Điệp viên của tiểu thư bạch tạng

chương 16: cáo buộc nhàm chán

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Hôm nay các khanh vẫn cầu nguyện cảm tạ thần Sakusha và tận hưởng đại hội..."

"Khoan đã, thưa Bệ hạ!"

Hầu tước Wellington, một trong thập đại quý tộc, hiện là người kế nhiệm Tổng quản Thị thần, đứng đầu phe Ôn hòa, cất tiếng.

"Sao vậy, Arthur? Có việc gì à?"

"Vâng, thưa Bệ hạ! Thần đã tìm ra hung thủ ám sát Tổng quản Thị thần! Và xin phép vạch mặt hắn ngay tại đây ạ!"

"Cái gì?! Đã tìm ra hung thủ sao?!"

"Vâng!!"

Không chỉ Quốc vương, tất cả quý tộc có mặt ở đó đều xôn xao trước lời Wellington.

"Là ai!?"

"Bẩm, kẻ đã ám sát Tổng quản Thị thần nhưng vẫn thản nhiên xuất hiện tại đây, chính là Raptor Ralph, quản gia nhà Hầu tước Bellclant ạ!"

"Cái gì?!"

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn tôi, kể cả Quốc vương, Công chúa Matilda và Tể tướng Cromwell.

"Cuối cùng cũng đến rồi..."

Tôi không quay lại trả lời câu hỏi "Đây có phải là trường hợp khẩn cấp không ạ?" của Nisha đứng sau lưng, chỉ ra hiệu bằng tay là "Không sao". Tôi đã dự đoán trước được tình huống này.

"..."

Cô Rosalind không mảy may dao động, nhìn tôi và hỏi duy nhất một câu:

"Raptor, anh là hung thủ à?"

"Không phải ạ. Chỉ là màn kịch rẻ tiền sắp bắt đầu thôi."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"Raptor Ralph, ra đây!"

"Vâng, thưa Bệ hạ."

Theo lệnh John IV, tôi bước tới đối diện với Wellington.

Mục đích của chúng là gì? Tại sao vu oan cho tôi? Buộc tội tôi là hung thủ và cô Rosalind là chủ mưu để loại bỏ nhà Bellclant chăng? Nhưng chúng có bằng chứng quyết định không? Wellington là người đến từ thế giới thực? Đủ loại suy nghĩ hiện lên, nhưng tôi quyết định quan sát đối phương trước.

“Raptor, nghe trẫm hỏi. Ngươi có giết Galahad không?"

"Không ạ, thưa Bệ hạ. Tôi thề trước mặt Thần linh, tôi không giết Tổng quản Thị thần."

“Đừng nói dối! Vậy thì cái này là gì!?”

Wellington cầm một con dao găm còn vết máu bằng khăn tay, cho tôi xem. Đó là dao phóng của Vira. Có nghĩa hung thủ, chắc là kẻ đến từ thế giới thực, đã lấy trộm dao của Vira mà cô bé không hay biết, rồi dùng nó để giết Tổng quản Thị thần và vu oan cho tôi.

“Đây... là dao găm của tôi ạ.”

Viện cớ kém sẽ chẳng khác nào tự đào hố chôn mình, nên tôi thừa nhận. Các quý tộc càng xôn xao hơn.

"Đây chính là hung khí đâm vào tim Tổng quản Thị thần! Là bằng chứng ngươi đã giết ngài ấy!! Lính đâu! Bắt lấy hắn!! Đừng để hắn tự sát!!"

Tôi mỉm cười, ngăn lính gác lúng túng lại bằng một tay.

"Không cần đâu. Đây chỉ là vu oan thôi."

"Vu oan? Đồ ngoan cố! Da mặt ngươi dày đến mức vào vậy hả?"

"Arthur, hãy giải thích rõ ràng theo trình tự đi."

Nghe Matilda yêu cầu, Wellington cúi đầu:

"Vâng, thưa Công chúa. Thực ra, có người đã chứng kiến Raptor cầm con dao này đi vào phòng ngủ của Tổng quản Thị thần lúc nửa đêm! Bệ hạ, thần xin phép đưa nhân chứng đó vào đây có được không ạ?"

