"Hi! Chào cô, tôi là Tào Chính Ngạn."
Tiến về phía cô ấy, tôi nói, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi vẻ hơi nghi hoặc, tựa hồ người cô ấy mong gặp hoàn toàn không phải là cái người đang đứng trước mặt cô ấy là tôi đây. Tôi tức thì lúng túng chỉ muốn ngay lập tức quay đầu đi về, đã lâu rồi tôi không như vậy.
Chỉ gặp nhau vẻn vẹn chưa đầy một phút, cô ấy thậm chí chưa nói câu nào, nhưng tôi đã có thể cảm nhận rõ ràng, đây là người phụ nữ có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc của người khác.
Cảm nhận rõ ràng.
"Chào anh, anh gọi đồ trước đi."
Cô ấy nói. Ngắn gọn dễ hiểu, không hề có một câu khách sáo thừa thãi, giống như phim điện ảnh của cô ấy, hoặc nên nói là, giống như phong cách của một người như cô ấy.
Gật đầu, ngồi xuống, gọi món, hút thuốc.
Cho đến tận khi món tôi gọi được mang ra, cô ấy không nói một lời nào, chỉ im lặng hút thuốc và uống cà phê. Tuy mơ hồ cảm giác cô ấy có thể nổi giận, nhưng tôi vẫn chằm chằm quan sát người trước mắt mình: túm tóc buộc gọn sau gáy, nếu đoán không nhầm, chắc chỉbằng một chiếc chun đen thôi?
Mặt cô ấy chưa được trang điểm, không chừng đến kem chống nắng còn không bôi cũng nên, cô ấy mặc quần cotton dài màu ghi, bên trên là áo phông ba lỗ màu trắng, chân đi giày thể thao, tôi có chút khâm phục kiểu ăn mặc có chút thoải mái của cô ấy, trừ những lúc trong phòng tập gym, mắt tôi đã lâu lắm rồi không quen với những cô gái ăn mặc thoải mái thậm chí để mặt mộc thế này.
Tôi luôn rất khâm phục những cô gái có thể ăn mặc thế này ở khu phía Đông.
Cô ấy vâcn là người gầy guộc trong trí nhớ của tôi, cô ấy thực ra khá cao, nếu nhớ không nhầm thì phải gầm m, nhưng lúc này người đang ngồi trước mặt tôi lại trông có vẻ nhỏ bé, tôi nghĩ có lẽ là do cô ấy bị gù khá nghiêm trọng cũng nên!
Đây là lần đầu tiên tôi được đối diện với cô ấy ở khoảng cách gần đến vậy và đến tận giờ phút này rồi tôi mới thực sự cảm nhận rõ ràng cô ấy đúng là mất tích nhiều năm. Nhưng điều khiến bản thân tôi thấy kì lạ và ngạc nhiên là, cô ấy khiến tôi nhớ tới Trương Tĩnh, họ không giống nhau, khí chất cũng khác nhau, nhưng tôi lại vô thức nhớ tới Trương Tĩnh.
Tại sao?