Sắp có chuyện…Lương Ngộ nhìn về phía Càn Thanh Cung, Quý Phi ngộ hỉ, việc đầu tiên ngự tiền làm chính là sai người tới báo cho hắn, nhưng mà chờ mãi chờ mãi, không hề thấy Hoàng Đế có bất cứ động tĩnh gì.
Đối với một sủng phi địa vị cao chót vót mà nói thì thực sự không bình thường, nhưng Hoàng Đế không lên tiếng, Lương Ngộ không thể tự tiện hỏi han, đành phải lệnh Dương Ngu Lỗ đi nhìn chằm chằm, “Một khi có động tĩnh gì, lập tức về báo cho ta.”
Dương Ngu Lỗ lĩnh mệnh, vội vàng ra khỏi nha môn đi về hướng nam.
Nguyệt Hồi lo lắng nhìn Lương Ngộ, “Rốt cuộc Hoàng Đế đang bàn tính chuyện gì?”
Lương Ngộ không đáp, kỳ thực trong lòng đã hiểu đại khái.
Đứa bé do mình chăm bẵm lớn lên, quả nhiên chính mình hiểu biết nhất, Hoàng Đế ẩn nhẫn đã lâu, chỉ chờ nghe tin tức này.
Quý Phi ở đàng Thừa Càn Cung, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào vì đứa bé đã đến.
Thế là không cần phải thị tẩm nữa, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là cái này.
Sau đó cẩn thận suy tính thời gian tính toán lai lịch của đứa bé, rốt cuộc có phải là xuất phát từ Tây Châu hay không.
Muốn tính rõ thì thực sự không dễ dàng, bởi vì Hoàng Đế chưa bao giờ ngừng việc ngự hạnh nàng, trước trước sau sau luôn dây dưa bên nhau, nàng đã không thể tính rõ được nữa.
Nếu không tính được thì cũng không nên quá mức chấp nhất, dù sao đứa bé đến cũng là sự thật, cho dù nó có là của Hoàng Đế, rồi tương lai sẽ lại có cơ hội để nàng sinh một đứa thuộc về Tây Châu.
Sau khi thái y khám ra nàng ngộ hỉ, nàng ôm thị tỳ Tác ma ma khóc một trận thật to.
Mỗi phi tần trong cung đều hận nàng, nhưng ai ai cũng hâm mộ nàng, bọn họ chỉ biết nàng hưởng hết muôn vàn sủng ái, lại chẳng biết trong lòng nàng có bao uất nghẹn.
Nỗi khổ lớn nhất của nữ nhân là gì? Là mỗi ngày phải miễn cưỡng vui cười với một người mình không thích, phải ăn nói hiền dịu, phải nịnh nọt trên giường, loại khúm núm này khiến nàng nhục nhã muốn chết.
Nàng không hiểu, một vị Quận chúa đang yên đang lành, vì cớ gì mà phải đi đến nông nỗi này, dù có là hầu hạ nam nhân tôn quý nhất trên đời cũng không thể bổ khuyết cho nỗi ti tiện đánh mất tôn nghiêm.
Cuối cùng cũng mang thai được, đứa bé này đến thật đúng lúc, là thuốc tốt để nàng giảm bớt khốn khổ.
Đêm cuối cùng trước khi nàng tiến cung, a mã đã dặn nàng bất kể thế nào cũng phải hoài được hoàng tự.
Bây giờ sự đã thành, cuối cùng nàng cũng báo cáo được với vương phủ Nam Uyển.
Nàng không nói một lời nào, thế nhưng người bên cạnh đều thấu hiểu nỗi khổ ấy.
Tác ma ma lau nước mắt cho nàng, nhỏ nhẹ nói: “Chủ tử ngoan của ta, đây là chuyện vui mà, mau mau lau nước mắt, chẳng may khóc hỏng mắt thì sao.
Chủ tử phải vui lên, đã sai người báo tin đến ngự tiền rồi, Hoàng Thượng được tin chắc chắn sẽ tới thăm, chủ tử khóc đỏ mắt thế này sẽ làm Hoàng Thượng thấy khó hiểu.”
Lúc này Quý Phi mới ngừng khóc, để người hầu hầu hạ lau mặt, một lần nữa thoa phấn lên.
