Tác ma ma năn nỉ cầu xin nàng, “Chủ tử, không thể đâu…đây không phải chuyện đùa! Khắp nơi trong cung đều có tai mắt, lại còn ở ngay trước mặt Tư Lễ Giám, ngộ nhỡ lộ ra thì không đơn giản chỉ là mỗi chủ tử, sẽ còn liên lụy đến cả vương phủ, xin chủ tử suy nghĩ lại đi!”
Người đi theo tiến cung thực ra là để đảm nhiệm việc giám sát, Tác ma ma là người của Nam Uyển trước, sau mới là vú nuôi của nàng.
Quý Phi nhìn Tác ma ma, bà ấy sắp khóc đến nơi rồi, nàng bật cười, “Ma ma, sao bà lại phải sợ đến vậy?”
Không sợ sao cho được, Tác ma ma âm thầm nghĩ.
Trước khi ngộ hỉ mọi thứ đều không có bằng chứng, chuyện đã qua là qua; nếu sau khi ngộ hỉ để xảy ra sai lầm, thế thì tất cả sẽ bị hủy hoại triệt để.
Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là lấy bất biến ứng vạn biến, yên phận sinh đứa bé ra.
Chỉ cần đứa bé ra đời, địa vị của nàng được củng cố, còn những thứ khác đều để về sau hẵng nói.
Đáng tiếc nàng rốt cuộc vẫn quá trẻ, tính tình lại kiêu căng, khó tránh khỏi nghĩ gì muốn đó.
Hơn nữa Hoàng Đế còn lạnh nhạt với nàng, nàng càng thấy chới với, lại càng nhớ thương người trong lòng.
Không tương xứng thì khó sánh đôi, khi còn trẻ không thèm để bụng nhiều, về lâu về dài mới biết được một nam nhân không quyền không thế sẽ không thể che chở cho nàng nửa phần.
Phó Tây Châu không phải Lương Ngộ, nếu hắn có bản lĩnh như Lương Ngộ thì nàng muốn làm gì cũng chẳng ai phải lo.
Nhưng ngoài hiệp khí thiếu niên ra, người được chọn không còn gì khác, cho được một đứa bé đã là quá đủ, không thể hy vọng nhiều hơn.
“Chủ tử, chúng ta về thôi.” Tác ma ma nói, “Ngoài trời nổi gió rồi, chẳng may nhiễm lạnh.”
Quý Phi lại không dịch bước, tầm mắt chuyển về phía đông, phía có Tư Lễ Giám, “Người tên Lương Nguyệt Hồi kia, thực sự không ở trong cung sao?”
Tử Cấm Thành quá lớn, chỉ cần không muốn gặp một người, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp được.
Tác ma ma rũ tay nói, “Chủ tử, dù sao cũng đừng tự tìm phiền não.”
Quý Phi đành hết cách, chầm chậm lê bước rời đi, vừa đi vừa nói: “Qua mấy ngày nữa là đến Đông chí, Đông chí Hoàng Thượng phải đến Hoàn Khâu tế thiên địa…”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, từ sáng sớm đã nổi một tầng sương mù thật dày, Hoàng Đế gặp phải gió lạnh liền mắc bệnh cũ, người sốt như thiêu, vừa ho vừa thở, nằm thẳng tắp trên giường.
Khi con người ta sinh bệnh sẽ thường hoài niệm những tháng ngày trước kia, cũng hoài niệm cả những người trước kia.
Bấy giờ Nguyệt Hồi đang chăm nom Đại hoàng tử ở đường hẻm Dương Phòng, bỗng ngay sáng sớm đã thấy Tất Vân đến đây, từ phía xa đã gọi nàng, mỉm cười tiến lên nói: “Lâu quá rồi chưa gặp, cô nương vẫn khỏe chứ?”
Nguyệt Hồi vẫn là dáng vẻ gặp ai cũng cười, vẫy tay nói: “Nhờ phúc, tôi khỏe lắm.
Sao hôm nay ngài lại được rảnh đến thăm tôi thế này?”
Tất Vân nói: “Ta phụng lệnh chủ tử đến mời cô nương tới Càn Thanh Cung nói chuyện.
