“Nà~, Nikaidou. Không, bạn Nikaidou. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Giờ nghỉ trưa vài ngày từ sau vụ bentou ái thê náo động đó. Nikaidou, người ngồi kế cạnh tôi, ngoài lời chào buổi sáng ra đã im lặng suốt cho đến bây giờ ấy đưa cho tôi một cái hộp được bọc bằng hoa văn truyền thống của Nhật. Shinji vừa quay lại, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó thì ngạc nhiên mà mở mồm há hốc. Nhân tiện thì tôi đang được những ánh mắt nào là ganh tị, nào là đố kị từ đám học sinh ở trong lớp hướng về.
“Ông nhìn là biết là đúng không? Là bentou do tự tay tôi làm đó. Mà dù có nói thế cũng chỉ là những đồ dư thừa được nhồi vào đó thôi.”
Nikaidou vừa cười gượng ‘ahaha’, vừa đáp mà dường như đôi gò má ửng đỏ, tôi thì cho rằng cô ấy nóng do máy sưởi hoạt động quá hiệu quả, vừa ngượng ngùng vừa nhận lấy nó.
「Gì, bentou của Nikaidou hả!? Ghen tị quá đi……!」
「Làm thế nào bây giờ……Làm thế nào thì tao mới được ăn cái hộp bentou đó? Đấm chết thằng Yoshizumi?」
「Thằng tróa Yoshizumi……Không chỉ mỗi nhận mỗi bentou của Hitotsuba mà cả Nikaidou luôn á? Không thể tha được……Không thể tha thứ được……」
Ừm. Bơ hết đi cho rồi. Mà, oi, đừng co vẫy tay với đám fan[note58474] nữa. Chúng nó lại máu lên đấy!
“Thì có làm sao đâu. Giống như một loại dịch vụ thôi mà.”
Quả nhiên là hoàng tử. Chỉ cần nở nụ cười rạng rỡ và vẫy tay thì đám nữ sinh ở đây ở đó đều nắm ngực mình rồi ngất xỉu. Quang cảnh mà chỉ có thể thấy trong manga.
“Mà dù thế đi nữa, hiếm khi mới thấy Nikaidou làm rồi mang bentou đến đó. Ngọn gió nào khiến bà làm vậy?”
“Fưfư~. Phải ha……Nếu mà dám nói ra lý do thì là muốn quấy rối Yoshimizu chăng?”
“……Cái sự quấy rối cầu kỳ vô ích đấy là sao. Tui chừng từng nghe ai làm rồi mang bentou đến quấy rối đâu à?”
Tôi vừa cạn lời, vừa lườm Nikadou thì cô ấy chả thèm quan tâm, chỉ giả vờ không biết gì mà huýt sáo. Khi đang như thế thì tôi nghe được tiếng bước chân rầm rầm ở ngoài hành lang.
“Yuuya! Đã đến giờ ăn bentou trưa cùng nhau rồi!”
Hitotsuba bước vào lớp với cái khí thế như thể là nhảy lên tàu điện đang chạy vậy. Trên tay cô ấy đang cầm cái túi màu hồng và màu xanh, nhưng khi nhận ra trên tay tôi đang cầm cái bọc có hoa văn truyền thống Nhật Bản thì cổ phồng má lên ngay lập tức. Ánh mắt chẳng hiểu sao cũng đang ngấn lệ nữa. Thật dễ thương.
“Yuuya……Thứ mà anh đang cầm trên tay là gì thế hả? Chẳng lẽ nào——”
“Đúng như Hitotsuba đã nghĩ đấy. Cậu đã chậm một bước rồi.”
Nikaidou vừa cười fưfư~, vừa nói thẳng với vẻ mặt ta đây. Lẽ nào con nhỏ này muốn tạo nên tình huống bão táp như thế này nên mới cố tình làm rồi đem bentou đến sao? Nếu là như thế thì đúng là quấy rối đấy, nhưng thật sự là tốn công tốn sức mà.
Hitotsuba vừa cắn môi, vừa hối hận về sự lựa chọn của bản thân. Đâu, thì chắn chắn là không thể đến trường cùng nhau còn gì. Thì bởi em chẳng phải hôm nay ngủ dậy trễ hơn mọi khi sao.