Nhưng rồi chờ mãi vẫn chẳng thấy Hoàng Đế tới, ngay cả một người của ngự tiền cũng không, trong lòng nàng không khỏi thấp thỏm, quay đầu hỏi Tác ma ma: “Người đi truyền lời đã về chưa?”
Tác ma ma cũng bồn chồn, lại không thể giục chủ tử gấp gáp, ôn tồn nói: “Chủ tử cứ chờ một chút, để ta đi ra ngoài xem sao.”
Quý Phi ngồi trước cửa sổ phía nam nhìn Tác ma ma đi ra phía ảnh bích dò hỏi tiểu thái giám, không bao lâu đã trở lại, mỉm cười nói với nàng: “Bây giờ Hoàng Thượng đang tiếp kiến sứ thần ngoại bang ấy kia, tạm thời không ngơi ra được.
Chủ tử lại đợi thêm một lúc, đoán chừng sẽ chẳng mấy chốc liền chạy đến thôi.”
Thế là Quý Phi không nôn nóng gì nữa, bởi vì mỗi người trong Thừa Càn Cung đều đoan chắc sau khi Hoàng Đế biết được tin thì nhất định sẽ vui sướng vô cùng, nhất định sẽ càng ban nhiều vinh sủng cho Thừa Càn Cung.
Cho nên nàng cũng giống như tất cả bọn họ, chờ đợi với một tâm thế tự tin, chờ mãi từ trưa cho đến tận khi vào đêm.
Có thai liền trở nên thích ngủ, nàng chợp mắt một lát, khi tỉnh lại thì bất chợt nhận ra trời đã tối rồi.
Đường hẻm phía đông truyền đến tiếng thái giám hô thông báo cửa cung hạ khóa: “Các đại nhân, cửa đã hạ khóa, cẩn thận củi lửa…”
Âm thanh này là một tấm lưới, chỉ cần một người xướng lên, chẳng bao lâu sau sẽ tiếng hô sẽ truyền đến mỗi góc Tử Cấm Thành.
Quý Phi nhổm dậy nhìn ra bên ngoài, “Hoàng Thượng vẫn chưa đến?”
Thế này lại có chút không thích hợp, tiếp kiến sứ thần ngoại bang thì cũng không đến mức tiếp từ ban ngày tới tận khi thắp đèn, xem ra là Hoàng Đế không có ý định đến…Nàng cảm thấy không tưởng tượng nổi, rõ ràng hôm qua còn ôm vào lòng nói hết lời ngon tiếng ngọt, sao hôm nay lại có thể không để ý là không để ý luôn? Chẳng nhẽ Hoàng Đế chỉ ham hưởng lạc, căn bản chẳng thèm để bụng liệu huyết mạch Mộ Dung có được truyền thừa?
Sự vững vàng khi mới biết tin lúc trước, bây giờ lại biến thành một loại thấp thỏm, nàng muốn Hoàng Đế phải vui mừng hạnh phúc một phen, ôn tồn dịu dàng dỗ nàng nghỉ ngơi.
Mặc kệ về sau thánh quyến dời về phía nào, ít nhất cũng để nàng được thanh tịnh tháng, tháng sau nàng sẽ lại có cách câu hắn về, một khi lừa được hắn đồng ý lập Thái Tử, thế là giá trị của Hoàng Đế đối với nàng đến đây coi như hết.
Ngờ đâu sau ngàn vạn chuẩn bị, ngay bước thứ hai đã xảy ra bất trắc, Hoàng Đế chẳng hề quan tâm, cũng chẳng có ý bảo nàng dưỡng thai cho tốt.
Nàng xuống giường đi qua đi lại, lo lắng sốt ruột nhìn ra ngoài, cao giọng gọi người, “Nghĩ cách thăm dò chỗ Liễu Thuận hành trình của Hoàng Thượng, hỏi rõ xem đêm nay truyền triệu ai thị tẩm.
Hoàng Thượng biết tin ta ngộ hỉ, rốt cuộc đã phản ứng thế nào.”
