự lạnh lùng, bước ra ngoài phòng, không nói lời nào, cánh cửa vô tội lại bị đập mạnh cái nữa..( Trúc: Ta thấy cánh cửa này đi thay được rồi đấy...). Mọi người trong phòng đều cảm nhận được sự lạnh lùng của người vừa rồi, cả phòng chìm vào trong sâu lắng. Luật Luật chạy theo Mộc Mộc, nắm lấy cổ tay cô, Mộc Mộc bất ngờ, hét lên:
- Buông tôi ra!!!
- Tại sao tôi phải buông cô ra?
- Bởi vì tôi ghét cậu, không muốn nhìn thấy cái bộ mặt giả tạo của cậu!
- Hừ, sao cô không nói luôn là cô muốn trở về bên cạnh hắn đi? Còn phải đặt ra lý do?
- Tôi muốn trở về bên cạnh anh ấy thì sao? Tôi đặt ra lý do thì sao? Liên quan gì đến anh không?