Chương : Mục Thịnh Uy khoác lác
Nghe Trương Tùng nói vậy, đám người nhà họ Lâm và người nhà họ Tần đều tỏ vẻ kinh hãi.
Bởi vì theo bọn họ thấy, những tiêu chuẩn mà nhà họ Mục ở thủ đô liệt kê ra, Mục Hàn không thể đáp ứng nổi một điều.
Cho dù Mục Hàn có tập đoàn Phi Long thì cũng chẳng thấm vào đâu so với Mục Sảng.
Thực ra, những tiêu chuẩn này là do Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng đặt ra.
Phụng Cầu Hoàng tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, Mục Hàn còn không bằng một cọng lông của Mục Sảng thì lấy gì để đánh nhà họ Mục ở thủ đô đây?
Sau khi đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần thương lượng xong, đều nhất chí cho rằng Mục Hàn nhất định sẽ thua trong cuộc đấu chống lại nhà họ Mục ở thủ đô.
Vì vậy, bọn họ lập tức đưa ra thông báo, muốn Mục Hàn đến nhà họ Mục ở thủ đô quỳ gối cúi đầu nhận thua.
“Bảo tôi đến nhà họ Mục ở thủ đô quỳ gối nhận thua sao?”, sau khi nhận được thông báo của nhà họ Lâm và nhà họ Tần, Mục Hàn bật cười chế nhạo: “Đây là chuyện không thể nào xảy ra, bảo nhà họ Mục ở thủ đô đến quỳ gối nhận thua trước mặt tôi thì còn được”.
Mục Hàn nói thẳng với người nhà họ Lâm và nhà họ Tần.
Khiến bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu tức giận giậm chân nhưng bất lực không thể làm gì khác.
Ngược lại, Lâm Nhã Hiên rất ủng hộ thái độ cương quyết này của Mục Hàn.
“Mục Hàn, em ủng hộ lựa chọn của anh”, Lâm Nhã Hiên nói: “Anh cứ yên tâm chiến đấu với nhà họ Mục ở thủ đô, em sẽ ở tỉnh sinh con yên bình, không để anh lo lắng đâu”.
Theo Lâm Nhã Hiên thấy, Mục Hàn cuối cùng cũng không dựa vào thế lực của gia tộc nữa, mà dựa vào nỗ lực của bản thân mình.
Cho dù là thất bại thì ít nhất cũng chứng tỏ rằng Mục Hàn đã từng cố gắng.
Ở một diễn biến khác.
Ở nhà họ Mục ở thủ đô.
Sau khi Mục Thịnh Uy chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ, cộng thêm vụ cá cược giữa Mục Thịnh Uy và Mục Hàn, Mục Thịnh Uy được biết đến rộng rãi và danh tiếng đạt đến đỉnh cao.
Ngay cả những người trong nhà họ Mục luôn có thái độ hoài nghi với Mục Thịnh Uy cũng phải ngầm thừa nhận.
Dù sao thì cách xử lý đối với đứa con ngoài giá thú của Mục Thịnh Uy hoàn hảo đến mức khiến người ta không thể không phục.
Trong những thế gia giàu có, không ít người có năng lực, khi còn trẻ được nhiều người chú ý, bị vô số người phụ nữ mê hoặc, từ đó phạm phải sai lầm mà hầu hết đàn ông trên đời này đều mắc phải, dẫn đến sự tồn tại của những đứa con ngoài giá thú.
Những chuyện này thực ra rất phổ biến trong các gia đình giàu có.
Nhưng người lại phạm phải sai lầm này lại vô cùng đau đầu.
Bởi vì thân phận của những đứa con ngoài giá thú không được thế gia giàu có chấp nhận.
Hơn nữa còn ảnh hưởng đến lợi ích trong gia tộc của bọn họ.
Cách xử lý của Mục Thịnh Uy đối với con ngoài giá thú đã tạo nên một hình mẫu cho những người này.
Khiến bọn họ nhìn thấy được hy vọng.
Thậm chí còn có nhiều người ngưỡng mộ nhà họ Mục ở thủ đô, liền biên soạn vụ cá cược này vào sách, làm hình mẫu cho những thế gia giàu có học hỏi.
Nhân tiện, khoe khoang về nhà họ Mục ở thủ đô.
Bằng cách này, giành được sự ưu ái của nhà họ Mục ở thủ đô.
Bảy ngày trôi qua rất nhanh.
Cuối cùng cũng đến ngày Mục Thịnh Uy chính thức đảm nhận vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Thịnh Uy mặc trang phục chỉnh tề, đứng trước Phụng Cầu Hoàng, Mục Sảng và đám người thân họ hàng, đi từng bước lên chiếc ghế bành đại diện cho đỉnh cao của quyền lực.
Chỉ cần hoàn thành nghi thức này, Mục Thịnh Uy sẽ là chính thức là gia chủ.
Các vị trưởng lão trong nhà họ Mục ở thủ đô sẽ lui về ở ẩn, giao toàn quyền cho Mục Thịnh Uy, không cần phải giải quyết chuyện gia tộc nữa.