Người bên cạnh dạ vâng, vội vàng nhận lệnh chạy đi, nàng mờ mịt đi lại, lẩm bẩm tự nói: “Không đúng…không đúng…”
Tác ma ma đứng một bên nói: “Chủ tử tạm thời đừng nóng nảy, có lẽ Hoàng Thượng bị việc gì đó làm vướng chân.”
Nàng lắc đầu, “Thừa Càn Cung gần Càn Thanh Cung như thế, bước ra Cảnh Hòa Môn là đến.
Ngày thường ngạch cửa như sắp bị hắn san bằng tới nơi, tại sao ta vừa có thai, hắn bỗng lại không đến?”
Rốt cuộc Quý Phi vẫn còn trẻ, suy tính thâm sâu đến mấy thì cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi.
Tác ma ma nhìn nàng lo lắng bồn chồn, vội lựa lời khuyên giải: “Chủ tử của ta ơi, dù thế nào cũng phải vững vàng.
Chủ tử là Quý Phi được đứng đắn sách phong, bây giờ trong bụng lại mang long chủng, chủ tử sợ gì đâu chứ? Chỉ cần yên tâm dưỡng thai thật tốt, chờ đứa bé bình an chào đời coi như có chỗ để trông cậy.
Chủ tử phải nghe ta, nữ nhân tuổi trẻ lấy chồng thì dựa vào chồng, có con rồi thì dựa vào con, Hoàng Thượng có đến hay không thì cứ để sau hẵng nói.
Thực ra trước đây cũng từng nghe nói có một vị nữ quan hoài long chủng, sau này lại không rõ sống chết, vậy tức là đứa bé không giữ lại được.
Tương lai tiểu chủ tử của chúng ta sẽ là Hoàng trưởng tử, địa vị vững vàng như vậy, chủ tử chỉ cần giữ gìn sức khỏe, về sau hưởng phúc dài dài.”
Lời này không sai, nhưng Quý Phi vẫn thấy bất an, dù gì thì đứa bé này cũng không rõ lai lịch.
Hiện giờ nàng chỉ có thể dựa vào thánh sủng, nếu thánh sủng bỗng nhiên mất đi, với tập tục tình thân bạc bẽo của Mộ Dung gia thì chỉ sợ hắn chưa chắc đã coi đứa nhỏ này ra gì.
“Tương lai Hoàng Đế sẽ có rất nhiều con cái, trừ phi ngày mai hắn băng hà ngay lập tức.” Quý Phi vẫn tiếp tục nói thầm, “Hắn không đến, có thể thấy chuyện này rất nan giải…”
Trong này hãy còn đang nói, bỗng người được phái ra đã trở về.
Quý Phi vội truyền vào hỏi han, tiểu thái giám cong cái eo tôm, “Gặp được Liễu tổng quản rồi ạ, Tổng quản nói Quý Phi nương nương ngộ hỉ là chuyện tốt, nhưng mà rất trùng hợp, hôm nay thái y cũng khám ra Hoàng Hậu ngộ hỉ.
Bây giờ Hoàng Thượng đang ở Khôn Ninh Cung, sợ là không đến Thừa Càn Cung được, nương nương cứ nghỉ ngơi trước, chờ ngày mai Hoàng Thượng nhàn rỗi sẽ đến thăm.”
Giống như một chậu nước lạnh thấu tim xối lên người, Quý Phi sầu thảm cười rộ, “Gì cơ? Hoàng Hậu cũng ngộ hỉ? Chẳng phải hắn nói Hoàng Hậu như người gỗ, không có gì vui đó sao, kết quả là không bỏ lỡ mồng một mười lăm nào, lại còn ngộ hỉ…”
Thực sự là một trò cười trào phúng, Hoàng Hậu không được sủng thì vẫn là Hoàng Hậu, chưa kể đến vị phân, ngay cả việc mang thai cũng đã áp đảo nàng, quả nhiên người tính không bằng trời tính.
Tác ma ma thở dài, “Lời trong miệng nam nhân chỉ nghe được thôi, không bao giờ tin được.
Bây giờ Hoàng Hậu cũng ngộ hỉ, Hoàng Thượng không đến được cũng không sao, vẫn đỡ hơn quay ngoắt đi lâm hạnh phi tần khác.” Vừa nói vừa đỡ Quý Phi trở về giường, phủ chăn gấm cho nàng, “Nữ nhân mang thai sinh con là đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, thân thể khỏe mạnh là trên hết.