Mỗi khi vào đông là chủ tử lại ốm, vừa mới uống thuốc xong, lại nhớ đến cô nương.”
Nguyệt Hồi nhớ tình bạn cũ, nghe nói Hoàng Đế không khỏe, cảm thấy cũng nên đến thăm một lát.
Vì thế nàng bảo Tất Vân đợi, đi vào vi phòng dặn dò nhũ mẫu trông chừng Đại hoàng tử cẩn thận, còn mình thì thay áo sửa sang dung nhan, lúc này mới đi theo Tất Vân về Càn Thanh Cung.
Con đường từ đường hẻm Dương Phòng đến trung tâm hoàng thành rất dài, phóng tầm mắt ra xa, trời đầy sương mà đất cũng đầy sương, chẳng hiểu sao mà cứ thấy bất an mù mịt.
Nguyệt Hồi hỏi Tất Vân: “Thái y đã khám chưa? Vẫn kê theo phương thuốc hồi trước?”
Tất Vân gật đầu, “Cho dù đổi phương thuốc thì cũng vẫn là mấy vị thuốc đó, rốt cuộc đều chỉ mong ổn thỏa, không ai dám lấy long thể ra liều.”
Đúng thế, Hoàng Đế mà có mệnh hệ gì, ấy là tội lớn tru di cửu tộc.
Trước đây Nguyệt Hồi cũng bất bình thay Hoàng Đế, còn muốn mời đại phu dân gian vào xem bệnh, thế nhưng chính hắn cũng không muốn thử, phần hảo tâm này cũng đành từ bỏ.
Về sau nàng cùng ca ca Nam hạ, trên đường đi nghe nói hắn ho ra máu, hắn còn chưa đến nhược quán, ho ra máu không phải chuyện tốt, ngoài miệng không ai dám nói, thực ra đều thầm lo lắng trong lòng.
Hơn nữa sau khi đại hôn lục cung tràn đầy, Hoàng Đế thiếu niên khí thịnh không biết tiết chế, thân thể cũng càng ngày càng kém dần theo.
Nhưng chuyện này không có cách gì để khuyên, ngay cả ca ca cũng không dám nhắc hắn bảo trọng long thể, Nguyệt Hồi lại càng không thích hợp.
Bởi vậy khi vào đến noãn các phía đông nàng cũng chẳng đề cập đến, ở trong cung càng lâu, nhiệt huyết dần dần cũng biến mất, nàng kinh ngạc phát hiện thì ra bây giờ mình cũng giống như những vị thái y kia, hết thảy chỉ cầu ổn thỏa.
Ngẫm lại mới thấy Hoàng Đế thật cô đơn, những người từng thân thiết sẽ càng lúc càng xa khỏi hắn, chỉ bo bo giữ mình.
Bên trong noãn các đốt hương rất nồng, quả thực có chút sặc, nhưng nàng vẫn chịu được.
Rảo bước qua ngạch cửa, việc đầu tiên cần làm là đẩy ra một khe nhỏ ở cửa sổ phía nam, trở lại bên long sàng đang buông màn một nửa, nhẹ giọng gọi hắn: “Hoàng Thượng, nô tỳ đến rồi.”
Hoàng Đế chợp mắt thiu thiu ngủ, nghe thấy tiếng nàng mới mở mắt ra, mỉm môi cười nói: “Nàng đến rồi?”
Hoàng Đế ho đến nỗi khản giọng, bởi vì vẫn còn sốt, vệt đỏ trên má vẫn chưa lui đi, nhưng đôi mắt thì sáng ngời.
Nguyệt Hồi thấy cái bàn con cạnh giường vẫn còn đặt một nồi hầm nhỏ, liền nói: “Hoàng Thượng vẫn chưa dùng cơm? Đói bụng là không được đâu, để nô tỳ bón cho.”
Nàng định đi lấy, Hoàng Đế lại nói không cần, mỉm cười bảo: “Nàng xuống đi, đừng ngồi gần trẫm như vậy, sẽ lây bệnh mất.”
Nghe hắn dứt câu, Nguyệt Hồi lập tức thấy trong lòng chua xót.
