Chương : Cậu chủ đứng thứ hai ở thủ đô
“Đúng, nhất định là như vậy!”, nghe Trương Hằng nói thế, Khương Tử Nguyệt vô cùng tán thành: “Chị Yêu Nguyệt là một trong bốn người đẹp ở thủ đô, có người đàn ông nào mà không động lòng chứ?”
“Thằng con hoang Mục Hàn đứng núi này lại trông núi nọ, đúng là không bằng loài cầm thú!”
“Anh ta nhất định là thèm nhỏ dãi vẻ đẹp mê người của chị Yêu Nguyệt!”
“Tôi thấy cũng có khả năng là anh ta muốn đe dọa nhà họ Dương ở thủ đô”, Lý Duyệt Quân gật đầu, phân tích: “Chị Yêu Nguyệt có địa vị cao sang, cho dù là người kế thừa của thế gia hạng nhất như Mục Sảng cũng phải khách khí với chị Yêu Nguyệt, không dám vượt quá giới hạn”.
“Thằng con hoang này sao dám cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga chứ?”
“Chắc chắn là anh ta muốn dùng chuyện hôn ước từ bé để có được chút lợi ích từ nhà họ Dương ở thủ đô”.
Ba người đồng loạt gật đầu, tin rằng Mục Hàn có mục đích này.
“Trương Hằng, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”, lúc này, Khương Tử Nguyệt hỏi.
“Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta nhanh chóng thông báo chuyện này cho chị Yêu Nguyệt và nhà họ Dương ở thủ đô”, Trương Hằng nói: “Nếu thằng con hoang này nhây lì mãi, chúng ta không giải quyết được thì chỉ có thể giao cho nhà họ Dương đích thân xử lý thôi”.
Nói xong, Trương Hằng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Dương Yêu Nguyệt.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy tên người gọi, Trương Hằng liền liếc nhìn Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân nói: “Là cậu chủ Diệp gọi!”
Vừa nghe thấy tên cậu chủ Diệp, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đều rất mong đợi.
Diệp Chính Đạo luôn quan tâm đến chuyện Dương Yêu Nguyệt nhờ Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đến tỉnh để thay cô ta từ hôn với Mục Hàn.
Chỉ cần Dương Yêu Nguyệt từ hôn thành công thì Diệp Chính Đạo có thể theo đuổi Dương Yêu Duyệt một cách công khai.
Thậm chí còn có thể cưới Dương Yêu Nguyệt về nhà.
Vì vậy, hắn đang nóng lòng gọi điện để hỏi kết quả.
“Trương Hằng, tình hình thế nào rồi?”, Diệp Chính Đạo hỏi: “Xé nát bản hôn ước đó rồi chứ?”
“Cậu chủ Diệp, thật xin lỗi, để anh thất vọng rồi”, Trương Hằng hổ thẹn nói: “Thằng con hoang đó không những không xé bản hôn ước, mà ngược lại còn có thái độ rất kiêu ngạo, luôn miệng rêu rao rằng muốn chị Yêu Nguyệt đích thân đến tìm anh ta từ hôn, nếu không, anh ta sẽ không đồng ý”.
“Cái gì?”, nghe Trương Hằng nói vậy, Diệp Chính Đạo giận tím mặt: “Thằng con hoang như anh ta có tư cách gì để gặp mặt người đẹp Yêu Nguyệt chứ? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Đúng vậy, cậu chủ Diệp”, Trương Hằng gật đầu nói: “Em nghĩ thằng con hoang đó có ý đồ xấu, muốn gây bất lợi cho chị Yêu Nguyệt và nhà họ Dương ở thủ đô. Loại người có phẩm chất như vậy, chẳng trách nhà họ Mục lại không xem anh ta ra gì!”
“Điều đáng giận hơn là anh ta dám đuổi bọn em đi”.
Trương Hằng càng nói càng cảm thấy uất ức.
Hắn đường đường là cậu chủ ở thủ đô, vậy mà ở một nơi nông thôn như tỉnh lại bị đối xử như vậy.
Đúng là mất hết mặt mũi.
“Thật không biết xấu hổ!”, Diệp Chính Đạo nghiến răng căm hận nói: “Trương Hằng, các cậu đừng trở về thủ đô, cứ ở tỉnh đợi đi, tôi sẽ đích thân đến tỉnh một chuyến, ra tay đối phó với thằng con hoang không biết trời cao đất dày này!”
Diệp Chính Đạo đã yêu mến Dương Yêu Nguyệt nhiều năm.
Chính vì chịu sự trói buộc của bản hôn ước từ bé kia nên vẫn luôn không dám thổ lộ với Dương Yêu Nguyệt.
Sau khi nghe Trương Hằng nói vậy, Diệp Chính Đạo tự nhiên cảm thấy Mục Hàn đang cố ý ngăn cản hắn theo đuổi Dương Yêu Nguyệt.