Bây giờ chủ tử đi nghỉ ngơi, chờ ngày mai nô tỳ hỏi thăm rõ ràng rồi tính.”
Vì thế trằn trọng không yên suốt một đêm, khó khăn chịu đựng sang đến hôm sau, sáng sớm Hoàng Đế còn phải lên triều.
Sau khi triều hội tan thì hắn cũng có đến một chuyến, lại chẳng thấy ôn tồn ngày xưa đâu nữa, chỉ bảo nàng dưỡng thai cho tốt, mới ngồi một chốc đã lấy cớ Nội các muốn họp quay về Càn Thanh Cung.
Quý Phi nói “không đúng, không đúng”, dường như hai chữ này đã biến thành câu cửa miệng của nàng, cân nhắc mãi, dừng chân đứng lại ra lệnh: “Đến Tư Lễ Giám tìm Lương Ngộ, cứ nói ta cho mời.”
Tác ma ma không biết nàng định làm gì, nàng là chủ tử, lời của chủ tử luôn to nhất, đang định hỏi cho rõ dự tính của nàng thì thuộc hạ đã phụng mệnh đi.
Còn Lương Ngộ thì sao, lăn lộn vật vã trong cung nhiều năm rồi, mưu mô xảo quyệt, ứng phó thành thạo.
Gương mặt tuấn nhã kia mang theo ý cười, sau khi bước vào thì cúi người thi lễ, “Từ khi từ biệt ở ngoài Đại Cô Khẩu, hôm nay mới lại đến thỉnh an Quý Phi nương nương được, nương nương vẫn ổn thỏa cả chứ?”
Quý Phi gật đầu, “Nhờ phúc Xưởng thần, mọi thứ đều ổn.
Không biết Thái Y Viện đã báo đến Tư Lễ Giám chưa, hôm qua Hồ viện sử đã khám ra hỉ mạch cho ta.”
Lương Ngộ nghe xong vái dài, “Hôm qua thần tuần tra nha môn xưởng vệ trở về, đã nghe thuộc hạ đã thông bẩm rồi.
Không ngờ lại trùng hợp đến thế, Hoàng Hậu nương nương cũng có tin vui, thần xin chúc mừng nương nương, trong cung bây giờ có thể nói là song hỉ lâm môn.”
“Nhưng mà…” Thần sắc Quý Phi buồn bã, âu sầu nói, “Không biết là cớ làm sao, dường như Hoàng Thượng không mấy để tâm chuyện ta ngộ hỉ.
Xưởng thần là cánh tay đắc lực của triều đình, xưa nay cũng săn sóc vương phủ Nam Uyển chúng ta, bây giờ ta băn khoăn vô cùng, lại không tiện hỏi ai, đành nhờ Xưởng thần giúp ta chỉ điểm bến mê…Phải chăng ta đã làm sai điều gì, khiến Hoàng Thượng không vừa lòng? Hay là ta ngộ hỉ va chạm với Hoàng Hậu nương nương, cho nên bây giờ Hoàng Thượng mới chẳng quan tâm đến ta?”
Lương Ngộ bắt tay sau lưng, nghĩ ngợi đáp: “Nương nương lo nghĩ quá rồi, tử tự kéo dài là chuyện tốt của nhà Đế vương, sao mà Hoàng Thượng không vui cho được.
Hẳn là vì mấy ngày nay biên giới có người Thát Đát nhiễu nhương, hơn nữa thánh cung cũng không khỏe, bởi vậy mới trễ nải nương nương, nương nương đừng suy nghĩ nhiều làm chi, bảo trọng thân mình mới càng cần thiết.”
Quý Phi nghe xong cười nhạo một tiếng, “Đừng nói là Xưởng thần muốn giúp ta an tâm, đáp cho có lệ đấy nhé?”
Lương Ngộ nói không dám, “Hiện giờ nương nương cần tĩnh dưỡng, kỵ nhất là lo âu nhiều, nghĩ nhiều sẽ không tốt cho phượng thể, tiểu Điện hạ cũng bị ảnh hưởng theo.”