Hắn là người thế nào cơ chứ, cửu ngũ chí tôn, đế vương nhân gian, đừng nói là lây bệnh, muốn ngươi chết ngay bây giờ cũng không hề hàm hồ.
Nhưng hắn lại sợ mình ảnh hưởng đến nàng, dè dặt nhường ấy, nếu đổi thành một người bình thường thì sẽ thấy cũng chẳng có gì, thế nhưng nghe từ miệng hắn nói ra, vô cớ khiến người ta buồn bã.
Nguyệt Hồi nói không sao, “Nô tỳ ngồi ngay trước mặt nói chuyện cùng Hoàng Thượng.”
Hoàng Đế hơi quay mặt đi, như thể sợ hơi thở của mình sẽ liên lụy đến nàng, “Vẫn nên cách xa một chút, nàng còn phải chăm sóc Đại điện hạ nữa.”
Nguyệt Hồi có chút ngượng, hờn dỗi nói: “Nô tỳ còn tưởng Hoàng Thượng thương nô tỳ, hóa ra là nô tỳ tưởng bở?”
Hoàng Đế nghe nàng oán giận, thẹn thùng cười, lẩm bẩm nói: “Đều giống nhau, cả nàng và Đại điện hạ…đều đừng tới gần trẫm.”
Tất Vân bước lên dọn một cái ghế đẩu ra trước tấm đạp chân, hiền hòa nói: “Cô nương ngồi tạm ở đây vậy, ngồi xa quá sợ sẽ không nghe rõ.”
Nguyệt Hồi gật đầu ngồi xuống, không khí lúc này có chút bi thương, nàng kể cho Hoàng Đế nghe về Đại hoàng tử, “Ngài mai Đại điện hạ tròn tháng rồi, đã biết nhận người, trông thấy nô tỳ là cười toe, ngoan lắm.
Nô tỳ còn định đưa Điện hạ đến đây, đáng tiếc hôm nay nhiều sương quá, sợ làm Điện hạ cảm lạnh mất.
Chờ ngày mai đi, nô tỳ sẽ đến lúc giữa trưa, cuốn áo choàng kín một chút, gió không lọt được.”
Hoàng Đế nghe nàng kể chuyện bế bồng đứa bé, từng câu từng chữ đều lộ ra quan tâm, hắn dựa trên gối mỉm cười nói: “Đại điện hạ tốt mệnh hơn trẫm, từ nhỏ đã có nàng che chở.”
Nguyệt Hồi xua xua tay, “Nô tỳ có biết gì mấy chuyện này đâu, tất cả đều do nhũ mẫu nuôi nấng, nô tỳ chỉ đứng cạnh dỗ dành chút thôi.”
“Nhưng nàng không biết, dỗ dành này của nàng có biết bao lợi ích cho Đại điện hạ.” Hắn thở hổn hển, “Ở nơi nàng không nhìn thấy, đám nô tài đó độc ác nhường nào, nàng chưa được chứng kiến, còn trẫm đã từng nếm trải.
Thật may về sau có Đại bạn, trẫm mới dần dần sống ra dáng người.
Cha con trẫm nhiều phúc mới được gặp huynh muội nàng…Nguyệt Hồi…”
Ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo quyến luến, lúc này hắn không giống Hoàng Đế, mà là thiếu niên ngày ấy suýt nữa đã thành đôi với nàng.
Nguyệt Hồi ừ khẽ, tiến về phía trước, “Hôm nay ngài sao thế? Có phải do trong người khó chịu lắm không, cho nên mới toàn nói lời ủ rũ thế này?”
Hắn lắc đầu, “Rận nhiều không ngứa, khó chịu lâu quá rồi, cũng chẳng cảm giác được gì.
Trẫm chỉ muốn tìm nàng đến nói chuyện thôi, mấy ngày nay Đại bạn phải thay trẫm xử lý đề bổn Nội các tồn đọng, bận quá…Trẫm liền nhớ đến nàng.
Nếu nàng không đi theo Nam hạ, vẫn luôn ở bên cạnh trẫm…”
Nguyệt Hồi vội lắc đầu, “Hoàng Thượng quên lần ấy Trưởng công chúa làm ầm ĩ sao, nô tỳ phải tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.”