Em nghĩ anh không nhận ra là sau khi anh ngủ, em rón rén ra khỏi phòng ngủ mà đến bếp để sột soạt làm cái gì đó à? Tuy em đã hăng hái nói ‘bentou ngày mai em sẽ làm!’ đấy, nhưng chính vì như thế mà trễ nên là anh không muốn em quá sức đâu.
“Yu, Yuuya. Bentou em làm……anh sẽ ăn chứ?”
“Ểể——Tui là người đưa cho ông trước, nên tui nghĩ ông có nghĩa vụ phải ăn bentou của tui đó nha?”
Con nhỏ Nikadou này, hoàn toàn đang chơi đùa mà. Hitotsuba nghiêm túc đến nỗi sắp khóc đến nơi, nhưng Nikaidou lại làm vẻ mặt đắc thắng đạt được kết quả mong đợi. Bây giờ nên trả lời thế nào mới đúng đây!?
“Fư~fư~fư. Tôi , Yoshi~”
A~. Bây giờ cái cỗ máy phiền phức mà tôi muốn nó đến nhất đã tham gia vào cuộc hội thoại với vẻ tràn ngập sự tự tin một cách vô ích. Ootsuki đứng trước mặt tôi và đưa ra đề xuất cho bạn Kaede và Nikaidou.
“Cả hai cậu. Bây giờ không nên xem Yoshi ăn bentou của bên nào, mà để cho Yoshi quyết định xem bentou của bên nào mới ngon thì thế nào?”
“Ra là như vậy. Cách nghĩ đó được đấy. Không hổ danh là Akiho!”
“Chẳng còn cách nào khác nhỉ. Đấy là điểm thỏa hiệp nhỉ. Tui thì không có hứng thú chuyện thắng thua đâu, nhưng nếu như Yoshimizu ăn bentou của mình thì không thể chối từ.”
Hitotsuba thì khen, còn Nikaidou thì trơ trẽn gật gù cái ý kiến hay của Ootsuki. Bộ không có ý kiến của tôi à, thế luôn cơ à. Cơ mà chẳng phải từ đâu nói rằng ăn cả bentou của hai người chẳng phải đã tốt rồi sao? Nếu như thế thì chẳng cần phải đưa ra quyết định sao!?
“Tao thì thích xem bộ dạng của mày khi đang cố gắng lựa chọn bên nào đó đấy, Yuuya.”
Tôi được thằng Shinji vỗ vai rồi nói lời an ủi. Dám lấy chuyện của người khác làm trò vui, đúng là thứ chết tiệt mà.
*****
Rồi cả bọn đã di chuyển đến Cafeteria. Thứ tự thì khác so với lần trước, Hitotsuba, một ghế trống rồi đến Nikaidou, phía đối diện thì gồm Ootsuki, Shinji và tôi.
“Vậy thì em trước! Đây, Yuuya.”
Có vẻ như giữa đường đến chỗ này đã oẳn từ tì quyết định, trước tiên là Hitotsuba thì đưa bentou đến trước tôi rồi mở nắp.
“Ồồ……! Đây đứng là sự kết hợp vàng kim của trứng rán và karaage[note58475], một trong những món ăn kèm xếp hàng đầu muốn có được trong bentou! Kaede, cậu đến để thắng nhỉ!”
Đâu, chỉ là trùng hợp vì có ai dự đoán ra được chuyện trở nên thế này hay là đi đến để thắng gì đâu. Ể, là trùng hợp thôi đúng chứ?
Ờ thì có bận tâm cũng chẳng bắt đầu được, tôi dừng suy nghĩ trước ánh mắt đang phàn nàn「mau ăn đi anh」của Hitotsuba và vươn tay đến miếng karaage.
“S-, sao anh? Có ngon không?”
Hitotsuba nuốt nước bọt dõi theo. Nikaidou ngồi kế bên thì đang lườm lấy cái miếng karaage của Hitotsuba như là lườm kẻ thù vậy.
“……Ừm, ngon lắm. Anh nghe thấy vị mình chính cũng như hương thơm, nhưng mà em đã tốn công sức nhỉ?”
“Quả nhiên là Yuuya! Anh nhận ra nó rồi nhỉ! Phải đó. Trước khi chiên em đã trộn đều với lại Katsuobushi[note58476] đó!”
