Dimension Wave

mở đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Bạn có muốn sống một cuộc sống mới tại thế giới khác không?]

[Dự án Cuộc sống thứ hai đã xuất hiện rồi đây!]

[“Dimension Wave” mời gọi người chơi mới đến với chốn này! Hạn chót đăng kí sắp đến rồi đó, nhanh tay kẻo lỡ!]

“Em nghĩ sao?”

Cảnh nền, nhân vật được vẽ như thật vậy. Đã thế con game này còn chiếm tận bảy trang trong một quyển tạp chí trò chơi điện tử thì có vẻ như nó nổi tiếng ra phết đấy.

“Ngay cả khi chị hỏi em thế thì…”

Có hai cô gái, một chị một em của tôi, họ đột nhiên xuất hiện… rồi dán cái quyển tạp chí đó vào mặt tôi, trên mặt lộ rõ vẻ tự mãn rồi hỏi “Em nghĩ sao?” vậy đấy.

Nói thật chứ, tôi cũng chả biết họ muốn truyền đạt cái gì cho tôi đâu. Chẹp, mà cũng chả dối lòng được, có vẻ như nó cũng là một con game nên tôi cũng khá là tò mò đấy. Thể loại, xem nào, MMORPG à, nếu mà được chọn ấy, tôi sẽ chọn Harv*st Moon hay Wor*d Nev*rl*nd để có thể tận hưởng cái cuộc sống yên bình ấy mỗi ngày luôn.

“Em đúng là đáng thất vọng mà~ Nghiêm túc ấy~” Chị tôi bình luận một câu chí mạng.

“Đúng đúng~!” Con em gái tôi cũng hùa theo luôn kìa.

“…”

Sao tự nhiên họ cao hứng thế nhể? Tôi biết tôi không có quyền nói câu này nhưng, tôi tự tin là mình rất thân với hai chị em này đấy nhé. Bọn tôi thường chơi game với nhau và hai chị em kia cũng là game thủ đích thực luôn.

“Nè, anh nghĩ thế nào về game này vậy, Onii-chan?” Cô em gái hỏi tôi, mặt mang vẻ dễ thương. Em ấy chắc chắn đang cao hứng lắm rồi đấy.

Tôi thì cũng khá ngạc nhiên trước sự cao hứng bất ngờ này, nhưng bọn tôi là ruột thịt nên tôi gồng sức, chống lại cám dỗ của trái cấm cuộc đời, đưa mắt về lại cuốn tạp chí.

[Dimension Wave]

Một trò chơi trực tuyến, nơi mà các người chơi đồng tâm hiệp lực để chống lại một thế lực trong thế giới ấy với tên ‘Dimension Wave’. Nhìn thoáng qua, nó giống như các game nhập vai mì ăn liền mà bạn thường thấy, nơi ta phải dùng đa dạng các loại vũ khí cùng ma pháp khác nhau để tiêu diệt bè lũ quái vật.

Đù, có cả hoạt động câu cá trong game luôn này. Tôi thích mấy dạng hoạt động kiểu này lắm luôn. Một lối chơi mà bạn chẳng quan tâm cái gì, cứ yên bình mà chơi, băng qua con game với tốc độ của riêng mình.

Có cả đa dạng các chủng tộc để chọn luôn này.

Oh? Lối giải thích kì lạ thật chứ. Để xem nào…

[Như bản thử nghiệm đầu tiên được giới phê bình đánh giá cao. Để cho người chơi có một trải nghiệm cuộc sống thứ hai chân thực nhất trong trò chơi, họ sẽ không được phép đăng xuất cho đến khi trò chơi hoàn thành. Nhưng đổi lại đó thì, thời gian trong game sẽ trôi với một tốc độ khác so với ngoài đời. Dẫu cho hoàn thành game sẽ phải mất vài năm nhưng ngoài đời thì nó cũng chỉ mới trôi có 24 giờ thôi, nên cả những người làm công ăn lương, những người mà không có nhiều thời gian cũng có thể tận hưởng nó. Bọn tôi hiện tại đang tìm kiếm người tham dự nên là rất mong các bạn nộp đơn vào đó! Nếu ai có nhu cầu tham dự, hãy vào đường dẫn phía dưới nha!] Vậy đấy.

Nghĩ lại thì, con game này đã nổi lên như cồn vào khoảng năm trước. Dự án Cuộc sống thứ hai được tiến hành bởi một công ty VRMMO nổi tiếng đúng không nhỉ?

