Tôi thất nghiệp gần một tháng rồi, nguyên nhân là vì cắt giảm phòng ban, thực ra tôi không hề bất ngờ trước kết cục này, bởi ngành âm nhạc đã lâm vào cảnh khó khăn từ lâu, lâu lắm rồi, nhạc pop là trào lưu mà còn không được huy hoàng như xưa, huống hồ cái phòng chuyên nhập khẩu nhạc rock không thịnh hành như chúng tôi?
Tôi không gặp được thời kì hoàng kim của ngành âm nhạc, thời kì tươi đẹp ca sĩ nổi tiếng động một cái là bán được cả triệu bản, thời kì giản đơn việc ca sĩ cần làm chỉ là hát cho tốt mà thôi, về điểm này thật ra tôi cũng chẳng có gì để kêu ca, dù sao tôi cũng đâu đóng góp được mấy tờ tiền cho âm nhạc thịnh hành, tôi chỉ mua đĩa than với cả CD xịn của mấy ban nhạc rock.
Tôi chỉ hơi buồn vì những đĩa nhạc mấy năm nay qua tay mình nhập khẩu không còn cơ hội được người ta thưởng thức nữa, cho dù chỉ là cơ hội được bày ở một góc nhỏ trong cửa hàng băng đĩa chờ đợi một số rất ít người nhấc nó lên cũng không còn, mà đó quả thực đều lànhững ban nhạc rất hay, thứ âm nhạc tuyệt vời! Underworld, The Chemical Brothers, Orbital, The Prodigy, Faithless, Infusion,... không đếm xuể.
Tại sao?
Ngủ dậy tôi đủng đỉnh rửa mặt, cạo râu, do có nhiều thời gian, tôi thậm chí còn tắm thêm lần nữa, rồi vặn loa to nhất, vào bếp rán cho mình quả trứng ốp la cùng thịt hun khói, cắt thêm một miếng giăm bông và pho mát, bày ra đĩa, tiếp đó lấy một lon Coca trong tủ lạnh ra bật nắp, thưởng thức bữa sáng mang phong cách rock trong nền nhạc.
Tuy đã cố hết sức để giảm tốc độ ăn nhưng vẫn còn rất lâu mới đến giờ hẹn, lâu đến mức đủ để tôi lại do dự về quyết định có nên trở về Cao Hùng hay không? Thở dài ,một lần nữa vấn đề lại làm khó tôi, vì thế tôi rút một điếu thuốc ra hút, khi điếu thuốc tắt, mọi nỗi phiền não quen thuộc này cũng tan biến một cách kì diệu, tuyệt thật, lần nào cũng có tác dụng.
Tắt nhạc, rửa đĩa, vứt lon Coca vào thùng rác tái chế xong, tôi tính ra ngoài lòng vòng trước đã, vốn là định đi bộ đến phòng tập gym, kết quả chẳng hiểu sao tôi lại đi lung tung chẳng có mục đích gì, cứ đi vậy đến tận gần cuộc hẹn, tôi mới dừng chân xác định phương hướng chính xác, rồi quay người đổi hướng, tiếp tục đi, đi về phía cuộc hẹn lần nữa với cô ấy.
Tại sao?
Thời gian hẹn là giờ chiều, địa điểm cô ấy chọn là N.Y.Bagel, tôi nghĩ nếu không phải vì cô ấy ở gần đây, thì chắc là vì ở đây phục vụ bữa sáng theo phong cách Mỹ cả ngày thì phải? Có cảm giác cô ấy là kiểu người giờ này mới ăn sáng.
Tôi đoán cô ấy có lẽ là kiểu người bất kể tỉnh dậy lúc mấy giờ, bữa ăn đầu tiên cũng chắc chắn là bữa ăn sáng.
Tôi đến trước khoảng phút, vốn dự đoán phải chờ một lúc lâu, bởi ngoài phim điện ảnh của cô ấy ra, ấn tượng thứ của tôi(và có lẽ tất cả mọi người) về cô ấy là rất dễ đến muộn, vậy mà rốt cuộc khi đẩy cửa bước vào, tôi kinh ngạc nhận ra cô ấy đã ở đó rồi.
Kinh ngạc.
Vừa đẩy cửa vào, người đầu tiên tôi trông thấy chính là cô ấy, nhưng cô ấy không hề nhận ra tôi. Nói đúng ra cô ấy có thể coi là hình mẫu người đẹp, trắng trẻo, mắt to, cao gầy, nhưng không hiểu sao, những yếu tố làm nên người đẹp này ở trên người cô ấy lại trở nên mỏng manh như vậy, mỏng manh đến mức thậm chí khiến người ta lo lắng, kiểu như không nên khen những nét đẹp này của cô ấy thì tốt hơn.
Lo lắng.
Tại sao?