Cổ độc đang dần ăn mòn phế phủ của ta. Loại độc này một khi trúng không sẽ không dừng lại.
Ta cắn răng, cố chịu đựng cơn đau mà thu dọn đồ đạc trong phòng mình.
Nếu có thể đợi được sư tôn trở về tông môn, giải trừ oan khuất làm rõ mọi việc xong ta sẽ thu dọn hành lý rồi xuống núi, không bao giờ quay lại cũng không muốn gặp lại những người trong tông môn này nữa.
Còn nếu ta không thể đợi được sư tôn... thì coi như đây là di vật của ta.
Đầu tiên, chính tay ta viết cho sư huynh một bức thư, chỉ vỏn vẹn hai chữ: Hủy hôn.Sau đó, ta lấy ngọc bội của mình ra.
Thứ này là do tiểu sư đệ Dận Hành đã dùng số linh thạch tích góp rất lâu để mua cho ta vào ba năm trước.
Khi đó chàng thiếu niên non nớt ấy đưa cho ta ngọc bội một cách hết sức trân trọng và chân thành nói:
"Sư tỷ, mạng của Dận Hành là do tỷ cứu, ta sẽ dùng cả đời này để báo đáp sư tỷ."
Bây giờ nghĩ lại, hai chữ “cả đời” của Dận Hành thực ra chỉ kéo dài vài năm. Thật mỉa mai làm sao.
Ta nhặt một hòn đá cuội cỡ nắm tay trên mặt đất, bắt đầu đập lên ngọc bội cho đến khi miếng ngọc trắng không tì vết kia đầy những vết nứt và vỡ ra thành mảnh vụn.
Sau khi nó hoàn toàn vỡ tan, ta ném mảnh ngọc vỡ vào thùng rác và bắt đầu gói ghém những món đồ khác.
Ta xé bỏ những bức thư tình của Dận Chân sư huynh, nhổ tận gốc những cây hoa của nhị sư đệ tặng, chỉ chừa lại hai vật là lá bùa hộ mệnh mà sư tôn đã tặng cho ta và chú thỏ nhỏ bằng rơm mà Tống Như đã đang tặng ta ở dưới Tư Quá Nhai ngày hôm đó.
Ta sợ mình không thể cầm cự được sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, cho nên ta phải giữ lại hai món đồ quan trọng này bên mình. Ta sợ đánh mất chúng.
Cổ độc là chất độc cực kỳ nguy hiểm, một khi đã trúng chắc chắn phải chết.
Độc phát tán rất đau đớn, đau đến sống không bằng chết.
Cho dù đau đớn đến tột cùng, ta cũng không kêu than dù chỉ một lời, chỉ ôm một hòn đá tròn trong phòng thật chặt, bàn tay vô thức bấu chặt vào hòn đá nhằm giảm bớt phần nào nỗi đau.
Thời gian trôi qua, mặt đá phủ đầy vết xước và vết của ta, trông cực kỳ đáng sợ.