Sự kết hợp giữa karaage với katsuobushi ngoài đoán đó, nhưng vị mì chính lan tỏa ra trong miệng cực kỳ ngon. Cô ấy đã học được công thức này ở đâu nhỉ?
“Cái đó……là điều cấm kỵ ạ~”
Rồi, em dễ thương lắm. Điều cấm kỳ gì cũng được. Bụng cũng đang đói nên tôi đã ăn sạch hết trong nháy mắt.
“Vậy tiếp theo là đến lượt tui nhỉ. Yoshimizu, ông sẽ ăn hết không chừa lại chứ?”
Thứ tiếp theo được đưa đến là hộp bentou của Nikaidou. Bên trong cũng tình cờ là karaage và trứng rán hoàn toàn giống hệt như Hitotsuba.
“Ồ~……Ồồ!! Ai mà ngờ lại trùng món ăn kèm chứ! Đây là tiến triển ngoài dự đoán mà~! Trông như độ hoàn hảo của karaage sẽ là điểm phân thắng bại!”
Cảm ơn vì đã lên tiếng giải thích cái tình huống thực tế rối rắm này, Ootsuki. Nhưng mà bà im lặng giùm tui một chút được không? Bình tĩnh lại, tôi không thể ăn được bây giờ.
“———!? ~ể, mùi vị là này là sao. Ngon lắm nhưng mà tui chưa từng được ăn qua.”
“Tôi đã sử dựng miso để ướp gia vị đó. Hình như vừa miệng với Yoshimizu nên tui an tâm rồi.”
Bất giác cô ấy thở dài ra một hơi cảm thán. Phong vị thanh đạm thượng hạng, và khoảnh khắc khi cắn vào trong miệng lại tỏa ra một hương thơm ngào ngạt. Cô ấy đã thêm công sức gì vào sao?
“Àà, cái đấy thì lúc khi chiên tui đã trộn qua dầu mè đó.”
Nikaidou nở nụ cười bất khả chiến bại. Thế này thì chọn bên nào cũng khó đấy. Cơ mà Nikaidou này, quấy rối mà bà làm quá hết sức luôn rồi không phải à?
“Trứng rán thì có hơi khét——~a……”
Khoảnh khắc mà tôi ăn miếng trứng rán thì đang đắn đo suy nghĩ xem mình cố quyết định xem ai sẽ thắng. Và tôi đã suýt rớt đôi đũa. Cái vị này là——
“À ré? Chẳng lẽ nó không ngon sao? Tôi đã thử ướp mùi vị mà lúc trước Yoshimizu có nói là thích đó……”
“Không, không sao. Cực kỳ ngon lắm. Ừm. Ngon lắm.”
Ra cô ấy vẫn còn khá nhớ chuyện đã nói lúc trước nhỉ.
Rốt cuộc tôi đã ăn hết sạch bentou của Nikaidou. Sau cùng thì bụng cũng no căng vất vả đấy nhưng tôi đã cố gắng vì bọn họ đã cất công làm nó mà, không thể nào có thể chừa lại được.
“Nào nào, Yoshi~. Khoảng thời gian nghỉ trưa vui vẻ cũng đã sắp đến hồi kết thúc. Ông đã quyết định bên nào ngon hơn rồi chứ?”
“……Àà, tui quyết định rồi.”
“Ồ~, được đấy Yoshi~. Vậy thì xin hãy phát biểu đi nào! Là Kaede hay là Ai đây!? Nào, là bên nào!?”
“……Nikaidou.”
Nikaidou cười ‘fưfư’ với vẻ mặt đắc thắng. Còn Hitotsuba thì suy sụp.
“Vậy người thắng trong trận chiến bentou là Ai~~~~~!!”
Tiếng hét của Ootsuki vang lên đồng thời với tiếng chuông thông báo giờ nghỉ trưa đã kết thúc.
*****
Vào buổi tối ngày hôm đó. Hitotsuba, người vẫn như mọi khi đợi tôi kết thúc luyện tập trong câu lạc bộ rồi trở về nhà, trông cực kỳ khó chịu.