"Ừm, trẫm cho phép."

Thế là tôi trở thành bị cáo, còn các quý tộc Albion là khán giả, phiên tòa bắt đầu, giống như lần tôi tố cáo Wyatt với Quốc vương.

“Đêm Tổng quản Thị thần bị ám sát, tôi đã chứng kiến quản gia Ralph xông vào phòng ngài ấy ạ."

Rõ ràng cô ta nói dối. Vì tôi không hề đến phòng Tổng quản Thị thần.

"Thế nào ạ, thưa Bệ hạ? Với nhân chứng và vật chứng như thế này thì sao có thể nói là Raptor vô tội, phải không ạ?"

"Ừm... công nhận..."

"Tên sát nhân!" "Đồ cầm thú!" "Phải treo cổ hắn ngay!"

Tiếng la ó của phe Ôn hòa vang lên. Thật khó chịu khi phải chịu oan ức như thế này.

"Thưa Bệ hạ, cho phép thần phát biểu được không ạ?"

Trước khi tôi kịp phản bác, cô Rosalind bước ra trước, vẻ đẹp và giọng nói vang vọng của cô khiến phe Ôn hòa đang chửi rủa tôi phải im lặng.

Cô ấy liếc nhìn tôi, mỉm cười như muốn nói "Không sao đâu", khiến trái tim tôi ấm lên.

“Ồ, Rosalind à? Trẫm cho phép, khanh muốn nói gì cứ nói.”

"Tạ ơn Bệ hạ. Thần xin khẳng định, tất cả những điều này đều là do hung thủ thực sự ngụy tạo nhằm vu oan cho Raptor ạ."

Lời cô Rosalind khiến cả phòng xôn xao.

"Nghe chẳng lọt tai chút nào! Hầu tước Bellclant đang nói rằng tôi bịa đặt sao!?"

"Dù vô tình hay cố ý, Ngài đang hỗ trợ cho hung thủ thực sự đấy."

Cô Rosalind mỉm cười dạn dĩ trước Wellington tức giận, các quý tộc phe Ôn hòa la ó:

"Đừng có coi thường người khác!!" "Cô đang bao che cho tùy tùng của mình à?!" "Đúng là tớ hư tại chủ!!"

"Kẻ coi thường người khác chính là các ngươi đấy!!” “Lợi dụng cái chết của Tổng quản Thị thần để bôi nhọ phe Cứng rắn à?!” “Các ngươi đã không trung thành thì thôi, lại còn giở thủ đoạn bẩn thỉu!!"

"Yên lặng, chúng ta đang ở trước mặt Bệ hạ."

Lời Cromwell khiến các quý tộc nín bặt.

"Ra vậy... Có nghĩa Raptor thực hiện, còn Ngài chủ mưu, phải không Hầu tước Bellclant?"

"Khiêu khích kiểu đó vô ích thôi, Hầu tước Wellington ạ."

Dù mới 12 tuổi, cô Rosalind vẫn vững vàng đương đầu với Wellington đã trên 40.

“Đây không phải khiêu khích! Vậy Ngài nghĩ sao về vật chứng và lời khai!?”

"Thưa Bệ hạ, cho phép thần thẩm vấn nữ hầu kia có được không ạ?"

"Ừm, trẫm cho phép Rosalind hỏi. Nữ hầu kia cũng phải thành thật trả lời."

"V-vâng...!"

Cô hầu gái run rẩy, cúi đầu khi được Quốc vương trực tiếp nhắc tới.

“Cô nói đã chứng kiến Raptor xông vào phòng Tổng quản Thị thần trong đêm ngài ấy bị ám sát phải không?”

"V-vâng ạ."

"Lúc đó là mấy giờ?"

"H-hình như là... quá nửa đêm ạ..."

"Tại sao cô lại ở gần phòng Tổng quản Thị thần vào giờ đó?"

"Ch-chỉ là tình cờ thôi ạ... "

"Tình cờ? Ban đêm người hầu phải ở trong phòng chờ, không được đi lại lung tung trừ khi có chuông gọi từ khách. Tức là cô đã phá vỡ quy định đó?"

