“Ba quyền đánh bay ta? Ha ha ha ha... Phế Vô Khuyết, ta còn tưởng ngươi thật sự có gan hẹn chiến với Mộ Dung Thiên, hóa ra cũng chỉ là một tên điên mà thôi! Sao nào, làm phế vật được mười năm, không chịu nổi nữa à? Hơ hơ, phế vật chính là phế vật, thỉnh thoảng mơ tưởng cũng được, nhưng mà nhớ phải cụp đuôi vào nghe chưa, không thì một ngày nào đấy nhỡ đâu ta không vui sẽ nghiền chết ngươi chỉ bằng đầu ngón tay! Ha ha ha ha...”
Mộ Dung Thiên cười điên cuồng khiến vết sẹo bên má trái của hẳn ta co giật dữ dội, lời của Diệp Vô Khuyết vào tai hẳn †a bưồn cười hệt như một con kiến đang cố nuốt con voi vậy.
Tiếng cười lần lượt vang lên, năm sáu tên con cháu nhà Mộ Dung đi cùng Mộ Dung Băng Lan đều không nhịn được cười, vẻ mặt bọn họ giống hệt nhau, đều liếc nhìn bóng dáng đơn độc của Diệp Vô Khuyết với ánh mắt miệt thị và khinh thường.
Đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Băng Lan khẽ nhếch lên, khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười giễu cợt, những năm nay. nàng ta luôn canh cánh trong lòng nỗi nhục vì việc từng có hôn ước với Diệp Vô Khuyết.
Nàng ta là con gái của Mộ Dung Trường Thanh, là công. chúa của nhà Mộ Dung, từng vô số lần tìm gặp riêng Mộ Dung Trường Thanh để yêu cầu rút lại hôn ước với Diệp Vô Khuyết, nhưng sau mỗi lần thất bại, sự chán ghét của Mộ Dung Băng Lan đối với Diệp Vô Khuyết lại càng tăng thêm.
Trong thâm tâm nàng ta cho rằng nguyên nhân thất bại nhất định là bởi Diệp Vô Khuyết cuốn lấy nàng không tha, không chịu giải trừ hôn ước. Diệp Vô Khuyết vẫn còn mộng tưởng đợi đến lúc hắn mười tám tuổi sẽ lấy nàng ta.
Người ngoài không thể xen vào chuyện hôn ước được, mặc dù Mộ Dung Băng Lan vô cùng chán ghét và oán hận Diệp Vô Khuyết nhưng nàng ta vẫn không thể làm gì, cho đến khi Mộ Dung Thiên xuất hiện.
Mộ Dung Băng Lan rất có thiện cảm với người vị huynh trưởng này, tài năng của hắn ta được mọi người trong nhà Mộ Dung nhìn thấy rõ ràng, lại còn khôi ngô tuấn tú, và đôi lúc hắn ta còn cố ý lấy lòng nàng ta. Trái tim của Mộ Dung Băng Lan từ lâu đã bị Mộ Dung Thiên cướp đi, thậm chí Mộ Dung Thiên còn tỏ ý rõ ràng muốn giúp nàng ta giải trừ hôn ước với Diệp Vô Khuyết.
Vậy nên mới có cảnh tượng trên sàn luyện võ, nhưng người tính không băng trời tính, tuy mọi thứ đều đang phát triển theo hướng mong muốn, nhưng Diệp Vô Khuyết lại không hề tỏ ra khuất nhục, không cam tâm và điền cuồng như trong tưởng tượng của Mộ Dung Băng Lan, thay vào đó là sự ung dung và vui vẻ, thậm chí hắn còn yêu cầu Mộ Dung Trường Thanh rút lại hôn ước.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, lời nói của Diệp Vô Khuyết khiến Mộ Dung Băng Lan suýt nữa tức giận đến ngất xỉu, sự tức giận và oán hận trong lòng nàng ta đối với Diệp Vô Khuyết đã lên đến cực điểm, không ngờ gã thiếu niên vô dụng này lại dám khiêu chiến với Thiên ca.
