Chương : Bản hôn ước
Rõ ràng Sở Vân Lệ cũng bị ba người này luân phiên chỉ trích tới mức sững sờ.
Nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
Thậm chí trong lòng Sở Vân Lệ còn cho rằng chính bởi vì bà ấy nên mới khiến cho một cô gái tốt như Dương Yêu Nguyệt phải lãng phí mười mấy năm thanh xuân tươi đẹp.
“Mấy người đã nói đủ chưa?”, lúc này Mục Hàn lớn tiếng ngắt lời ba người, vô cùng bất mãn lên tiếng: “Tôi nhớ là thế gia nhà giàu đều do đàn ông lo liệu việc nhà phải không?”
“Vậy thì đã sao?”, Trương Hằng bĩu môi, nói: “Mục Hàn, anh đừng cố tình chuyển chủ đề”.
“Tôi không chuyển chủ đề”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Năm đó chắc hẳn Mục Thịnh Uy là người làm chủ cho phép sắp đặt hôn ước này! Oan có đầu, nợ có chủ, dù cho mấy người muốn tìm người huỷ hôn thì cũng nên đến tìm Mục Thịnh Uy mới đúng!”
“Tới đây quấy rầy tôi để làm gì?”
Nghe Mục Hàn nói vậy, ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân cùng đưa mắt nhìn nhau.
Đi tìm Mục Thịnh Uy?
Mặc dù mọi người đều biết người ra quyết định thật sự của hôn ước này là Mục Thịnh Uy.
Chỉ cần Mục Thịnh Uy lên tiếng thì vấn đề sẽ lập tức được giải quyết một cách dễ dàng.
Thế nhưng vấn đề là ai dám đến tìm Mục Thịnh Uy cơ chứ?
Muốn chết sao?
Huống hồ Mục Thịnh Uy vừa mới chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia hàng đầu Hoa Hạ, giống như mặt trời ban trưa.
Bọn họ chỉ dám đổ hết sai lầm lên người Mục Hàn và Sở Vân Lệ mà thôi.
“Mục Hàn, anh bớt nói xen vào đi”, Trương Hằng cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, mở miệng nói: “Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với gia chủ Mục, anh đừng đùn đẩy trách nhiệm cho người khác!”
“Đúng thế!”, Khương Tử Nguyệt cũng vội vàng phụ họa theo: “Mục Hàn, anh mau xé bỏ tờ hôn ước đi, chuyện này cứ thế mà bỏ qua, tốt cho anh, cũng tốt cho chị Yêu Nguyệt!”
“Xin lỗi nhé, tôi không có bản hôn ước gì hết”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Đúng thế”, thấy ba người Trương Hằng tỏ vẻ hoài nghi, Sở Vân Lệ cũng nói: “Chúng tôi thật sự không có bản hôn ước, năm đó khi lập ra hôn ước thì bản hôn ước bằng giấy do Mục Thịnh Uy cất giữ”.
“…”
Ba người Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân đều hết sức lúng túng.
Nhìn dáng vẻ của Sở Vân Lệ không giống như đang nói dối.
“Không thành vấn đề”, lúc này, Khương Tử Nguyệt giống như nghĩ ra điều gì đó, “Trước khi đi, chị Yêu Nguyệt đã đưa cho tôi một bản khác của tờ hôn ước”.
“Chỉ cần Mục Hàn xé bỏ bản hôn ước này ngay trước mặt chúng tôi thì hiệu quả cũng y như nhau”.
“Đúng thế!”, Lý Duyệt Quân không khỏi tán thưởng: “Tử Nguyệt, cậu đúng là thông minh! Bắt Mục Hàn xé bỏ bản hôn ước này rồi chúng ta quay video lại làm bằng chứng, dù cho sau này nhà họ Mục ở thủ đô có truy cứu thì chúng ta hoàn toàn có thể đổ hết mọi trách nhiệm sang cho hai mẹ con Mục Hàn!”
Nói xong, Lý Duyệt Quân còn lôi điện thoại ra chuẩn bị quay video.
Còn Khương Tử Nguyệt lấy bản hôn ước đó ra đưa cho Mục Hàn, nói: “Mục Hàn, bản hôn ước đang ở đây rồi, anh mau xé nó đi!”
“Con trai, con xé bỏ hôn ước đi!”, lúc này, ngay cả Sở Vân Lệ cũng gật đầu nói: “Chúng ta không thể làm lỡ chuyện lớn cả đời của con gái nhà người ta được, dù gì chúng ta cũng đã làm lỡ mất mười mấy năm của cô ấy rồi”.
“Này, anh mau lên đi!”, nhìn thấy Mục Hàn vẫn đang chậm rãi đọc bản hôn ước, Trương Hằng vội vàng thúc giục: “Xem cái gì mà xem, dù gì cũng phải xé bỏ, anh có xem nội dung bên trong thì cũng vô dụng”.
“Mau xé bỏ hôn ước đi, sau đó đừng quấy rầy chị Yêu Nguyệt nữa!”
“Mau xé đi! Chúng tôi không có thời gian dây dưa với anh ở đây đâu!”
Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân cũng thúc giục.
