Điệp viên của tiểu thư bạch tạng

chương 17: thảm kịch máu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày cuối cùng của đại hội – Vương thành – Phòng yết kiến.

Rốt cuộc thì hung thủ vẫn chưa bị bắt, hôm nay Raptor vẫn bị giam trong phòng khách, chỉ có Rosalind và Nisha tham dự buổi lễ nâng ly.

Vì Vira và Nino đã được Raptor điều đi đối phó với các băng đảng, nên trong Vương thành chỉ còn Rosalind, Raptor và Nisha.

“Hết hôm nay nữa là xong... Chỉ còn một ngày nữa thôi.”

"Hì hì, Rosalie đừng than thở nữa mà."

"Xin lỗi Nisha nhé. Rốt cuộc vẫn chưa bắt được hung thủ, phiền chị cảnh giác cho đến giờ phút cuối cùng nha."

"Ừ... Hửm...?"

Khi đó, Nisha cảm nhận được mùi độc trong không khí. Nisha không có khứu giác nhạy bén như Raptor mà vẫn ngửi thấy mùi độc, chứng tỏ lượng độc rất lớn. Nghĩa là...

"Vậy, chúng ta cùng nâng ly cầu nguyện Thần Sakusha..."

"Khoan...!"

Nisha vội vàng giật lấy ly rượu của Rosalind, dù không ngửi thấy mùi độc từ đó nhưng vẫn cố gắng ngăn cô lại và cảnh báo các quý tộc khác. Nhưng...

""""Cạn ly!""""

Quốc vương và các quý tộc đã uống cạn ly trước khi Nisha kịp ngăn lại.

"Nisha, sao vậy?"

"Rosalie, nguy rồi..."

"Cái gì nguy cơ...?"

"Ơ...!?" "Gư!?" "Khục!?"

Ngay sau đó, tiếng vỡ vụn của hàng loạt ly rượu rơi xuống sàn cẩm thạch đánh dấu sự khởi đầu của thảm kịch. Quốc vương và các quý tộc đã uống rượu bắt đầu nắm chặt cổ họng, quằn quại đau đớn.

“Cái gì!?”

"Không lẽ là độc!?"

"Bệ hạ!!"

"Gư!!" "Hộc!!" "Ọe!!"

Những người đã uống rượu độc khạc ra máu, rồi chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng hỗn loạn kinh hoàng lan rộng khắp nơi.

Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều bị đầu độc. Bằng chứng là Matilda, Cromwell, cùng nhiều thành viên phe Cứng rắn lẫn phe Ôn hòa vẫn bình an vô sự. Điều đó lại càng tệ hơn.

"Bệ hạ!?" "Chuyện gì vậy ạ!?" "Độc! Là độc!!"

"Ma...ti...lda..."

John IV vươn tay về phía Matilda rồi tắt thở.

"Bệ hạ!? Bệ hạ!? Không!! Cha!!!"

Tiếng thét thảm thiết của Công chúa Matilda báo hiệu sự bùng nổ hoảng loạn trong phòng.

"Có kẻ hạ độc Quốc vương cùng phe đối lập! Mau chém hắn ngay!"

Giọng nói khả nghi vang lên chính là của Hoàng tử Karl.

"Các ngươi!!!" "Giết Tổng quản Thị thần vẫn chưa đủ à!?" "Ta liều chết với các ngươi!!!"

Như thể đã bị đầu độc tâm lý, phe Ôn hòa rút kiếm tiến về phía phe Cứng rắn.

"Giết Quốc vương là tội phản nghịch!!” “Chết đi!!!" "Quân phản quốc!!!"

Trong nháy mắt, cuộc tàn sát lẫn nhau giữa hai phe nổ ra.

"Cha ơi...!!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy!?"

"Ngài Tể tướng! Công chúa Điện hạ! Xin hai người hãy chỉ huy binh lính bảo vệ các tiểu thư và phu nhân, đồng thời trấn áp tình hình!"

Rosalind ra chỉ thị cho Matilda và Cromwell đang bàng hoàng, cố gắng trấn an họ.

"Bellclant!!!" "Báo thù cho Tổng quản Thị thần!!!" "Daaaaa!!!"

"!!"

Nisha, dù không có vũ khí, đứng chắn trước nhóm quý tộc phe Ôn hòa lao về phía Rosalind.

"Hự!"

Người đàn ông dẫn đầu bị Nisha đấm vào sống mũi ngất xỉu tại chỗ. Tiếp đến Nisha đá ngược vào hàm kẻ đang hoảng loạn bên cạnh, trước khi hắn ngã xuống đất, cô lao vào trước mặt tên còn lại và hạ gục hắn bằng một đòn quật ngược.

Trong nháy mắt, ba tên đã bị loại khỏi vòng chiến.

“Không sao đâu. Rosalie cứ chỉ huy đi!”

"Trông cậy vào chị cả đấy, Nisha!"

"Chết đi!!" “Con nhóc!!” "Con oắt ranh!!"

"Các người không đủ sức đâu!!"