Mặc dù mọi người đều cho rằng Diệp Vô Khuyết chỉ đang phản kháng một cách vô nghĩa sau khi bị ép buộc, nhưng Mộ Dung Băng Lan lại không nghĩ vậy, nàng ta cho răng Diệp Vô Khuyết ghét việc nàng ta giải trừ hôn ước, ghét bỏ Mộ Dung Băng Lan nàng ta.
“Diệp Vô Khuyết, loại rác rưởi như ngươi cũng dám thẳng thừng sỉ nhục ta, lại dám khiêu chiến Thiên ca, hôm nay bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận!”
Đôi mắt nàng ta tràn ngập sự lạnh lẽo, trong lòng dấy lên những suy nghĩ, nụ cười giễu cợt của Mộ Dung Băng Lan dần biến thành cười lạnh, nàng ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Vô Khuyết bị giãm trên mặt đất như một con chó chết.
“Cười đủ chưa? Hoặc là đấu, hoặc là nhường đường. Mới sáng sớm, chó ngoan không cản đường, thật xui xẻo”.Trong khi mọi người đang cười, Diệp Vô Khuyết chậm rãi lên tiếng, từ từ hạ nắm tay phải đang giơ lên xuống rồi chắp. †ay sau lưng, trở nên bình tĩnh và lãnh đạm trở lại. Sự chói lọi và sắc sảo vừa rồi dường như đã biến mất, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ. Gió mát thổi nhẹ tới, chiếc áo luyện võ màu đen phấp phới, chàng thiếu niên cô độc đứng đó, khí chất tiêu Sái.
Trong mät Mộ Dung Hải, Diệp Vô Khuyết giờ phút này tràn ngập một luồng khí tức không thể nhìn thấu được, so với sự kiêu ngạo và khí phách hôm qua khi hẹn chiến với Mộ Dung Thiên trên sàn luyện võ, Diệp Vô Khuyết của hôm nay cho hẳn †a cảm giác cao thâm khó dò.
Dường như bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, vẻ tươi cười trên mặt Mộ Dung Hải vụt tắt, thần sắc dần dần trở nên lãnh đạm, thân thể vạm vỡ, năm đấm hơi giơ lên, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
“Ngày hôm qua trên võ đài, ta sợ đánh quá mạnh sẽ lỡ tay đánh chết ngươi, cho nên mới ba chiêu đã đánh bại ngươi. Nếu ngươi nói ba chiêu cũng có thể đánh bay ta, vậy thì hôm nay ta cũng không cần nương tay”.
“Ầm” “Vù” “Xem đây! Địa Sát Hổ Bôn Quyền!”
Khí huyết gầm thét, nguyên lực dao động, Mộ Dung Hải đột nhiên nhảy lên, thân hình cao lớn tiến lên ba bước, tay phải nắm chặt, sau đó là một tiếng hét lớn, một tiếng hổ gầm mơ hồ vang lên, sau lưng hẳn ta hiện ra ảo ảnh mãnh hổ cao. một trượng, khí huyết thấm vào Da, Thịt, Gân, Mộ Dung Hải vừa tiến vào Đoàn Thể tầng tám Luyện Cốt đại thành, ra tay tàn nhẫn!
“Gầm” Tảng đá dưới chân hắn ta vỡ vụn, hoá thành mãnh hổ xuống núi, Mộ Dung Hải một quyền đấm thẳng vào Diệp Vô
Khuyết, quyền kình đánh thẳng vào hư không!
“Tuyệt học trung phẩm? Có phải Mộ Dung Hải coi trọng Phế Vô Khuyết quá rồi không?”
“Dùng Địa Sát Hổ Bôn Quyền để đối phó với thứ rác rưởi Đoàn Thể tầng năm Phế Vô Khuyết thật quá lãng phí!”
“Đương nhiên! Nhưng mà Phế Vô Khuyết cũng xứng lắm, ai bảo mạnh miệng làm chỉ! Ta thấy Phế Vô Khuyết ăn một quyền này cũng phải nằm liệt giường ba tháng”.
Những tên con cháu năm sáu năm kia của nhà Mộ Dung thấy Mộ Dung Hải vừa ra tay đã dùng tuyệt học trung phẩm, bọn họ không hiểu Mộ Dung Hải chỉ dạy dỗ tên Phế Vô Khuyết chút thôi, sao lại phải nghiêm túc như vậy.