"Kh-không... lúc đó... tôi đi vệ sinh ạ..."

"Đường đến nhà vệ sinh và phòng Tổng quản Thị thần ngược hướng nhau kia mà?"

"À... thì..."

Cô hầu gái tái mét, không nói thêm được gì.

“Thưa Bệ hạ, phòng chúng tôi ở tòa Thiên, còn phòng Tổng quản Thị thần ở tòa Địa. Hai tòa đối diện nhau, lối ra vào luôn có lính gác, ghi chép chính xác người qua lại. Đúng chứ ạ?"

"Ừm, đúng vậy."

"Vậy xin hỏi, trong khoảng thời gian mà cô nữ hầu này khai báo, có ghi nhận Raptor di chuyển từ tòa Thiên sang tòa Địa không ạ? Hoặc rời khỏi tòa Thiên thôi cũng được."

“Chắc là không.”

"Vâng, thưa Bệ hạ. Không có ghi nhận ạ."

"Nghĩa là, cô đã nhìn thấy Raptor, trong khi lính gác không thấy, hoặc anh ta đã tránh khỏi tầm mắt lính gác một cách hoàn hảo. Lại còn một cách tình cờ, và đúng lúc đúng chỗ, phải không?"

"T... tôi... "

"Cô biết tội khai gian trước mặt Bệ hạ nặng đến mức nào chứ?"

"T... tôi... "

Cô hầu gái mặt trắng bệt, sắp ngất xỉu tới nơi thì Wellington hét to:

"Đó không thể xem là bằng chứng ngoại phạm! Chắc chắn hắn đã nhân lúc lính canh lơ là để chuồn!! "

"Ngài nói kẻ chuẩn bị ám sát Tổng quản Thị thần chuồn sao? Chứ không phải y bí mật hành động à?"

"Đ... đó là bắt bẻ ngôn từ!"

Wellington nghẹn họng trong giây lát, sau đó hét to đáp trả:

"Chính Ngài mới bịa ra lời khai để che đậy tội lỗi!! Phe Cứng rắn dùng Ngài để giết Tổng quản Thị thần, vì Ngài trẻ tuổi nhất nên ít bị nghi ngờ nhất! Tôi nói đúng không?!"

"Đừng nói bậy!! " "Đừng đánh đồng bọn ta với các ngươi!! " "Vốn dĩ chính Tổng quản Thị thần là kẻ âm mưu ám sát phe Cứng rắn kia mà!!"

Các nhà quý tộc phe Cứng rắn gầm lên.

"Lộ rõ ý đồ sớm quá rồi đấy, Hầu tước Wellington. Giết bằng dao riêng của mình rồi bỏ lại hiện trường, lại còn để nữ hầu này thấy tận mắt..."

Cô Rosalind cười mỉa:

"Cẩu thả như thế, nếu tôi là kẻ đứng sau vụ này thì đúng là đáng bị kết án vì sự ngu ngốc đó."

Phe Cứng rắn cũng phì cười, nhưng Wellington vẫn không nhượng bộ:

“Hầu tước Bellclant, qua cuộc nói chuyện này, tôi nhận ra Ngài quả thực là một nhân tài, có thể gọi là thiên tài. Vì thế, tôi cảm thấy tiếc một điều."

"Cảm ơn lời khen, nhưng điều gì khiến Ngài tiếc nuối vậy?"

"Rằng Ngài chỉ là con rối của Raptor."

Không rõ Wellington có ý gán tội cho cả cô Rosalind hay chỉ nhắm vào tôi, nhưng rõ ràng bây giờ ông ta đang tập trung vào tôi.

“Chà, tôi đang bị Raptor điều khiển như một con rối ư?”

"Đúng vậy. Hiện tại, Ngài đang bênh vực hắn trong tình huống rất bất lợi khi đã có hai bằng chứng. Giả vờ giúp đỡ chủ nhân nhưng thực chất nắm quyền lực, loại nịnh thần như vậy được đề cập rất nhiều trong kinh thánh của tôn giáo Sakusha! Aetius và Valentinianus III! Louis XIII và Richelieu! Triệu Cao và Hồ Hợi nhà Tần! Vô vàn ví dụ!"

