Diệp Vô Khuyết nằm mỉm cười, bỗng nhiên giơ tay phải lên, lấy từ trong ngực ra một phong thư.
Bức thư này thoạt nhìn rất bình thường, bề ngoài phong bì không có chữ viết gì, nhưng Diệp Vô Khuyết tay phải cầm bức thư này vẻ mặt lại trở nên bi thương cùng tịch mịch.
"Hầy, quả nhiên là như thế. Chính chấp niệm này đã khiến ngươi cam tâm tình nguyện trầm lắng mười năm, bằng lòng buông bỏ thân phận thiên tài tuyệt thế cũng phải ngưng tụ cho bằng được bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp sao? Chính là để mở bức thư này ra, ta hỏi ngươi, lựa chọn như thế, Diệp Vô Khuyết, ngươi không hối hận sao?”
Nhìn thấy lá thư trong tay của Diệp Vô Khuyết, Không nghĩ đến cái gì đó không nhịn được tiếp tục hỏi.
"Ngươi cũng biết, nếu ngươi không lựa chọn ngưng tụ bản nguyên Thánh Pháp, thì với tư chất của ngươi, tu vi hiện giờ của ngươi chắc chắn sẽ rất cao, nhưng vì bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp này, ngươi vẫn dừng lại ở Đoán Thể tầng năm, tất cả những thứ này ngươi thấy xứng đáng không?"
Nghỉ vấn của Không vang vọng trong đầu Diệp Vô Khuyết, nhìn bức thư trong tay, Diệp Vô Khuyết khế cười: "Xứng đáng không? Tất nhiên xứng đáng”.
"Từ khi ta có ký ức, ta đã đi theo Phúc bá, cho đến năm bốn tuổi, Phúc bá mang theo ta đến nhà Mộ Dung, để lại lá thư này cùng ngọc Huyết Long rồi lặng lẽ rời đi, ta thậm chí còn không nhớ nổi ký ức trước bốn tuổi, chỉ biết ta tên là Diệp Vô Khuyết, lại không biết ta là ai? Cha mẹ ta là ai? quê hương. †a ở đâu?"
Nói tới đây, vẻ mặt Diệp Vô Khuyết lại trở nên rất ấm áp và hoài niệm, nhưng hẳn không dừng lại, những chuyện giấu trong lòng mười năm này, hắn chỉ cũng chỉ chịu nói với Không.
"Trong một số ký ức còn sót lại trước bốn tuổi của ta, ta mơ hồ nhớ rõ tuy Phúc bá không phải là phụ thân ta nhưng đối đãi với ta như con ruột, ta đi theo ông ấy đến rất nhiều nơi, cuối cùng đi tới nhà Mộ Dung. Ta không rõ thân thế của mình nhưng ta lại có một hy vọng, đó chính là phong thư này và ngọc Huyết Long mà Phúc bá để lại. ”
"Không, năm đó sau khi Phúc bá rời đi, ta vô cùng đau lòng, lảo đảo đi tới nơi đó, vô tình phá vỡ Nhật Nguyệt Tinh Thần Cấm, gặp được ngươi. Ngươi nói cho ta biết phong thư này đã bị hạ một cấm chế Thánh Pháp, cho dù sau này tu vi có cao đến đâu, nếu không hiểu Thánh Pháp thì vĩnh viễn cũng không mở được phong thư này..."
Nghe đến đây, Không nhất thời cũng trầm mặc.
Sao y không hiểu lời Diệp Vô Khuyết nói được chứ, trong mắt thiếu niên này, tu vi có cao tuyệt đỉnh đi nữa cũng không thể so sánh với sự cố chấp của hắn đối với thân tình, hắn không biết mình là ai, đến từ đâu, cha mẹ quê hương ở nơi nào, manh mối duy nhất chính là phong thư này cùng ngọc Huyết Long.
Diệp Vô Khuyết và y, giống nhau đến mức nào chứ?
