Nghe được những lời này, thân thể ta cứng đờ, lòng lạnh ngắt.
Giọng nói đó lại vang lên kèm theo tiếng thở dài của hắn, giống như đang thật sự suy nghĩ cho ta vậy.
"Dận Nhạc đã làm sai, ta chỉ đang cố gắng chuộc lỗi cho nàng ấy mà thôi. Đây là nàng ấy nợ tiểu sư muội."
Hay cho câu chuộc lỗi cho ta, thật là nực cười!Ta cố chịu đựng cơn đau đang dày vò, chậm rãi rời đi.
Tần suất độc phát tác ngày càng nhiều. Ta không biết mình có thể trụ được bao lâu nữa.
Ta đã vô số lần giải thích với những người xung quanh rằng ta chưa bao giờ làm hại tiểu sư muội, cái của muội ấy không liên quan đến ta.
Ta cũng đã nói mình bị trúng độc Cùng Kỳ và xin thuốc giải.
Nhưng bọn họ không một ai tin ta, chỉ tin tưởng “người đã chết”.
Kéo cơ thể đau đớn và mệt mỏi, ta chậm rãi rời đi. Trong đầu ta thậm chí xuất hiện một ý xấu...
Nếu một ngày nào đó ta đi, lúc ấy bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào? Chắc là sẽ rất thú vị đây.
Liệu bọn họ có nhớ lại tất cả những điều bọn họ đã làm với ta ngày ấy không? Liệu sau đó có tỉnh ra và hối hận không?
Nếu là vậy thật, chỉ nghĩ thôi ta cũng cảm thấy thật kinh tởm.