Mộ Dung Băng Lan khoanh tay, đôi môi đỏ không ngừng cười nhạo, chỉ có nàng ta lờ mờ nhận ra Mộ Dung Hải dường như không đơn giản là chỉ dạy cho Diệp Vô Khuyết một bài học.
“Năm xuống cho tai”
Cùng với tiếng hét của Mộ Dung Hải, sự hung ác hiện lên trong mắt hẳn ta không hề che giấu, năm đấm của hẳn ta đã lao đến cách cơ thể của Diệp Vô Khuyết trong gang tấc!
Diệp Vô Khuyết vẫn đứng yến ở đó, ánh mắt bình tĩnh, theo đòn của Mộ Dung Hải, tay phải của hắn chậm rãi nắm lại thành quyền, từ phía sau chậm rãi nâng lên, vào lúc quyền của Mộ Dung Hải sắp đánh trúng hắn, Diệp Vô Khuyết đã ra tay không chút nặng nề.
Trong ánh mắt vui sướng của Mộ Dung Băng Lan, năm đấm của Mộ Dung Hải cùng ảo ảnh mãnh hổ và Diệp Vô Khuyết va vào nhau!
Trong nháy mắt, tiếng năm đấm va chạm vang lên!
"Bụp"
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Băng Lan hiện rõ vẻ không thể tin nổi!
“Làm sao... làm sao có thể?”
“Làm sao có thể?”
Những lời nói đó vang vọng trong lòng Mộ Dung Hải, sắc mặt của hắn ta còn khó coi hơn Mộ Dung Băng Lan, bởi vì hắn †a cảm nhận được một sức mạnh kỳ dị mà kh ủng bố đến tột độ từ nắm đấm bình thường của người thiếu niên trước mặt!
“Soạt soạt soạt”
Lòng bàn chân cọ xát dữ dội vào phiến đá, Mộ Dung Hải đang rút lui với tốc độ như lúc tấn công Diệp Vô Khuyết trước. đó, cố gắng hết sức điều khiển thân hình của mình, nhưng sức mạnh kỳ lạ đó khiến hän ta không thể làm được!
"Bịch bịch bịch"
Sau khi lùi lại sáu bước, Mộ Dung Hải cố định thân hình, trùng hợp thay, hẳn ta lại dừng lại ở nơi mình vừa đứng lúc. đầu.
Hai quyền va chạm, Mộ Dung Hải lui sáu bước!
Mặt khác, Diệp Vô Khuyết thậm chí không lắc người.
"Phù"
Tiếng th ở dốc không ngừng vang lên, sắc mặt của năm sáu tên con cháu nhà Mộ Dung biến đổi, khó có thể tin vào mắt mình.
"Ơ, gì đấy! Ta đã nhìn thấy cái gì thế này? Phế Vô Khuyết một quyền đánh lui Mộ Dung Hải?"
"Đây có phải là ảo ảnh không? Sức mạnh của Địa Sát Hổ Bôn Quyền là tập trung sức mạnh của toàn bộ cơ thể vào hai năm tay, có thể đánh ra lực mạnh gấp đôi bình thường, nhưng cơ thể Phế Vô Khuyết thậm chí còn nhúc nhích? Chuyện này... sao có thể?"
"Chẳng lẽ Mộ Dung Hải đã nương tay?" Mộ Dung Băng Lan vẫn luôn khoanh tay, đôi mắt đẹp đế của nàng ta lóe lên vẻ khó tin, sau đó nhìn Mộ Dung Hải, nàng †a muốn biết chuyện gì đang xảy ra?
Run rẩy.
Mộ Dung Băng Lan lập tức chú ý tới cánh tay phải của Mộ Dung Hải đang run lên, hiển nhiên cú đấm vừa rồi tuyệt đối không phải do hắn ta cố ý nương tay tỏ vẻ, mà là hắn ta thật sự bị một quyền của thăng oắt phế vật kia đẩy luil
Sắc mặt thay đổi kịch liệt, Mộ Dung Hải mở to mắt nhìn thiếu niên trước mặt, vết sẹo trên má trái lúc này dường như bắt đầu sung huyết, cánh tay phải cảm thấy đau nhức tê dại, Mộ Dung Hải lúc này như bị sét đánh!