Mục Hàn không buồn để tâm tới ba người mà quay sang nói với Sở Vân Lệ: “Mẹ, mẹ phải làm rõ một sự thật, người làm lỡ dở mười mấy năm thanh xuân tươi đẹp của Dương Yêu Nguyệt không phải mẹ, cũng không phải con, mà là Mục Thịnh Uy!”
Sắc mặt của Sở Vân Lệ chợt thay đổi.
Rõ ràng là đang cảm động với những gì Mục Hàn nói.
Mục Hàn nói xong thì tùy ý nhét bản hôn ước này vào trong túi quần, nói: “Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn bảo tôi xé bỏ hôn ước sao?”
“Anh!”, Trương Hằng không khỏi ngơ ngác, nói với vẻ mặt lo lắng: “Mục Hàn, anh muốn làm gì?”
“Mấy người đừng tưởng tôi sẽ coi trọng bản hôn ước này”, Mục Hàn cười nói: “Tờ giấy này tôi cứ để trong túi quần đã, nếu như ngày nào đó tôi tắm rửa thay đồ xong mà lỡ quên mất, nói không chừng bản hôn ước này sẽ bị giặt mất luôn đấy”.
“Thế nhưng con người tôi có một tật xấu là vô cùng tỉ mỉ, có thể mỗi lần trước khi tôi tắm rửa thay đồ đều sẽ cất bản hôn ước này cẩn thận. Như vậy thì bản hôn ước này sẽ luôn lưu giữ ở chỗ tôi”.
“Mục Hàn, rốt cuộc anh có ý gì?”, Trương Hằng phẫn nộ nói.
“Ý của tôi rất đơn giản”, Mục Hàn điềm nhiên nói: “Nếu như Dương Yêu Nguyệt muốn tìm tôi huỷ hôn, vậy thì bảo Dương Yêu Nguyệt tự mình tìm tới. Mấy người là cái thá gì, xứng để bảo tôi huỷ hôn hay sao?”
“Còn nữa, mấy người có tư cách gì mà chỉ trích mẹ tôi cơ chứ?”
“Có bản lĩnh thì mấy người đến thủ đô mà tìm Mục Thịnh Uy huỷ hôn đi!”
Điều Mục Hàn không thể nhẫn nhịn là ba người này lại dám chỉ trích Sở Vân Lệ mẹ anh một cách trắng trợn như thế.
Bọn họ ghê gớm như vậy, tại sao không đi mà chỉ trích Mục Thịnh Uy?
Hoặc là, ba người này bình tĩnh ôn hoà mà thương lượng với Mục Hàn.
Mục Hàn cũng không phải không đồng ý xé bỏ bản hôn ước.
Thế nhưng cái thái độ hống hách ngang ngược của bọn họ lại khiến cho Mục Hàn không thoải mái.
“Anh, anh, anh!”
Bị Mục Hàn nói như vậy, ba người Trương Hằng tức tới mức sắp phát điên.
“Mục Hàn, tôi thật sự không ngờ con người anh lại vô liêm sỉ tới mức độ này!”, Khương Tử Nguyệt phẫn nộ nói: “Anh đã kết hôn rồi, vợ thì cũng sắp sinh con, tại sao vẫn cứ cắn chặt lấy chị Yêu Nguyệt không chịu buông cơ chứ?”
“Tử Nguyệt, cậu vẫn còn chưa nhìn ra hay sao?”, Lý Duyệt Quân nói: “Tên này là loại người cặn bã, muốn thông qua chị Yêu Nguyệt để đạt được mục đích trở lại nhà họ Mục ở thủ đô của anh ta. Tới lúc đó, anh ta trở thành cậu chủ nhà họ Mục ở thủ đô, có được cả hai người đẹp là vợ và chị Yêu Nguyệt cùng một lúc, trái ôm phải ấp, suy nghĩ thật sự quá là ghê gớm luôn!”
“Không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ!”, Trương Hằng nói, “Mục Hàn, anh cũng đừng có mà tự đề cao mình quá, anh có tư cách gì mà có được chị Yêu Nguyệt – người đẹp nhất trong số bốn mỹ nhân của thủ đô cơ chứ?”
“Trong số những cậu ấm con nhà giàu thích chị Yêu Nguyệt, bất cứ người nào cũng đều có thể giết anh chỉ trong nháy mắt đấy, có hiểu không hả?”
“Tôi vô liêm sỉ sao?” Mục Hàn không khỏi bật cười, “Không sai, tôi vô liêm sỉ đấy, sao nào?”
“Mấy người muốn bắt tôi xé bản hôn ước sao? Được thôi, bảo Dương Yêu Nguyệt đích thân đến đây, chuyện của bản thân mà lại tìm mấy người không ra gì ra mặt hộ, coi Mục Hàn tôi là gì cơ chứ?”
“Không phải con chó con mèo nào cũng có thể giương vó diễu oai trước mặt Mục Hàn tôi đâu!”
Cuối cùng, Mục Hàn bảo Vũ Minh đuổi ba người này ra khỏi cửa, không giữ lại cho họ chút thể diện nào.
“Tức chết tôi mắt thôi!”, sau khi bị đuổi ra khỏi tập đoàn Phi Long, Trương Hằng tức giận giậm chân tại chỗ:”Tôi thấy cái tên Mục Hàn này mưu mô khó lường, hoặc là muốn có được sắc đẹp của Dương Yêu Nguyệt, hoặc là muốn nhắm tới nhà họ Dương!”