Như trong tạp chí đã đề cập, nó sở hữu một hệ thống mà vài tháng hay năm trong game cũng chỉ là vài giờ ngoài đời. Trở nên nổi tiếng trong giới làm công ăn lương và cái tên ‘Cuộc sống thứ hai’ đến từ việc ta không thể đăng xuất cho đến khi game hoàn thành.

Do trải nghiệm bên trong của trò chơi, nó chỉ được tổ chức có mỗi tháng một lần, phần lớn người chơi sau khi trải nghiệm xong đều hết mực khen ngợi trừ một vài người có trải nghiệm khác. Đó là những gì tôi biết sau khi đọc qua một trang chứa đầy thông tin.

Lũ bạn tôi cũng khinh qua nó rồi và cũng ca ngợi nó luôn đấy nên nó chắc hẳn phải thú vị lắm.

Có một vấn đề xã hội thường được báo lại rằng có sự chuyển biến nhẹ trong cách người chơi ứng xử sau khi chơi. Có lẽ dành hằng năm trời trong một trò chơi có thể gây ảnh hưởng đến sự phát triển trong nhân cách của con người. Hơn nữa, thằng bạn tôi vừa có một cô bạn gái trong game và giờ thì họ đang hẹn hò ngoài đời luôn chứ!

Chết đi tụi Riajuu!

Nói thêm luôn, vé vào cửa cũng cao phết đấy. Mà cũng phải thôi, để chơi thì ta cần có các thiết bị chuyên dụng, chi phí phát hành, bảo trì cộng thêm mà ngay cả công ty đây cũng phải kiếm lợi nhuận nữa mà.

Nói tóm lại, đây là một con game đắt đỏ, ít nhất là đối với học sinh.

“Thế nội dung nó là về cái gì?”

Nói thật, ngay cả khi tôi xin bố hay mẹ để mua nó thì nó lại thuộc vào loại sản phẩm mà họ sẽ luôn nói “không” thôi, bất kể nó có là gì đi chăng nữa…

“Hehe~!” Với vẻ cao hứng như lúc nãy, chị tôi lấy ra bao phong bì trong túi. Trên đó nghi ‘Người gửi: [Dự án Cuộc sống thứ hai].

“K-Không thể nào…”

“Đúng rồi đoá, vé tham dự game đó!”

“Chị đào đâu ra vậy? Chị không làm gì phạm pháp chứ?!”

“Nó là giải thưởng của một giải đấu trò chơi điện tử mà chị đã thắng lần trước đấy!” Chị ấy giải thích, mặt đầy hạnh phúc, bỏ ngoài tai câu đùa tệ hại của tôi.

Giải đấu mà chị ấy nói có lẽ là giải đấu game thùng được tổ chức lần trước bởi một công ty thành viên. Lần đó đông người tham dự ở trên trang thông tin mà tôi xem lắm luôn. Một biển người tham gia, chỉ vì tấm vé này đó.

Để nghĩ rằng ngay cả người nhà mình cũng tham dự vào giải đấu này… cảm giác lạ thật đấy.

“Lên đến ba người có thể tham dự chỉ với một vé đấy.”

Người chị mặt toát lên vẻ tự mãn đến kinh người, cô em thì hồn như bay khỏi xác vì phấn khích.

“Ba người à… con số lạ thật đấy.”

Thường phải là hai hay bốn người chứ?

Tôi cũng nghe nói rằng có những cặp đôi cũng tham dự vào sự kiện này như thể họ là vợ và chồng vậy, mà còn tuỳ vào mối quan hệ nữa. Còn có vài câu chuyện rằng một vài cặp đã chia tay vì mối quan hệ trở nên xấu đi trong game luôn.

Mà kệ đi, nói tóm lại là tôi cũng được tham gia nhỉ.

…Không, đợi đã.

“Này, tại sao ta không bán đấu gí—gagh!” Trước cả khi tôi kịp hoàn thành câu, đứa em của tôi đã làm một cú tuyệt đẹp bên má phải rồi.

“Không có mùa xuân đấy đâu tên Onii-chan ngu ngốc này!”

“Kiểu, nếu ta bán nó thì ta lại có thể tổ chức một chuyến đi chơi gia đìn—gagh!” Bây giờ thì má trái của tôi cũng nhận được vật lí trị liệu từ cô chị.

“Chị nghĩ chúng ta nên làm nó để báo hiếu cha mẹ sau khi tìm được một công việc thích hợp.”