Kẻ bị đấm vào cằm ngã gục, kẻ nhận cú dùi trời giáng vào vai suýt gãy xương quỵ xuống, tên vung đao bị Nisha tóm cổ tay quăng xuống đất rồi đạp vào ngực khiến hắn bất tỉnh.

"Công chúa Điện hạ! Đây không phải lúc hoảng loạn! Hãy chỉ huy binh sĩ đưa phụ nữ và trẻ em rời khỏi đây đi ạ!!"

"...! Ừ, phải rồi...!! David!!"

"Rõ, thưa Công chúa!!"

Nisha không hề hấn gì trước những quý tộc cầm kiếm xông tới, cô hạ gục tất cả bằng tay không, bảo vệ Rosalind và những người khác. Nhờ sự chỉ huy của Matilda và Cromwell, binh sĩ cùng phụ nữ và trẻ em rời khỏi phòng yết kiến, đem theo thi thể của John IV. Chỉ còn lại các quý tộc hung hăng tàn sát lẫn nhau.

---------------------------

Vương thành – Phòng khách.

"Coi bộ có chuyện rồi... Tiếng ồn ào bất thường này là..."

Tôi phá vỡ lệnh cấm cung, ra khỏi phòng và thấy các tầng trống không, không binh sĩ, không hầu gái, tiếng gươm giáo vang lên từ phòng yết kiến.

Hướng về nơi đó, tôi thấy binh sĩ hộ tống các phu nhân, tiểu thư, trẻ em, hầu gái, chạy tán loạn ra khỏi phòng yết kiến.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy...?"

Tình huống này chưa từng có trong nguyên tác hay ngoại truyện nào. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn thấy bóng dáng cô Rosalind và Nisha.

"Cô Rosalind!! Nisha!!"

"Raptor!!"

"Sư phụ!!"

Hai người họ chạy tới chỗ tôi.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Tôi được cho biết rằng rượu độc đã làm Quốc vương cùng nhiều quý tộc thiệt mạng, và bây giờ hai phe đang sát hại lẫn nhau trong phòng yết kiến.

“Tôi hiểu rồi... Cô Rosalind mau chạy ra khỏi thành ngay đi ạ. Trong phòng có áo choàng che nắng... Nisha!"

“Em nghe, Sư phụ!”

"Em biết phải làm gì rồi nhỉ. Trong trường hợp tệ nhất, hãy nhờ Zabi."

"....................Vâng."

Sau khi thì thầm với Nisha, tôi quay lại với vẻ mặt lo lắng của cô Rosalind.

“Anh không đi cùng sao...?”

"Vâng, tôi muốn đến phòng yết kiến trước rồi mới đuổi theo hai người ạ."

"Tại sao...?"

"..."

Sau vài giây do dự, tôi quyết định trả lời thành thật:

"Bởi vì... vận mệnh ắt đang chờ đợi tôi ở đó."

Nếu suy đoán của tôi là đúng, rằng kẻ chuyển thế gây ra thảm kịch này, thì nguyên nhân cơn ác mộng chúng tôi - Quái vật Sương Đen - chắc chắn đang chờ tôi ở phòng yết kiến.

"Vậy à... nhưng anh nhất định phải quay lại đấy nhé."

"Vâng, thưa cô Rosalind."

"Nếu đó là vận mệnh không mong muốn thì phải thay đổi nó, phải không Sư phụ?"

"Đúng vậy, Nisha. Cho nên hai người hãy đi trước đi."

"Tôi chờ anh đấy, Raptor!"

"Chúc Sư phụ may mắn!"

"Ừm!"

Sau khi tiễn hai người họ, tôi quay lưng bước vào phòng yết kiến vẫn còn vang vọng tiếng gươm giáo.

"..."

Điều khiến tôi sửng sốt nhất khi bước vào không phải là biển thi thể tràn ngập sàn phòng, cũng không phải hai phe đang tàn sát lẫn nhau, mà là Hoàng tử Karl đang thảm sát hai phe một cách hớn hở.

"Ha ha ha ha ha!"

"Á?!" "Ngươi?!" "Ngươi là đồng minh của bọn ta mà?!" "Đồ khốn...!" "Quả nhiên ngươi...!"

Các nhà quý tộc Albion liên tục bị chém, đâm, đánh đập, giết chết bằng mọi cách.

Máu và nội tạng bắn tung tóe, tràn khắp sàn phòng.

"Thưa Hoàng tử, tôi là...!!"

“Thứ vô dụng như ngươi chẳng có giá trị gì!”

Đầu của Wellington van xin tha mạng bị chém bay một cách tàn nhẫn.

"Hừm... còn lại hai mống nữa thôi..."

Sau khi giết sạch cả hai phe, Hoàng tử Karl chém đầu hai vệ sĩ của mình không chút do dự.

Trong cảnh máu me và thây người tràn ngập phòng yết kiến, Hoàng tử Karl đứng bình thản như không có gì.

“Vậy ra... ngươi là kẻ giật dây..."