Hoàng Đế trầm mặc, nói: “Thực ra đầu sóng kia cũng không thực sự phải tránh.
Trẫm buông ra là bởi Hoàng Hậu sắp vào cung, Đại bạn lại không ở đây, trẫm sợ nàng chịu thiệt…Sớm biết thế này, không để nàng đi thì tốt biết bao, sẽ không bỏ lỡ, để cho bây giờ…muốn giữ nàng lại cũng chẳng còn mặt mũi.”
Nguyệt Hồi sợ nhất là hắn nhân lúc bệnh tật nói những lời này, thực ra trong nửa năm nàng rời đi, hắn hô mưa gọi gió cũng chẳng nhàn rỗi.
Từng bước thực thi kế hoạch đã định ra từ trước, khắp Đại Nghiệp đều biết hắn chuyên sủng Quý Phi, nếu tương lại chèn ép Vũ Văn thị thì cũng là do Quý Phi liên lụy nhà mẹ đẻ, không liên quan đến chuyện muốn tước phiên.
Đã thận trọng đến được bước cuối cùng, thế nhưng vừa muốn cá lại vừa tiếc mồi, cho nên mới nói lòng người vĩnh viễn không có lúc thỏa mãn.
Thâm tâm Nguyệt Hồi hiểu rõ rành rành, nhưng điều lo lắng duy nhất bây giờ của nàng là Tiểu Tứ.
Không thể đoán được rốt cuộc Hoàng Thượng biết rõ bao nhiêu, vì sao Quý Phi ngộ hỉ mà hắn lại im lặng không nói.
Nhưng lại nàng lại chẳng thể hỏi, tự cho mình thông minh sẽ luôn dẫn đến đại họa, hắn không đề cập đến, nàng cũng đành giả bộ hồ đồ.
“Ngày đó nô tỳ thay Hoàng Thượng đưa trân châu đến các cung, gặp được các chủ nhân, ai cũng đẹp như hoa như ngọc, nô tỳ nhìn mà hổ thẹn, không nên chen chân vào thì hơn.” Nàng bình thản mỉm cười, “Giống như bây giờ nô tỳ lãnh việc hầu hạ Đại điện hạ, thế mới là đúng người đúng chỗ.
Trong cung không thiếu nữ nhân làm bạn với ngài, lại thiếu một người toàn tâm toàn ý chăm sóc Đại điện hạ.
Chờ đến khi Hoàng Hậu nương nương và Quý Phi nương nương đều lâm bồn, hoàng tử trong cung ngày một nhiều, nô tỳ sợ những người đó sẽ cố tình bỏ bê Đại điện hạ mất.”
Thế là Hoàng Đế không nói thêm gì, thần sắc mờ mịt nhìn lên đỉnh màn, lâu sau mới thở dài: “Lấy đâu ra nhiều hoàng tử vậy chứ…Hoàng Hậu, căn bản không ngộ hỉ.”
Nguyệt Hồi trợn mắt há hốc, “Sao cơ? Không ngộ hỉ?”
Hoàng Đế chua xót nhắm mắt lại, “Phải có đối thủ thì mới bắt đầu lo được lo mất…mới sinh ra càng nhiều bất bình.
Hễ bất bình…lại càng để lộ nhiều dấu vết…”
Hắn nói đứt quãng, Nguyệt Hồi nghe mà sợ hãi, không ngờ hắn sẽ kín đáo đến mức thế này.
Lúc trước nghe tin Hoàng Hậu ngộ hỉ, nàng thực sự tưởng là trùng hợp, ca ca cũng không nói cho nàng.
Bây giờ chính miệng Hoàng Đế bảo không có, quả nhiên vậy mới hợp với lẽ thường.
Vậy thì có lẽ hắn biết hết mọi thứ về Quý Phi.
Quý Phi còn trẻ, cho rằng mọi thứ nằm hết trong bàn tay mình, lại chẳng ngờ mình đã sớm thành quân cờ trên bàn cờ của người khác.
Bọn họ đấu đá thế nào cũng mặc kệ, Nguyệt Hồi lo lắng nhất là dính dáng đến Tiểu Tứ.