Quý Phi im lặng, sau một lúc lâu mới thở dài nói: “Xưởng thần, ta rời xa quê nhà tiến cung, không dám nghĩ đến độc chiếm thánh sủng, chỉ mong Hoàng Thượng đừng vì những thứ vặt vãnh mà nảy sinh khúc mắc với ta, vậy là ta đã có phúc lắm rồi.
Khi còn ở Nam Uyển ta từng nghe a mã nhắc đến Xưởng thần, nói rằng trong ngoài kinh thành, trên dưới Đại Nghiệp, không một chuyện gì giấu giếm được tai mắt Xưởng thần hết, ta cũng đoán chừng hẳn là thế thật.
Nếu đã vậy, mong Xưởng thần cho dù là vì đại cục hay là vì giao tình, nhất định cũng phải giúp ta chu toàn, nói tốt cho ta mấy câu trước mặt Hoàng Thượng.”
Vừa là đại cục vừa là giao tình, đại cục thì đương nhiên là chỉ xã tắc yên ổn, giao tình thì sao, không phải muốn nhắc đến Nam Uyển Vương, mà là Tiểu Tứ.
Lương Ngộ bước vào quan trường đã lâu, đủ để nghe ra được mấy lời sắc bén nho nhỏ này, những thứ gọi là tình là yêu ấy mà, đến cuối cùng cũng chỉ là thủ đoạn để chèn ép lòng người mà thôi.
Hắn vẫn bình thản đáp: “Nương nương yên tâm, chỉ là mấy ngày gần đây Hoàng Thượng bận bịu, đợi khi rảnh chắc chắn sẽ đến thăm nương nương.”
Quý Phi không hài lòng với câu trả lời này, cao ngạo hỏi: “Lệnh cấm túc của Hoàng Hậu, chẳng biết đã được bỏ hay chưa?”
Lương Ngộ ừm một tiếng, “Hoàng Hậu nương nương ngộ hỉ, vốn cũng phải đóng cửa dưỡng thai, cho nên cấm túc hay không cũng không khác biệt.”
Quý Phi nghe ra tất cả lời nói của hắn đều chỉ để đối phó, lập tức thay đổi sắc mặt.
Nhẫn nhịn mãi, nhịn đến nỗi trong lòng run rẩy, cuối cùng nghiến răng mỉm cười, “Quấy rầy Xưởng thần một lúc rồi, Xưởng thần bận rộn, ta không làm phiền nữa.
Ngươi lui xuống đi…À, khi nào rảnh rỗi thì mời Nguyệt Hồi cô nương đến chỗ ta chơi.
Xưởng thần cũng biết đấy, từ khi ta vào cung thánh quyến không giảm, gây thù chuốc oán khắp nơi, cũng chẳng có ai để tâm sự.
Nguyệt Hồi cô nương không có vướng bận tranh sủng, mời nàng tới cung ta vài chuyến, có khi chúng ta lại thành bạn bè chưa biết chừng.”
Đương nhiên Lương Ngộ biết nàng đang có mưu kế gì, lấy Tiểu Tứ ra khống chế hắn không thành, hắn cách xa Tiểu Tứ một tầng, không có tác dụng lớn lao.
Nhưng nếu lấy Tiểu Tứ ra thương lượng với Nguyệt Hồi, Nguyệt Hồi chắc chắn sẽ gấp đến độ cắt cổ.
Đánh rắn phải đánh bảy tấc, Quý Phi hiểu rõ điều này, sở dĩ không đi tìm Nguyệt Hồi ngay là vì tránh đi đường vòng, trước tiên cảnh báo hắn đã.
Nếu hắn vẫn thờ ơ, chắc chắn nàng sẽ kinh động đến Nguyệt Hồi, cuối cùng Nguyệt Hồi khóc nháo tưng bừng, sẽ có tác dụng hơn nàng tự mình khua môi múa mép nhiều.
Lương Ngộ mỉm cười, “Mấy ngày nay Nguyệt Hồi xuất cung về phủ Đề đốc, chỉ sợ không có cơ hội đến gặp nương nương.
Nương nương cứ yên tâm, phía Hoàng Thượng thần đương nhiên sẽ giúp nương nương chu toàn.