Cất công đón tôi ở cổn trường là chuyện tốt đấy nhưng hai đôi gò má của cô ấy lại phồng lên. Tôi lỡ dùng ngón tay, một tiếng ‘phụt’ phát ra nên tôi bất giác cười lên, nhưng Hitotsuba thì lại càng đánh mất tâm trạng.
Nó vẫn cứ tiếp tục cũng trong giờ ăn, khi tôi bắt chuyện thì cô ấy cũng im lặng, quay phắc đi mà chẳng chịu nhìn lấy tôi. Thế này thì nguy quá. Thật sự nguy nan quá.
“……Tại sao chứ?”
Sau khi dùng xong bữa tối, đang rửa chén dĩa thì Hitotsuba lẩm ba lẩm bẩm. Sự bất mãn tràn đầy được truyền đến tôi rõ ràng qua giọng nói đó.
“Tại sao……lại là bentou của Nikaidou chứ? Karaage của Nikaidou ngon đến mức như thế sao.”
Ngược lại có thể nói rằng cô ấy đang không thuyết phục hơn là tâm trạng đang xấu. Ban đầu tôi cũng đã định cho Hitotsuba thắng rồi. Nếu nói về sở thích karaage thì tôi thích cách làm của Hitotsuba hơn. Nhưng mà—
“Lý do là tại trứng, đấy. Tất nhiên là trứng mà Hitotsuba làm cũng ngon đó? Cũng có vị nước súp, hương vị như của nhà hàng cao cấp phần nào vậy. Vẻ ngoài cũng đẹp mắt nữa.”
“……Vậy thì, món trứng rán của Nikaidou có vị như thế nào thế?”
“Ngọt lắm. Cực kỳ ngọt đến mức mà anh tưởng cô ấy cho đường hơi quá luôn. Nó giống như vị trứng rán mà ngày xưa mẹ anh từng làm vậy.”
Bao gồm một chút vị khét, món trứng rán mà Nikaidou đã làm có mùi vị giống như món trứng rán mà mẹ tôi đã từng làm cho tôi quá thể.
“Nhưng cái này là vì Nikaidou đã biết sở thích của anh nên mới làm được chăng. Ngày xưa anh đã từng nói với cổ đó. Trứng rán thì có kiểu ngọt và kiểu không ngọt.”
Nhớ không lầm thì đó là vào lễ hội vận động trước hè. Chúng tôi nói về chuyện trong hộp bentou như đã hứa, rồi từ đó mở rộng cuộc trò chuyện ra và kể về sở thích trứng rán. Và tình cờ là tôi biết được tôi và Nikaidou thuộc bên thích ngọt. Cô ấy có lẽ nhớ cuộc nói chuyện lúc đó. Tuy là tôi đã chẳng ngờ cô ấy lại hảo ngọt đến cỡ này.
“Đó là lý do mà anh đã chọn bentou của Nikaidou đó. Nếu như không có thứ này thì anh đã chọn bentou của Hitotsuba rồi.”
“Là vậy sao. Nếu là thế thì em đồng ý về vụ bentou. Nhưng mà nhé! Còn một lý do khiến cho em đang hờn dỗi nữa! Mà ngược lại thì cái này có thang điểm hờn dỗn cao hơn cái kia!”
Ểể. Không phải vụ bentou là lý do chỉnh để em hờn dỗi à? Cơ mà thang điểm hờn dỗi là sao đấy? Thang điểm hờn dỗi là 100 thì anh được bao nhiêu điểm thế?
“Phải rồi ha, vụ bentou là 20 và vụ đằng này là 80 điểm đó. Chỉ như thế thôi mà là vấn đề trọng yếu và đáng báo động đó!”
Ểể!? Nhận lấy hơn 80% của thang điểm thì chẳng phải là vấn đề siêu trọng yếu luôn hay sao! Không giải quyết cái này thì tuyệt đối tâm trạng của Hitotsuba không hồi phục được chẳng hạn. Rốt cuộc thì nó là——!?
“Tại sao anh lại gọi em là ‘bạn Hitotsuba’ mà bạn Nikaidou thì anh lại gọi là ‘Nikaidou’ chứ!?”
“…………Hả?”