Nàng lại không dám thẳng thừng nhắc đến với Hoàng Đế, chỉ đành cố gắng lảng chuyện sang chỗ khác, “Hoàng Thượng cấm túc Hoàng Hậu nương nương cũng là vì cái này sao? Nô tỳ thấy đã trôi qua lâu thế rồi, Khôn Ninh Cung cũng được ban ân điển rồi chứ?”
Hoàng Đế hờ hững, hắn đúng là kiêng dè Quý Phi, nhưng cũng thực sự hận Hoàng Hậu.
“Trẫm tự mình chấp chính chưa lâu, không thể phế nàng ta, những trẫm có thể cầm tù nàng ta đến chết.
Trẫm vốn hận nhất là ngoại thích can dự vào chính sự, tưởng Hoàng Hậu xuất thân từ gia đình Từ thái phó, ắt sẽ tri thư đạt lý, ai ngờ ca ca nàng ta tự tiện điều động đề kỵ Tây Sơn, trẫm muốn nàng ta khuyên giải, kết quả…” Hắn cười khổ, thở dốc nửa ngày sau một trận ho khan khốc liệt, “Nàng biết kết quả Hoàng Hậu đáp lại trẫm thế nào không? ‘Hoàng Thượng thà để cho người ngoài tiếp quản tinh nhuệ còn hơn tin tưởng ca ca ta’…Trẫm liền biết nữ nhân này thiển cận, không có tầm nhìn của quốc mẫu.”
Nguyệt Hồi vừa nghe đã hiểu ngay, “người ngoài” trong miệng Hoàng Hậu chính là chỉ Lương Ngộ.
Nhưng dù sao Đế Hậu cũng là phu thế, đối với bọn họ, nàng và ca ca quả thực là người ngoài.
Nhưng nàng vẫn nhớ trước khi Hoàng Hậu xuất giá cũng từng mơ hồ có thiện cảm với Lương Ngộ, không ngờ vào đến trung tâm Tử Cấm Thành này, dã tâm cũng lên như thuyền dâng theo nước.
Nàng hãy còn ngơ ngẩn, Hoàng Đế quay lại nhìn nàng, “Nguyệt Hồi, nàng có thể giúp trẫm chăm nom Đại điện hạ cả đời này không?”
Nguyệt Hồi không hề nghĩ nhiều, trả lời ngay: “Tất nhiên là có.
Nô tỳ và Đại điện hạ rất hợp ý nhau, Điện hạ trông thấy nô tỳ là toe toét cười, nô tỳ làm sao bỏ Đại điện hạ lại được.”
Hoàng Đế vừa lòng, gật đầu nói: “Trẫm tin được nàng, chỉ cần là chuyện nàng đã đồng ý, nhất định sẽ không nuốt lời.”
Sau đó Nguyệt Hồi rời khỏi Càn Thanh Cung, kể lại chuyện Hoàng Đế triệu kiến cho ca ca nghe, cuối cùng ngồi trên ghế thở dài: “Muội nhìn hắn lại thấy đáng thương, vẫn còn trẻ như vậy, thế mà chẳng được khỏe mạnh.”
Lương Ngộ đang ngồi phê hồng, gác cái bút chu sa trong tay xuống, nói: “Buổi chiều lại sốt, sốt đến hôn mê mơ màng, đờm nhuốm máu càng ngày càng nhiều.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy không giữ muội trong cung là đúng, trèo lên cao cũng thì cũng chẳng được gì, chỉ sợ không thể dài lâu.”
Hắn nói vừa đủ nghe, tuy trong nha môn nhiều tâm phúc, song vẫn phải đề phòng tai vách mạch rừng.
Nguyệt Hồi hiểu ý hắn, thái y đều phải qua tay hắn mỗi ngày, những người đó không dám nói gì trước mặt Hoàng Đế, trước mặt hắn thì chỉ nói những lời thật.
Liên tục ho ra máu, thực sự không tốt, Lương Ngộ nói: “Tâm tư hắn sâu, dục vọng cũng túng.