"Ta là quên đi chính mình, mà hắn thì lại chưa từng biết rõ thân thế của mình, bọn ta đều đang truy đuổi và tìm kiếm, hy vọng tìm được gốc rễ của mình".
Trong lúc nhất thời không gian chìm vào yên lặng. Một lúc lâu sau, Không đã phá vỡ sự im lặng này.
“Ha ha.... Ngươi biết gì không? Diệp Vô Khuyết, ngươi im lặng mười năm tu thành Đấu Chiến Thánh Pháp, sẽ trở thành vận may lớn nhất cuộc đời ngươi! Một ngày nào đó ngươi sẽ biết sự lựa chọn của ngươi là một quyết định đúng đắn như thế nào! Mới cảnh giới Đoàn Thể mà đã tu thành Thánh Pháp... Cơ duyên như thế, may mắn quá đỗi...”
Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng quanh quẩn không dứt trong đầu khiến Diệp Vô Khuyết có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ tới chuyện hẹn chiến với Mộ Dung Thiên, säc mặt thay đổi.
"Vù"'Tâm niệm vừa động, khí huyết kim hồng trong cơ thể lại biến động không ngừng, khóe miệng Diệp Vô Khuyết dần dần lộ ra một nụ cười.
"Hiện giờ Đấu Chiến Thánh Pháp đã thành, khí huyết của †a từ chỗ đan điền phá tan xiềng xích, trở về với thân thể, Không, chắc là ta có thể tiếp tục tu luyện chứ?”
Sau đó, Diệp Vô Khuyết kể chuyện hẹn chiến với Mộ Dung Thiên với Không.
"Ngươi năm tuổi đã đạt tới Đoàn Thể tầng năm, Luyện Gân tiểu thành, mấy năm qua ngươi không ngừng thai nghén ngưng tụ Đấu Chiến Thánh Pháp, vô tình làm cho thân thể ngươi càng ngày càng cường tráng, Luyện Gân sớm đã đại thành. Về phần Luyện Cốt và Luyện Tủy, ngươi chỉ cần thời gian mà thôi, có Đấu Chiến Thánh Pháp gia trì, con đường tu luyện của ngươi từ nay về sau so với người thường hoàn toàn không giống nhau, đây là một con đường may mắn, về phần khí huyết vì sao lại thay đổi, có lẽ liên quan đến thể chất của ngươi, đúng rồi, ngươi thử tu luyện nguyên lực xem sao?”
Lại nhìn phong thư trong tay, ánh sáng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, Diệp Vô Khuyết trịnh trọng cất thư vào trong ngực. Hắn ngồi xếp bằng theo chỉ thị của Không, vận Hạo Thiên Kình đã sớm nãm lòng, khí huyết kim hồng chuyển động trong cơ thểt
"Vù "
Bản nguyên Thánh Pháp bỗng nhiên nảy lên, một lực hút mạnh mẽ bỗng từ chỗ đan điền khuếch tán ra bên ngoài, nhất thời tất cả nguyên lực trong cơ thể bị lực hút này dẫn dắt chảy hết vào bản nguyên Thánh Pháp trong đan điền!
"Vù vù vù"
Diệp Vô Khuyết mơ mơ màng màng cảm nhận được dường như trong bản nguyên Thánh Pháp đã xảy ra sự biến hóa nào đó khó diễn đạt bằng lời, nhưng giờ phút này hắn tin
tưởng vào Không, giữ vững lý trí tỉnh thần, hết sức chăm chú!
"Oanh"
Một khắc sau, toàn bộ bản nguyên Thánh Pháp bỗng nhiên sáng ngời, chùm ánh sáng vàng tỏa ra rực rỡ, cả người Diệp Vô Khuyết được ánh hào quang này bao phủ. Cũng trong nháy mắt này, thần sắc Diệp Vô Khuyết biến đổi!
"Vù"
Từng đợt nguyên lực màu vàng nhạt vừa quen thuộc lại xa lạ từ trong bản nguyên Thánh Pháp mãnh liệt chảy ra, trong nháy mắt đã phân bố toàn thân, không khác gì so với lúc trước.