Hoàng tử Karl nhìn tôi bằng đôi mắt bạc sắc lẹm trên gương mặt đẹp như tượng điêu khắc vẫn còn vẻ non nớt.

“Âm mưu đầu độc ta, phái sát thủ ám sát ta, chia rẽ các băng đảng đã thống nhất, giết Galahad và đổ tội cho ta... tất cả đều do ngươi làm nhỉ."

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:

“Karl Wolff... ngươi là ai?”

"...Câu đó của ta mới đúng. Ngươi là ai?"

Chỉ với một câu nói, bản chất độc ác của hắn lộ rõ, hoàn toàn khác hẳn với Hoàng tử Karl gốc.

"Ban đầu ta đã thấy nghi rồi. Đôi mắt của Hoàng tử Karl đáng lý màu tím chứ không phải bạc... Lẽ ra ta phải chú ý ngươi hơn..."

"Còn ngươi thì làm nhiều chuyện thừa thãi quá nhỉ, nhân vật đáng lý không tồn tại, Raptor Raph! Ngươi là ai?"

Quả nhiên suy đoán của tôi không sai. Chắc chắn tên Hoàng tử Karl trước mắt cũng là người chuyển thế giống tôi.

"Ngươi... là người từ thế giới thực đến, đúng không?"

Hoàng tử Karl gật gù như đã hiểu ra:

“Ra vậy... Tức mày cũng thế?”

“Khó hiểu thật. Giả sử thế, ta vẫn là chính mình, còn ngươi tại sao lại trở thành Hoàng tử Karl?”

Hoàng tử Karl tỏ vẻ bất ngờ pha lẫn căm phẫn.

"Cái gì? Mày vẫn giữ nguyên hình dạng thế giới thực à? Bất công thật đấy. Trời đã ban cho mày cái gì vậy?"

Với giọng điệu hời hợt của hắn lúc này, tôi nhận ra rằng kẻ trước mặt không hề giống Hoàng tử Karl thật, chỉ là kẻ giả mạo hèn hạ.

"...Hoàng tử Karl thật đâu rồi?"

“Hả? Tao biết đâu. Ở đây, tao là Hoàng tử Karl mà. Bỗng dưng tao tái sinh thành Karl hà. Còn mày thì khác, đúng không?"

"Cách đây một năm, ta bỗng xuất hiện ở thế giới này với hình dáng nguyên bản."

Karl giả tỏ vẻ ngạc nhiên:

"Thiệt luôn!? Vậy thì hoàn toàn khác với tao. Tao tái sinh cách đây 15 năm, từ lúc Karl mới chào đời cơ!"

"Ta đã nghĩ người chuyển thế sẽ giữ nguyên hình dạng... không ngờ có kẻ tái sinh thành nhân vật trong truyện. Đó là điểm mù của ta."

"Điểm mù? Light novel này phổ biến mà, chỉ tại mày ngu thôi.”

Karl giả cười nhạo tôi.

"Sao ngươi lại tái sinh thành Karl?"

"Tao làm sao biết được? Mày đúng là ngu thật đấy. Bản thân mày còn không biết tại sao mình ở đây, huống hồ là tao."

"Ừ... công nhận."

"Nếu buộc phải nói thì... có lẽ vì tao quá ngưỡng mộ Karl."

"Ngưỡng mộ ư?"

Tôi hoàn toàn không hiểu cảm xúc đó.

"Đúng vậy. Hoàn hảo về mọi mặt. Địa vị, danh dự, tài năng, ngoại hình... tao ganh tị và khao khát muốn chết đi được. Cho nên mới như vậy chứ gì?"

"Lý lẽ thật khó hiểu, nhưng vì ngươi ở đây rồi nên chắc là vậy. Tên thật của ngươi là gì?"

Karl giả nhăn mặt khi tôi hỏi câu đó, tay siết chặt cán kiếm.

"...Kệ đi. Kẻ chuyển sinh, Độc giả, hay Karl giả, mày gọi tao là gì cũng được. Tao không muốn nhớ lại hiện thực đâu."

Tôi nhặt một thanh kiếm trên sàn, hỏi tiếp:

"Vậy thì, cho ta hỏi một câu khác, mục đích của ngươi là gì?"

"Tái hiện nguyên tác [Rosalind bất hạnh]. Rosalind bây giờ đang hạnh phúc mà phải không? Cho nên, tao sẽ khiến con bé bất hạnh, còn hơn cả nguyên tác nữa."

Nụ cười độc ác của hắn khiến tôi hiểu rằng hắn là kẻ đối lập hoàn toàn với tôi.

"Vậy thì ta chỉ còn cách giết ngươi thôi."

Karl giả cười khi thấy tôi giương kiếm.

“A ha ha! Đúng vậy, tao cũng định giết mày mà? Nhưng tao nói trước nhé, tao mạnh lắm đấy."

Và thế là trận chiến sinh tử giữa hai con người từ thế giới thực, hai kẻ không thể cùng tồn tại, bắt đầu.

Truyện Chữ Hay