Nhưng Hoàng Hậu ngộ hỉ là đại sự hàng đầu, Hoàng Thượng quan tâm Khôn Ninh Cung hơn cũng là lẽ thường, nương nương phải bình tâm, nghĩ thoáng ra được là tốt nhất.”
Hắn hành lễ, chậm rãi đi ra tiền điện, Quý Phi ngồi trên nam khang, không khỏi cảm thấy nhụt chí.
Mọi thứ đều khác hẳn với những gì nàng dự tính, Hoàng Hậu là sát tinh của nàng, là vật cản ông trời phái xuống để chắn đường nàng.
Còn về Hoàng Đế, nàng cũng đã nhìn rõ rồi, ham mê hưởng lạc, bạc tình quả nghĩa.
Khi nàng chưa hoài thai còn có thể phong lưu cùng hắn, hắn mới chịu đến Thừa Càn Cung thường xuyên; một khi nàng có thai, không thể làm chuyện đó cùng hắn được, hắn liền sốt sắng tìm kiếm một nhà tiếp theo, cuối cùng bỏ mặc nàng không buồn ngó đến.
Mặc kệ thôi, nàng cũng chẳng yêu Hoàng Đế, cần gì phải để ý hắn có đến hay không.
Nàng tĩnh dưỡng một thời gian, số lần Hoàng Đế đến có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng có rất nhiều thời giờ yên tĩnh, càng ngày càng bắt đầu nhớ Tây Châu da diết, nếu hắn biết được mình đã làm cha thì tâm tình sẽ thế nào.
“Ma ma, ta muốn gặp Tây Châu.” Nàng dạo bước trong Ngự Hoa Viên, nhìn về tường ngăn phía có Thần Vũ Môn xa xa, “Ta chưa được gặp chàng suốt tháng rồi.”
Tác ma ma sợ hãi bởi ý tưởng đột nhiên của nàng, “Chủ tử, chúng ta đang ở trong hoàng cung đó.” Nhìn quanh trái phải, đè thấp giọng, “Trong cung không thể được như Tây Hải Tử, chủ tử không thể nổi ý niệm này…”
“Chẳng phải Đông Xưởng thường vào Tư Lễ Giám bẩm báo công việc sao.” Nàng không chờ ma ma nói xong, tiếp tục tự lẩm bẩm, “Từ đường nhánh phía bắc đi về hướng đông có một Phạn Hoa Lâu, đi từ Tư Lễ Giám đến đã cũng chỉ hơn trượng.”
Tác ma ma kinh hồn bạt vía, sốt ruột mà chẳng biết phải làm sao, nói: “Chủ tử của ta ơi, chủ tử đang nghĩ gì thế! Đây là phạm vào húy kị, chủ tử không muốn sống nữa hay sao?”
Quý Phi hờ hững nói: “Hoàng Thượng có việc vui khác, Nam Uyển cũng mặc kệ ta, ta chỉ đi gặp chàng một lần, nói với chàng vài câu, có sao đâu chứ?”
Nàng từ nhỏ đã được Vương phi nâng niu nuôi lớn, nói nàng già dặn, nhưng có đôi khi nàng cũng trẻ con, chỉ cần biết mình vui là được.
Cuộc đời nàng được bao quanh trong gấm hoa tơ lụa, khi ở nhà được cưng chiều, sau khi tiến cung cũng chưa từng bị vắng vẻ, nhưng bây giờ đã ngày Hoàng Đế không đến Thừa Càn Cung, nàng thư thái quá lâu, cuối cùng lại thành ăn không ngồi rồi.”
Con người ấy mà, có đôi khi vẫn kì lạ như vậy, hắn đến thì thấy ghét, không đến thì thấy mất mát.
Trong lòng bất an như bị lửa đốt bao lần, dù nói gì cũng chỉ vô dụng, may mà vẫn còn người ấy quan tâm đến nàng.
Người này được chôn thật sâu dưới đáy lòng, không nhắc đến còn đỡ, hễ nhắc đến là đau đáu nhớ thương.
Nàng muốn gặp Tây Châu, muốn gặp hắn ngay lúc này, tâm tình cấp bách, quả thực không chờ thêm nổi một khắc nào nữa.