Chỉ là, Diệp Vô Khuyết biết giờ phút này nguyên lực đang chảy trong cơ thể không còn giống lúc trước nữa!
Dồi dào, mênh mông, lớn lao, dày đặc chiến ý mạnh mẽ ngút trời!
"Không, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Cảm thụ được khí thế nguyên lực màu vàng nhạt chạy qua, Diệp Vô Khuyết nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Quả nhiên là như thế! Ngưng tụ bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, lợi ích đầu tiên chính là từ nay về sau, nguyên lực mà ngươi tu luyện không còn là nguyên lực bình thường nữa mà là chiến khí Thánh Đạo được tạo ra từ bản nguyên Thánh Pháp!”
Giọng nói của Không bấy giờ cũng trở nên khá hưng phấn, không đợi Diệp Vô Khuyết hỏi lần nữa, y nói tiếp: "Chiến khí Thánh Đạo được xem là một loại nguyên lực thiên địa phẩm chất cực cao, so với nguyên lực bình thường mạnh hơn gấp mười lần, ngưng luyện gấp mười lần, lực sát thương, đồng dạng mạnh hơn gấp mười lần! Nói cách khác, ngươi tu luyện ra chiến khí Thánh Đạo thì từ nay về sau có thể chiến vượt cấp, có năng lực lấy yếu thắng mạnh!”
"Chiến vượt cấp? Lấy yếu thăng mạnh sao? ”
Con ngươi lấp lánh của Diệp Vô Khuyết khi nghe Không giải thích thì càng lúc càng sáng, cảm nhận được khí huyết kim hồng và chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể, trong lòng nóng rực.
Khóe miệng mỉm cười, sâu trong đôi mắt bình tĩnh của Diệp Vô Khuyết, một sự sắc sảo cực kỳ bức người ẩn hiện mà không phát ra!
"Phúc bá, ngọc Huyết Long người để lại cho ta, ta nhất định sẽ giữ gìn thật tốt. Mộ Dung Thiên, ngươi sẽ làm bước. đệm đầu tiên để Diệp Vô Khuyết ta lấy lại hào quang!”
Lời lẩm bẩm trầm thấp giống như sấm sét, lại tràn ngập lòng tin.
Bầu trời quang đãng vạn dặm, mặt trời treo cao. Tiếng ồn ào huyền náo vang vọng.
Trước sân của viện dành cho con cháu nhà Mộ Dung, bảy tám người đi rất nhanh ở phía trước, cầm đầu lại là một nam một nữ.
Chàng trai dáng người cường tráng, má trái có một vết sẹo dữ tợn, chính là Mộ Dung Hải. Còn cô gái kia vận một thân váy lụa đỏ, làm nổi bật dáng người tuyệt đẹp của nàng †a, vô cùng hấp dẫn. Chỉ là trên gương mặt xinh đẹp này lại đầy vẻ hung tợn, đôi mắt long lanh ẩn chứa ý hận và khuất nhục, ngoài Mộ Dung Băng Lan thì còn là ai được?
Theo sát phía sau hai người là mấy cường giả thế hệ trẻ của nhà Mộ Dung. Tuy bọn họ đi ở hàng trước nhưng ánh mắt lại phần lớn đều tập trung vào vóc dáng của Mộ Dung Băng Lan, trong mắt là sự ái mộ không thèm che dấu.
"Băng Lan, muội đúng là chuyện bé xé to, chỉ là dạy dỗ tên vô dụng Phế Vô Khuyết thôi mà lôi nhiều người bọn ta đến đây như vậy”.
"Không sai, ta chỉ cần một tay là có thể trấn áp hẳn".
"Phế Vô Khuyết thật sự là không biết trời cao đất dày, lại còn dám hẹn chiến Mộ Dung Thiên, đúng là tự tìm đường chết”.
Mộ Dung Băng Lan đang đi nghe tiếng bàn luận phía sau vọng tới, cũng không trả lời, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Lần này làm phiền mọi người rồi, sau này Băng Lan tất sẽ có báo đáp”.