Tôi lỡ thốt ra tiếng ngạc nhiên vì chẳng hiểu được ý nghĩa câu mà cô ấy đang nói. Không thích hay sao mà cô ấy lại vừa dẫm chân, vừa tiếp tục phản đối.
“Anh gọi trống không tên của Nikaidou vậy mà lại thêm ‘bạn’ vào tên em cảm giác có một bức tường bằng cách nào đó vậy ấy! Em cũng muốn được gọi là ‘Kaede’ từ Yuuya! Mà đúng hơn là anh hãy gọi như thế đi!”
Cỡ tôi thì nhận ra đấy, nhưng mà con người này thì lại thản nhiên nói thẳng ra là muốn được gọi bằng tên luôn. Quả nhiên như thế thì xấu hổ lắm nên tôi muốn cô ấy tha cho cơ.
“Mà ngay từ đầu, tại sao anh lại gọi cô ấy là ‘Nikaidou’ thế? Có lý do gì đúng chứ?”Dù có nói thế đi nữa chứ tôi nghĩ chẳng có lý do gì đâu. Nikaidou giỏi trong việc thu hẹp khoảng cách ấy mà.
Nikaidou tình cờ ngồi cạnh tôi, dần dần mở rộng trò chuyện với nhau do chúng tôi đều chơi thể thao, thêm vào sở thích chung nữa thành ra chúng tôi rất hợp cạ với nhau.
Ban đầu thì gọi nhau là ‘bạn Yoshimizu[note58477]’ với ‘bạn Nikaidou’, nhưng do Nikaidou mang khi chất hoàng tử nam tính hơn là cả con trai nữa nên lúc mà tôi nhận ra thì cô ấy đã cởi mở và đã bắt đầu gọi tôi là ‘Yoshimizu’ rồi. Thế nên tôi cũng bắt đầu gọi cô ấy là ‘Nikaidou’ một cách tự nhiên.
“Mừ~……Em cũng muốn thu hẹp khoảng cách con tim với Yuuya.”
Gương mặt cá nóc ấy của Hitotsuba dù nhìn bao nhiêu lần cũng không chán. Nhưng mà lần này lại còn hướng đối mắt thẹn thùng lên nữa thành quà khuyến mãi cao cấp nhất. Sức phá hủy lớn đến nỗi làm con tim thôi đập thình thịch, và tôi bất giác đứng hình. Cái đó chẳng phải là phản quy tắc rồi sao.
“Em thì nhìn như thế này mà lấy ra hết dũng khí để gọi anh là ‘Yuuya’ đó? Thế nên em cũng muốn Yuuya gọi em bằng tên……là ‘Kaede’ đó. Không được……sao anh?”
Đôi mắt biếc thẹn thùng ấy đang nhìn chăm chú lấy tôi. Bộ dạng năng động như là giống Chiwawa đã thống trị thế giới trên quảng cáo ấy, dù là mùa đông cũng khiến cho vầng trán tôi toát cả mồ hôi. Tôi nuốt ực ngụm nước bọt, trong một lúc sự yên tĩnh ghét thăm căn phòng khách.
“……Yuuya.”
“Ưn ưn~……Kưư……”
Bên trong tôi đang vừa đang đấu tranh nội tâm, vừa phải chơi cái trò nhìm chằm chằm có một không hai chống lại sự than vãn mạnh mẽ từ cô gái xinh đẹp trước mắt. Nhưng mà nó ngay lập tức kết thúc. Tôi không thể nào thắng được trò chơi này cả.
“Hiểu rồi. Anh hiểu rồi. Anh chịu thua, Kaede[note58478].”
Ưwa~, cái gì thế này, nó còn xấu hổ hơn mình tưởng nữa. Chắc chắn là lần này mặt mình đỏ hết lên cả rồi. Độ đỏ ở mức lửa phun trào ấy. Nhưng mà Kaede cũng chẳng thua kém gì khi đôi gò má của cô ấy cũng đã trở nên đỏ như là cà chua đến vụ thu hoạch vậy.
“Em vui lắm. Cảm ơn anh nhiều, Yuuya.”
Đôi gò má của Hitotsuba sau khi nó như thế vừa nhuộm một màu như thể ánh chiều tà, vừa nở nụ cười rõ ràng là thiên thần, và tôi chỉ có thể ngượng ngùng mà thôi.