Uầy, họ thực sự kiên định đấy nhỉ. Mà tôi cũng chả có quyền ý kiến gì, đâu phải đồ của tôi đâu.

“Vậy,… hai người định mời bạn cho chỗ còn lại à?”

“”Eh?””

“Hmm?”

Họ nhìn chằm chằm vào tôi cứ như thể thấy một sinh vật nào đó lạ lắm vậy.

“Anh có muốn chơi không, Onii-chan?”

“Không hẳn.” Trông thú vị thật đấy, nhưng biết nó là game VR thì tôi chán hẳn luôn. “Anh không ổn lắm với mấy cái Hệ thống game VR ấy.”

Hệ thống game VR hay game trực tuyến dạng dive. Nó chính là làn gió mới đã thổi vào ngành công nghiệp game trong những năm gần đây.

Không lâu trước đó, nó chỉ được coi như là một thể loại khoa học viễn tưởng: cyberpunk. Game trực tuyến dạng dive cũng chỉ như một giấc mơ cao xa mà không thể nào chạm tới. Khi nó lần đầu ra mắt, rất nhiều tranh cãi đã nổ ra nhưng nhìn chung chủ yếu đều là các đánh giá không mấy tích cực.

Vấn đề đầu tiên, tôi nghĩ các game thủ Nhật Bản sẽ hiểu, nhiều người không tài nào chịu nổi cái độ ‘thực tế’ do dive mang lại. Kiểu nhé, bây giờ các con game làm từ những pixel vẫn còn phổ biến, những người mà đã quen khi chơi game bằng TV sẽ không thể nào quen được kiểu đồ hoạ mới lạ này.

Mà cũng bởi tôi được sinh ra trong thời kì mà đầy rẫy những tựa game 3D đẹp đẽ nên nó cũng chẳng tác động đến tôi mấy nhưng có vài người như bị ‘dị ứng’ với việc chuyển tư đồ hoạ pixel sang 3D ấy. Nhưng nếu nó chỉ có thế thì tôi cũng chẳng có lí do gì mà không chơi mấy game dive.

Vấn đề thứ hai, tầm quan trọng của sóng não hay khả năng phản xạ tính toán nhận thức của mỗi người là khác nhau. Nói tóm lại, mấy thứ như khả năng ‘phản xạ’ cũng như ‘đưa ra quyết định’ sẽ có tốc độ khác nhau tuỳ thuộc vào khả năng của mỗi người nữa.

Đến cuối cùng thì, game thủ không thoả mãn với những tựa game mà ngay từ đầu đã không công bằng nên nhu cầu cũng trở nên không cao ngoại trừ một vài người đã có thể thích nghi với môi trường game mới.

Chà, dù sao thì với sự tiến bộ của khoa học kĩ thuật sẽ có thể nâng tầm hiệu suất của máy chơi game thôi, rồi nó cũng sẽ trở thành một tâm điểm khi mà khả năng của mỗi cá nhân không còn ảnh hưởng tới hiệu năng nữa.

Nói mới nhớ, hình như tôi nghe chuyện này đâu rồi ấy nhỉ—

“Onii-chan này, viên nhộng có cả chương trình kết nối sóng não liên tục đấy, nên ai cũng có thể chơi luôn.”

“À ừ, bảo sao phí vào chơi đắt thế.”

Viên nhộng, một loại máy chơi game công suất cao. Khác với những chiếc máy trông như mũ bảo hiểm với màn hình bên trong rồi kết nối với máy tính. Đây là một tinh hoa của khoa học, nó chứa một người ở bên trong, phủ họ bằng một chất lỏng rồi kết nối họ tới trò chơi.

Như đã nói, do người tham dự cần có thứ này để tham gia, giá để duy trì thứ này phóng như tên lửa dù chỉ là trong một ngày.

“Được rồi, giờ em biết là mình có thể tham gia cùng với hai người nhưng hai người không còn ai khác để mời à?”

“Lâu lắm rồi mới có một dịp mà cả ba cùng chơi với nhau được mà, thế chẳng phải là chơi với cô em gái và cậu em trai của chị đây sẽ vui hơn à?”

“Đúng đó~!”

“Đến vậy thì được thôi, em sẽ tham gia. Cảm ơn vì đã mời nha.”

Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy khá hạnh phúc.

Và như vậy, tôi quyết định sẽ tham gia vào dự án Cuộc sống thứ hai, Dimension Wave.

Vào ngày con game bắt đầu.