"Ôi, Băng Lan xem lời muội nói kìa".
"Ở nhà Mộ Dung này, ai dám đắc tội với muội chính là đắc tội với bọn ta”.
"Các ngươi đừng tranh, việc dạy dỗ tên Diệp Vô Khuyết, cứ để ta là được".
Mộ Dung Hải hai mắt híp lại, liếc mắt nhìn Mộ Dung Băng Lan bên cạnh, ánh mắt ẩn giấu một tia nóng rực, hắn ta khế mỉm cười, đương nhiên hẳn ta đã đoán ra mục đích và nguyên nhân chuyến đi này của Mộ Dung Băng Lan, đây cũng là nguyên nhân hắn ta cùng đi.
Dạy dỗ Diệp Vô Khuyết để giành lấy chút ấn tượng tốt của Mộ Dung Băng Lan là chuyện quá đơn giản đối với Mộ Dung Hải hắn ta.
"Vù vù vù"
Dừng trước một căn phòng gỗ không lớn cũng không nhỏ, ánh mắt Mộ Dung Băng Lan đằng đẳng sát khí nhìn vào trong. Mộ Dung Hải ở một bên cười ha ha, sải bước về phía trước, những đệ tử nhà Mộ Dung đứng phía sau Mộ Dung Băng Lan thấy thế cũng lộ vẻ tức giận, đứng lại.
"Rác rưởi, ra đây, Mộ Dung Hải ta thấy buồn chán nên tới chơi với ngươi đây. Lần này ta chấp ngươi hai tay”.
Mộ Dung Hải cất giọng ngông cuồng, vết sẹo trên mặt trái hơi giật giật, hắn ta chắp tay sau lưng, trong lòng lại âm thầm cảnh giác. Tuy rằng Diệp Vô Khuyết đã phế, nhưng theo hẳn ta biết trong mười năm này ngoại trừ tỷ thí công khai, không ít đệ tử nhà Mộ Dung đã tới ức hiếp tên này nhưng chưa một ai thành công.
"Két"
Cửa nhà gỗ mở ra, một dáng người thon dài chậm rãi đi ra, chính là Diệp Vô Khuyết. Mộ Dung Hải quan sát kỹ lưỡng, đột nhiên cảm thấy như Diệp Vô Khuyết có gì đó khác với trước đây.
"Ta nói mới sáng sớm mà có con chó dại nào sủa rân trước cửa nhà, thì ra là ngươi. Ha ha, nếu chó phát bệnh dại thì ta miễn cưỡng trị cho nhé”.
Người còn chưa ra khỏi cửa, mà giọng nói ngông cuồng hơn Mộ Dung Hải đã truyền khắp.
Nhìn thấy Diệp Vô Khuyết đi ra, Mộ Dung Băng Lan mắt như kim nhọn, ánh mắt hung hăng nhằm về phía Diệp Vô Khuyết, nhưng Diệp Vô Khuyết lại ngó lơ.
Nghe thấy lời Diệp Vô Khuyết nói, vẻ tức giận chợt lóe rồi biến mất trên mặt Mộ Dung Hải, hắn ta đè nén cơn giận, rít qua kế răng: "Phế Vô Khuyết, hy vọng bản lĩnh của ngươi được như một nửa những lời ngông cuồng của ngươi, nếu không cho dù ta có chấp ngươi hai tay thì ngươi cũng chỉ là một tên rác rưởi không hơn không kém”.
Chậm rãi đi tới cách Mộ Dung Hải mười trượng, con ngươi lấp lánh của Diệp Vô Khuyết vô cùng trong suốt, hắn từ từ giơ tay phải lên, nằm chặt thành quyền, thản nhiên cười, chỉ là trong tiếng cười này lại mang theo uy lực không thể che giấu được!
“Mộ Dung Hải, ngươi có tin là chỉ cần ba quyền ta sẽ đánh bay ngươi không!”