Nghe Diệp Chính Đạo nói thế, Trương Hằng càng thêm phấn khởi, đáp: “Cậu chủ Diệp, anh muốn đích thân ra tay sao?”
“Vậy thì tốt quá!”
“Em rất mong chờ cảnh tượng thằng con hoang đó bị cậu dạy dỗ tử tế!”
Với vị trí thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô, thực lực của Diệp Chính Đạo đương nhiên không thể khinh thường.
Trong mắt ba người Trương Hằng, thằng con hoang như Mục Hàn chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Chính Đạo.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Chính Đạo, Trương Hằng lại gọi điện cho Dương Yêu Nguyệt.
Lúc nghe nói Mục Hàn chưa xé bỏ bản hôn ước từ bé, còn tỏ thái độ cứng rắn, muốn Dương Yêu Nguyệt đích thân đến, anh mới xé bản hôn ước, Dương Yêu Nguyệt tức đến nỗi giậm chân, nhanh chóng đi tìm Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương để bàn bạc.
“Làm thế nào bây giờ ạ?”, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày nói: “Muốn con đích thân đi tìm thằng con hoang đó để từ hôn, vậy chẳng phải mất giá quá sao?”
“Đúng vậy”, Dương Dương gật đầu: “Nhưng với kế hoạch hiện tại thì xem ra không còn cách nào tốt hơn”.
“Vì hạnh phúc cả đời của Yêu Nguyệt, bố thấy, nhà họ Dương ở thủ đô chúng ta chịu ấm ức một chút, để Yêu Nguyệt đích thân đi tìm thằng con hoang đó hủy bỏ hôn ước đi”, Dương Đỉnh Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao thì hạnh phúc cả đời của Yêu Nguyệt cũng quan trọng hơn so với mặt mũi của nhà họ Dương”.
“Con đồng ý với ý kiến của bố”, Dương Dương phụ họa theo: “Chỉ cần hủy bỏ hôn ước thì Yêu Nguyệt sẽ được gả cho người chồng như ý, nhà họ Dương ở thủ đô chúng ta liên minh với nhà thông gia, thì thực lực sẽ càng cao hơn!”
“Con nghe nói cậu chủ nhà họ Diệp ở thủ đô đã yêu mến Yêu Nguyệt nhiều năm rồi!”
“Còn chẳng phải sao”, Dương Đỉnh Thiên cũng nói: “Người thừa kế một hoàng tộc ở thủ đô, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, loại phụ nữ nào mà không tìm được chứ?”
“Vậy mà lại luôn âm thầm bảo vệ yêu mến Yêu Nguyệt nhiều năm như vậy, đúng là hiếm có!”
“Dừng lại!”, nghe chủ đề mà Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương nói càng ngày càng xa, mặt mũi Dương Yêu Nguyệt đỏ bừng lên: “Ông, bố, hai người có thể nói về chủ đề chính được không?”
Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương nhìn nhau cười, cả hai lộ ra nụ cười hiểu ý.
Con bé này lẽ nào cũng có ý với cậu chủ nhà họ Diệp ở thủ đô?
“Được rồi, nói chủ đề chính”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu: “Yêu Nguyệt, cháu hãy đích thân đến tỉnh một chuyến, tìm thằng con hoang đó từ hôn, cháu đồng ý không?”
“Đã là lúc nào rồi mà cháu còn có thể đồng ý hay không chứ?”, Dương Yêu Nguyệt nhíu mày: “Nhưng ông à, thằng con hoang đó rõ ràng là đang muốn đe dọa cháu, cháu là con gái, một thân một mình đến đó, e là không thể ứng phó được”.
“Đây cũng là một vấn đề”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu.
Ngoại trừ Dương Yêu Nguyệt, nhà họ Dương ở thủ đô quả thật là không còn người trẻ tuổi nào có thể làm tốt được nữa.
Bảo bố mẹ đi cùng sao?
Vậy thì lại mất mặt quá!
“Gia chủ Dương, chú Dương, nếu được thì cháu sẵn sàng đi cùng Yêu Nguyệt đến tỉnh để từ hôn với thằng con hoang đó!”
Đúng lúc Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương đang bất lực thì một giọng nói vang lên từ bên ngoài.
Người bước vào là Diệp Chính Đạo.
Vừa nhìn thấy Diệp Chính Đạo đến, Dương Yêu Nguyệt liền biết chuyện này đã được giải quyết.
“Là cậu chủ nhà họ Diệp đấy à?”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười chào hỏi: “Xem ra, cậu chủ Diệp rất quan tâm đến chuyện của cháu gái tôi nhỉ!”
“Nếu cậu chủ Diệp đã đề nghị như vậy thì tốt quá!”
“Có cậu chủ Diệp đi cùng Yêu Nguyệt đến tỉnh thì mấy ông già chúng tôi cũng yên tâm!”
Dù sao thì Diệp Chính Đạo cũng đứng thứ hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô.
Dương Đỉnh Thiên và Dương Dương rất tin tưởng vào thực lực của hắn.