Không biết giữ gìn bản thân, từ năm ngoái đã có lần hạnh hai người một đêm, thân mình có làm bằng sắt cũng không chịu nổi tra tấn như vậy.”
Nguyệt Hồi cảm thấy buồn thương vô cùng, cũng may bây giờ chưa vào tam cửu, cũng chưa ra đến nông nỗi ấy.
Sự thật đúng là thế, thánh cung không khỏe ngày, nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ, chuyển biết tốt cũng đến rất nhanh.
Cuối cùng đã đến Đông chí, Đông chí là ngày quan trọng nhất đối với mỗi người mỗi nhà, dân gian phải tế tổ, Đế Vương phải tế thiên địa.
Hoàn Khâu kia xây ở một vùng đất rộng vô bờ, Hoàng Đế đến dâng hương cầu nguyện, sau đó còn phải lên núi Cảnh Sơn lễ bái liệt tổ liệt tông, có một lưu trình rất dài phải làm.
Khả năng nhẫn nại của Quý Phi đã đến cực hạn, đây chính là thời cơ tốt nhất, nếu để qua Đông chí thì sẽ phải chờ đến tận sang năm Hoàng Đế mới có thêm một lần suất lĩnh chúng thần rời cung.
Mỗi ngày đều có tiểu thái giám ra vào cung phụ trách mua bán, sai một người đáng tin ra ngoài truyền lời, không hề khó chút nào.
Điểm tốt lớn nhất của Đông Xưởng là có thể ra vào Tư Lễ Giám mọi lúc để bẩm báo công việc, hai cơ quan này coi như trực hệ, so ra còn tiện hơn cả Cẩm Y Vệ một chút.
Phi tần địa vị cao trong hậu cung thì sao, chỉ cần không bước ra khỏi tường cung tứ phía, còn lại không có nơi nào trong Tử Cấm Thành là không đến được.
Đặc biệt là Phạn Hoa Lâu, nơi đó xây u tòa đại Phật tháp tráng men khảm tơ vàng, bên trong cung dưỡng bảy trăm tám mươi sáu bức tượng đồng nhỏ, Đông chí đến đó thắp nén hương, không ai nghi ngờ gì hết.
Bụng Quý Phi đã hơi nhô lên một chút, nàng nắm tay Tác ma ma cầu xin: “Chỉ một lần này thôi, ta nói với chàng hai câu, cho chàng biết tình trạng của ta, sau này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Ma ma, ta thực sự không chịu nổi nữa, Hoàng Thượng chỉ nghĩ đến đứa bé trong bụng Hoàng Hậu, ngày ngày Khôn Ninh Cung đều có thái y đến thỉnh mạch, còn ta thì sao, năm ngày mới có một lần, ta thành thứ gì cơ chứ! Lòng ta có ấm ức muốn kể cho chàng, chỉ cần để ta được gặp chàng một lần, ta mới đủ sức mà tiếp tục sống.”
Tác ma ma bị nàng cuốn lấy không thôi, hơn nữa đã sai người đi truyền lời, đến bước này rồi, đành khẽ cắn môi châm chước cho qua, mong sao ngày sau bình an yên ổn.
Tác ma ma giao ước với Quý Phi, “Chỉ lần này thôi, chủ tử của ta ơi.
Nếu còn có lần sau, dù ngài có giết ta thì ta cũng không thể đồng ý.”
Mây đen quẩn quanh Quý Phi suốt hơn một tháng bây giờ đã được tan biến.
Nàng gật đầu, tô mắt vẽ mày thay xiêm y, trông mong nhìn cái đồng hô Tây Dương nhích từng chút một, vui sướng bước ra khỏi Thừa Càn Môn, đi đến đường nhánh phía bắc.
Sau khi vào đông trời lại mưa, đã mưa dầm suốt mấy ngày, hôm nay vẫn là mưa bụi mênh mang.
Đi vào chính điện Phạn Hoa Lâu, hai sườn cung điện đốt nến thành hàng, một trận gió thổi qua, ánh nến rào rạt lay động.
Góc mái then hoa giống như miếng lưỡi gà trong cái kèn tất lật của người Duy Ngô Nhĩ, nức nở khóc, thổi thành một khúc nhạc bi ai ngày đông.