“Quả thực.”

"Về sự tàn nhẫn và xảo quyệt của Raptor thì có thể so sánh với Cesare. Ngài không bênh vực được đâu."

Phe Ôn hòa đồng ý với Wellington, người thở dài một cách khoa trương. Cô Rosalind gật đầu, đáp:

"Nếu Raptor là hung thủ thì tôi không cần bênh vực. Thân là chủ, tôi cũng nên chịu bị phán xét. Nhưng chỉ trong trường hợp đó là sự thật thôi."

"Ngài vẫn còn biện hộ sao?"

"Vì đó không phải là sự thật mà. Ngoài ra, Hầu tước Wellington vừa so sánh tôi và Raptor với những nhân vật tiêu cực trong kinh thánh, nhưng chắc Ngài không biết rằng Aetius rất tài năng trong quân sự, Richelieu thì có năng lực chính trị xuất chúng. Bởi vì nếu biết số phận của Đế quốc Tây La Mã sau khi Aetius bị ám sát, và vương quyền của Pháp được Richelieu củng cố như thế nào, thì Ngài sẽ không bao giờ nói những lời đó.”

"............"

Mặt Wellington trông như vừa cắn phải con bọ xít.

"Hơn nữa, so sánh tôi với Triệu Cao và Hồ Hợi thì không thích hợp. Bởi vì cả Triệu Cao và Hồ Hợi đều vô dụng, riêng Hồ Hợi chỉ biết rượu chè và không bao giờ suy nghĩ gì cả cho đến giây phút cuối cùng. Triệu Cao cũng chỉ lo bảo vệ bản thân và làm giàu cho riêng mình đến khi đất nước diệt vong. Dù bản thân kém cỏi, nhưng tôi có thể tự hào rằng mình đã cố gắng hết sức để trở thành một lãnh chúa xứng đáng, và Raptor cũng đã chứng tỏ năng lực của anh ta trong vai trò cố vấn. Điều đó có thể nhìn thấy rõ ràng qua hiện trạng của lãnh địa Bellclant so với thời điểm trước khi tôi lên nắm quyền."

"Quả thật so với thời Wyatt, dân chúng gọi khanh là lãnh chúa tài ba."

"Tạ ơn Bệ hạ. Đây chính là bằng chứng cho thấy chúng thần không làm giàu cho bản thân, mà dốc sức vì dân vì nước."

Cả hai phe đều chăm chú lắng nghe lời biện luận sắc sảo của cô Rosalind.

“Tiếp theo, Hầu tước Wellington so sánh vụ án lần này với những hành động của Cesare Borgia, nhưng có vẻ Ngài chỉ biết mặt tàn bạo của Cesare mà thôi. Bởi vì, Cesare đã sử dụng các biện pháp như ám sát, đàn áp và loại bỏ những kẻ cản đường tối cần thiết để mở rộng quyền lực của bản thân và đuổi các nước khác ra khỏi lãnh thổ nước Ý. Không thể so sánh hành động vô nghĩa gây rối nội bộ và có lợi cho nước khác như vụ ám sát lần này với Cesare được."

Lời cô Rosalind càng lúc càng có sức thuyết phục.

"Hơn nữa, nếu Raptor có tư duy giống Cesare như Hầu tước Wellington nói, thì sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như thế này. Anh ta không phải kiểu giết người chỉ vì họ là trở ngại, hoặc muốn chiếm vị trí của họ, giống như phe cánh của Alexandre I Vương triều Romanov."

"Ừm..."

"Dù phe Cứng rắn và phe Ôn hòa có mâu thuẫn, nhưng đó là vì lợi ích quốc gia. Chính vì công nhận lẫn nhau nên mới có va chạm. Nhưng một khi tai họa ập đến, chúng ta sẽ đoàn kết một lòng để đối phó. Có đúng không?"

“Kh-không sai!”

"Vậy tại sao tôi lại ra lệnh cho Raptor giết Tổng quản Thị thần, hoặc Raptor cảm thấy cần phải giết ngài ấy?"