Ba chúng tôi bước lên tàu, tiến thẳng tới nơi tổ chức sự kiện. Tại đó đã đông nghẹt người rồi dù hai chị em kia đã giục tôi đi sớm đấy.

Thứ mà bọn tôi cần mang theo chính là vé tham dự và một chiếc USB chứa dữ liệu tạo nhân vật mà đã được phát cho toàn thể người chơi tham dự.

Do tính chất của chính trò chơi nên việc tạo nhân vật tốn rất nhiều thời gian nên người chơi đã được yêu cầu phải tạo nhân vật trước.

Nhân vật của tôi thì là một gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đầy mình mà tôi đã phải dành nhiều ngày suy nghĩ và đã hoàn thành nó ba ngày trước. Nhân vật cơ bắp thì cũng chẳng được gọi là phổ biến nhưng tôi thấy nó ngầu là được rồi.

Trong game, ta có đa dạng các chủng tộc để chọn như Nhân tộc, Á nhân, Mộc nhân, Ngọc nhân và Thể sống tinh thần. Tôi thì chọn Thể sống tinh thần rồi đấy.

Hay cũng có thể đọc là Nhân tộc, Bán nhân, Elf, Tinh nhân và Tinh hồn nhân.

Tôi chọn Thể sống tinh thần là bởi chúng không có cấp độ, HP, MP khá là hiếm trong mấy con game kiểu này luôn. Ngay cả tên trang web chính thức, thông tin về chúng cũng rất ít nên là tôi sẽ tìm hiểu về chúng trong game.

Trong đống đấy, tôi khá thích Tinh nhân với Tinh hồn nhân đấy. Nhưng rồi tôi vẫn chọn Tinh hồn nhân bởi tôi thích chủng tộc hiếm, thế thôi.

Bên cạnh đó, chị tôi thì chọn Nhân tộc còn em gái tôi thì chọn Á nhân. Dù tôi còn chẳng hỏi nhưng họ vẫn cứ nói.

“Oh, chắc chuẩn bị bắt đầu rồi đấy.”

Sau khi tôi nói vậy, hai con người với niềm phấn khích vô tận bắt đầu tiến về phía trước.

Trên đường đến căn phòng, tôi đã sử dụng một trong ba vé tham gia có ID tích hợp sẵn. Sau khi tôi đưa nó cho nhân viên, họ đưa cho tôi một chiếc chìa khóa với một chiếc móc khóa nhựa màu xanh có số thứ tự.

Bọn tôi cứ bước đi, đến một ngã rẽ. Có vẻ nam và nữ sẽ được tách nhau ra.

“Gặp em sau nhé,” chị tôi nói.

“Bye~Bye~!” cô em gái cũng chào.

Tôi mở cái tủ khoá đúng với số được đánh trên chiếc chìa. Từ đó, tôi lôi ra một bộ đồ được thiết kế riêng từ số đo ba vòng tôi đã nhập trên trang web chính trước sự kiện.

Khoác lên mình bộ quần áo, tôi có cảm tưởng như mình là một phi công vừa bước ra từ một bộ anime vậy, cảm giác đồ bó sát vào người khiến tôi có một cảm giác là lạ và dường như các đồng chí xung quanh tôi cũng thấy vậy, họ chỉ mặc quần áo trong im lặng.

Ban đầu ấy, người tham dự phải đi vào viên nang hoàn toàn khoả thân cơ. Nhưng do có nhiều ý kiến trái chiều nên bên phía tập đoàn đã phát minh ra các bộ quần áo chuyên dụng tích hợp cả chức năng cứu sinh cho những trường hợp khẩn cấp nữa. Và chắc chắn cũng là thêm một lí do tại sao phí tham dự cao đến vậy.

Trong lúc nghĩ vu vơ như vậy, tôi thay quần áo, kiểm tra khoá tủ và sẵn sàng.

“Chà…”

Hiện ra trước mắt tôi là một nhóm các viên nang, thứ được thiên hạ đồn là có chức năng đưa cơ thể vào ngủ lạnh. Một viên nang cũng có thể gọi là khá to so với một người đấy, cỡ cái giường của tôi.

“Xem nào…”

Trên viên nang, có một miếng dán to, nổi bật hẳn lên để chỉ vào chỗ cắm USB và hướng dẫn vận hành nó. Nó trông khá dễ, dù chỉ là nhìn qua thôi.

Theo hướng dẫn, tôi cắm usb, vào viên nang, đảm bảo cửa đã đóng và nằm xuống.