Đây cũng là truyền thống từ trước đến nay của nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Thịnh Uy ngồi trên chiếc ghế bành, ở trên cao nhìn xuống các thành viên trong nhà họ Mục bên dưới, rất có cảm giác tầm mắt bao quát được non sông.
“Buổi lễ kết thúc!”
“Chúc mừng gia chủ tân nhiệm chính thức, hy vọng gia chủ tân nhiệm sẽ dẫn dắt nhà họ Mục ở thủ đô tạo ra thời kỳ huy hoàng mới!”
Khi chủ quản buổi lễ chính thức tuyên bố buổi lễ kết thúc.
Mục Thịnh Uy bắt đầu có một cảm giác sôi sục thống lĩnh giang sơn.
Đêm đó.
Gia đình ba người Mục Thịnh Uy, Phụng Cầu Hoàng và Mục Sảng đã chiêu đãi tất cả mọi người trong nhà họ Mục.
Các gia chủ nhà họ Mục ở các chi nhánh lớn cũng lần lượt chúc mừng Mục Thịnh Uy.
Đây là sự kiện lớn chưa từng có.
Sau khi ăn uống no say, những người còn lại cũng dần dần rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại gia đình ba người Mục Thịnh Uy, Phụng Cầu Hoàng và Mục Sảng.
“Hôm nay rất vui!”, Mục Thịnh Uy uống liên tiếp ba ly, tâm trạng vô cùng thoải mái nói: “Từ hôm nay, Mục Thịnh Uy tôi đã chính thức trở thành người cầm lái thực sự của nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Ai còn có thể đấu với tôi chứ?”
“Chúc mừng bố!”, Mục Sảng cười nói: “”Bố à, nói đến đây, còn phải cảm ơn thằng con hoang Mục Hàn đấy! Nếu không có sự tồn tại của thằng con hoang này thì sao bố có thể nghĩ ra chiêu cao siêu như vậy, biến tai họa tiềm ẩn thành trợ lực để bố trở thành người đứng đầu chứ?”
“Mục Sảng à, con nói rất đúng!”, Mục Thịnh Uy gật đầu: “Không ngờ chuyện khiến bố đau đầu, bây giờ lại có thể trở nên hữu ích như vậy, e là thằng con hoang kia cũng chết lặng rồi nhỉ?”
“Bố thật muốn biết, thằng con hoang đó sẽ có phản ứng gì sau khi bố lên làm gia chủ chính thức”.
Nói xong, Mục Thịnh Uy lấy điện thoại ra, gọi điện cho Mục Hàn.
“Mục Hàn, nói cho cậu biết một tin”, Mục Thịnh Uy không giấu nổi vẻ phấn khích: “Tôi đã hoàn thành nghi lễ tiếp quản rồi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ trở thành gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Vậy sao?”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Vậy thì chúc mừng ông! Xem ra chuyện này thật sự khiến ông vui vẻ quá nhỉ, còn đích thân gọi điện thông báo cho tôi!”
“Mục đích tôi gọi điện cho cậu thì chắc là cậu biết rõ. Bây giờ tôi đã là gia chủ chính thức của nhà họ Mục ở thủ đô rồi, sẽ không còn ai có thể trấn áp tôi nữa! Vì vậy bí mật mà cậu đang nắm trong tay đã không thể uy hiếp tôi được nữa”.
“Cho dù bây giờ cậu tung tin ra thì tôi cũng chẳng sao cả”.
Mục Thịnh Uy giương nanh múa vuốt, thái độ kiêu ngạo, tiếp tục nói: “Mục Hàn, cậu đừng cố dùng bí mật này để đạt được mục đích khiến tôi thừa nhận cậu!”
“Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, trong mắt tôi, cậu chỉ là một thằng con ngoài giá thú, là một thằng con hoang không có thân phận!”
“Người thừa kế của Mục Thịnh Uy tôi chỉ có một, đó chính là Mục Sảng!”
Sau khi nói xong một tràng, Mục Thịnh Uy cảm thấy vô cùng hả hê.
“Mục Thịnh Uy, ông quá tự cao rồi đấy”, nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, Mục Hàn cười khẩy đáp: “Ông luôn nói tôi là ếch ngồi đáy giếng, không biết gì, nhưng thật ra ông mới chính là người có mắt không tròng”.
“Núi cao còn có núi cao hơn, ông hãy nhớ lấy điều này”.
“Thật khiến người ta buồn cười chết mất!”, Mục Thịnh Uy cười lớn, nói: “Mục Hàn, đầu cậu toàn là nước à? Tôi đã là gia chủ của thế gia hạng nhất Hoa Hạ, còn ai có thể mạnh hơn tôi đây?”
“Nói tôi có mắt không tròng đúng là buồn cười chết mất!”
“Có buồn cười hay không thì một năm sau ông sẽ biết thôi”, Mục Hàn bình tĩnh nói: “Mục Thịnh Uy, ông và nhà họ Mục ở thủ đô chỉ có thời gian một năm để chuẩn bị, nếu ông lãng phí một năm này, thì tương lai ông nhất định sẽ hối hận vì đã không tận dụng tốt cơ hội này!”