“C-có thể là vì Tổng quản Thị thần giỏi giang nên bị nhắm đến. Giống như Caesar! Nhất là khi tên Raptor kia không rõ lai lịch, không biết sẽ làm gì tiếp theo!"

“Dù lai lịch của Raptor không rõ ràng, nhưng khẳng định ngay là hung thủ thì quá vội vàng. Đặc biệt khi con dao găm của Raptor còn ở đó, càng khiến người ta cảm thấy có sự dàn dựng. Ngoài ra, tôi rất áy náy khi phải nói với Hầu tước cao tuổi đây rằng... mang Caesar ra so sánh ở đây cũng không thích hợp."

"Cái gì!? Ngài muốn nói Tổng quản Thị thần kém cỏi hơn Caesar sao!?"

Cô Rosalind nhìn Wellington với vẻ thương hại, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Trái lại, thưa Ngài."

"Trái lại??"

"Vâng. Chính vì Caesar quá tài giỏi nên bị coi là mối đe dọa, và bị giết bởi kẻ thù trong nước... thậm chí bởi người mà ông ấy nghĩ là đồng minh."

"Cái gì!? Ngài muốn nói chúng tôi là thủ phạm sao!?"

"Không, tôi không có ý đó. Nhưng nếu lấy trường hợp của Caesar ra so sánh, thì đây là khả năng tự nhiên nhất."

"Khư...! Nhưng con dao găm này là bằng chứng không thể phủ nhận!"

"Hầu tước chỉ tập trung vào một chi tiết thôi à? Ngài hãy nhìn xem, giờ đây ngay cả các đồng minh của Ngài thuộc phe Ôn hòa cũng đã nhận ra sự bất hợp lý trong lập luận của Ngài rồi đấy.”

"Nh-nhưng, quyết định cuối cùng là của Bệ hạ!"

"Đúng vậy. Vì thế, tôi muốn giao hết mọi việc cho sự phán xét của Bệ hạ."

John IV gật đầu trang trọng trước ánh mắt của các quý tộc.

“Ừm, Rosalind à, lời biện luận sắc sảo của khanh thật sự không tưởng với tuổi đời. Quả thật quyết định trừng phạt Raptor chỉ dựa trên bằng chứng này là thiếu cân nhắc, có thể sẽ để lọt hung thủ thực sự. Nhưng việc tìm thấy con dao găm của Raptor cũng là sự thật, còn Arthur thì vì trung thành nên muốn vạch trần hung thủ. Để bảo vệ danh dự của Hầu tước, ta quyết định giam Raptor trong phòng cho đến khi tìm ra hung thủ thực sự trong đại hội. Được chứ, Rosalind, Raptor?"

“Thần xin cảm tạ sự công tâm của Bệ hạ.”

"Vâng, tuân lệnh Bệ hạ."

"Ừm. Bề tôi tốt là nhờ chủ tốt. Các khanh cũng hiểu chứ? Từ giờ trở đi, Arthur, Rosalind, và Raptor không được đổ lỗi cho nhau nữa."

"""Vâng, thưa Bệ hạ."""

Khi Quốc vương quay trở lại phòng nghỉ và mọi người chuẩn bị rời khỏi phòng yết kiến...

"Cảm ơn cô Rosalind rất nhiều. Raptor này sẽ không bao giờ quên được phong thái đáng ngưỡng mộ vừa rồi của cô!"

"Giỏi quá Rosalie. Biến phòng yết kiến thành sân khấu độc diễn luôn!"

Cả Matilda và Cromwell cũng thể hiện sự ngưỡng mộ trước phong thái đáng nể của cô Rosalind.

"Hì hì, tôi không đáng khen ngợi đến thế đâu."

"Cơ mà, cô Rosalind, giả sử tôi là hung thủ thật sự, cô định xử lý thế nào ạ?"

Cô Rosalind nhìn tôi chăm chú, rồi nở nụ cười dịu dàng:

"Dĩ nhiên là tôi sẽ chết cùng với anh rồi."

Truyện Chữ Hay