Tôi vẫn còn chút thời gian nữa cho đến khi game bắt đầu, để nghĩ xem tôi sẽ làm gì trong game nào.

Hai chị em kia thì có vẻ là nẫng luôn việc chiến đấu các thứ rồi nhưng tôi thì khác. Tôi sẽ thử chức năng ‘câu cá’ mà trong tạp chí đề cập xem như thế nào.

Có lẽ câu cá trong một con game MMORPG chỉ gây lãng phí thời gian mà thôi, nhưng tôi nghĩ hưởng thụ cuộc sống thứ hai đầy yên bình mới chính là mục tiêu thực sự của tập đoàn đấy. Chà, câu cá xong thì làm gì tôi cũng không biết nữa, chơi lâu rồi tự biết ấy mà.

Đang nghĩ thì tôi chợt nhớ ra, tôi hoàn toàn quên mất về cái sự kiện tên Dimension Wave luôn, hay cũng chính là tên của con game đấy. Muốn tham gia vào cái sự kiện đấy hay không thì cũng là hoàn toàn tự nguyện thôi, nhưng tôi chắc chắn kiểu gì thì hai bà cô kia cũng tham dự rồi, tôi cũng muốn giúp họ theo một cách nào đó chứ.

“Oh?”

“Thưa toàn thể người tham gia, đã đến lúc bắt đầu rồi. Xin hãy không rời khỏi viên nang cho đến khi trò chơi bắt đầu.”

Có vẻ như trong lúc tôi đang đắm chìm vào trong suy nghĩ, thời gian cũng đã trôi qua kha khá rồi. Nghe xong thông báo, một loại chất lỏng đặc biệt bắt đầu lấp đầy viên nhộng.

Nó không có màu xanh lá cây… kiểu như có vài nguồn sáng ánh lên trong viên nhộng thôi ấy. Cứ như đi xem trình diễn nghệ thuật vậy, nó không màu và chỉ trong nháy mắt, cả viên nhộng đã được lấp đầy. Tôi nín thở nhưng rồi cũng phải hít vào theo bản năng nhưng ngạc nhiên thay, tôi đang thực sự thở trong chất lỏng.

"—Chuyển dữ liệu 0%............100%."

"—Đã hoàn thành. Bắt đầu kiểm tra chương trình hằng số sóng não."

Hình ảnh trực tiếp thu vào trong mắt tôi hay nói đúng hơn, bộ não của tôi. Một khung cảnh mê li, cuốn hút hơn cả đời thực.

Một video về đời sống của những con người xung quanh thị trấn giả tưởng. Tôi có thể nghe rõ từ giọng nói của một người đàn ông giống như thương nhân

gần đó đến cả bước chân của đám đông đi lại.

Trước đó, tôi đã cho rằng mình không hợp chơi VR vì độ trễ đến khó chịu nhưng đến với nơi đây, chẳng có hạn chế nào cả.

Đúng như mong đợi từ một thiết bị chuyên dụng.

"—Kiểm tra hoàn thành. Sau khi hoàn thành các giao thức khác, trò chơi sẽ được khởi chạy."

Mà tôi vẫn không quen nổi việc các câu từ được truyền trực tiếp đến bộ não đâu nhá. Kiểu như tôi đã bước vào một thế giới khoa học viễn tưởng vậy, khoa học kĩ thuật bây giờ tiên tiến thật chứ.

Gọi là phấn kích cũng được đấy chứ, tôi bồn chồn một cách kì lạ, nhìn tới nhìn lui rồi đột nhiên tầm nhìn tối sầm lại.

“Chuyện vừa rồi ấy, không vui đâu.”

Không chỉ game, mà còn là các loại hệ thống dive nữa, tôi thì không thích cái thể loại đột nhiên tầm nhìn tối om thế này đâu kiểu như tôi vừa tắt TV ấy.

Rồi nó cho tôi một ảo giác rằng, cái thế giới mà tôi sống từ trước cho đến nay, không phải là thế giới thực.

“—IT IS A BLESSING TO YOUR LIFE!”

(Ban phước cho cuộc sống của ngươi!)

Tiếng Anh à? Dịch thô ra là ‘Ban phước cho cuộc sống’? Tôi chẳng giỏi tiếng Anh đến vậy nên cũng không biết chắc điều gì.

Và trong lúc tôi đang nghĩ những điều như vầy, ý thức tôi cứ mờ dần, mờ dần,…

Truyện Chữ Hay