Chương : Ngưỡng cửa của nhà họ Mục ở thủ đô
Thậm chí cả những gia tộc giàu có không tiếp xúc với giới thế gia cũng biết chuyện này.
Mà đây chính là kết quả Mục Thịnh Uy mong muốn.
Đúng như những gì Mục Thịnh Uy đã dự liệu trước, một khi chuyện này xảy ra thì ông ta sẽ được mọi người khen ngợi.
Suy cho cùng, không chỉ nhà họ Mục ở thủ đô, mà ngay cả những gia tộc giàu có khác, sự tồn tại của đứa con ngoài giá thú là sự sỉ nhục lớn.
Chỉ cần có con ngoài giá thú thì những gia tộc giàu đó đều nóng lòng muốn giết nó ngay lập tức.
Mục Thịnh Uy không chỉ thừa nhận sự tồn tại của đứa con ngoài giá thú là Mục Hàn, mà còn cho anh cơ hội để khiêu chiến với nhà họ Mục ở thủ đô.
Một khi đối phương khiêu chiến thành công thì Mục Thịnh Uy còn cho phép đối phương trở về nhà họ Mục ở thủ đô.
Cách làm này của Mục Thịnh Uy nhận được lời ca ngợi khắp nơi.
Người trong giới thượng lưu ở thủ đô đều nói nhà họ Mục ở thủ đô xứng đáng là thế gia số một Hoa Hạ, khoan dung độ lượng, cứu giúp khắp mọi nơi.
Bọn họ đều đang ca ngợi Mục Thịnh Uy.
Trưởng lão nhà họ Mục ở thủ đô cũng hết lời ca ngợi Mục Thịnh Uy, cho rằng sự độ lượng và chí hướng của ông ta có thể dẫn dắt nhà họ Mục ở thủ đô tiếp tục sự huy hoàng đã kéo dài ngàn năm.
Điều này đã khiến Mục Thịnh Uy chính thức được tiếp quản vị trí gia chủ, còn được đánh giá cao.
Không chỉ Mục Thịnh Uy được ca tụng rộng rãi trong giới thượng lưu ở thủ đô, mà tên tuổi của Mục Hàn cũng dần lan rộng.
Gần như toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở Hoa Hạ đều biết đến anh.
Vì có liên quan đến nhà họ Mục ở thủ đô nên chuyện này sôi nổi đến mức rối tinh rối mù.
Ngay cả các tỉnh bên cạnh cũng đang thảo luận vấn đề này.
Sau khi Sở Vân Lệ trở về thủ đô, cả đoạn đường đều nghe thấy mọi người đang bàn tán về chuyện cá cược giữa Mục Thịnh Uy và Mục Hàn.
Sở Vân Lệ vội vàng về nhà, tìm Mục Hàn, nói với vẻ mặt lo lắng: “Con trai à, sao con lại đồng ý cá cược với Mục Thịnh Uy chứ?”
“Đến mẹ cũng nhìn ra được, ông ta đang gài bẫy con!”
Theo quan điểm của Sở Vân Lệ, Mục Hàn căn bản là không đủ sức để đấu với Mục Thịnh Uy.
Không chỉ là Sở Vân Lệ, mà hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Mục Hàn đang lấy trứng chọi đá.
Vụ cá cược này vừa truyền ra, đám gia tộc giàu có chưa từng nghe nói đến nhà họ Mục ở thủ liền khuấy đảo hết thông tin về thế gia hạng nhất ở Hoa Hạ.
Muốn vào nhà họ Mục ở thủ đô, ngưỡng cửa vô cùng cao.
Nếu bạn từ giới chính trị, thì bạn phải là quan chức cao nhất một tỉnh.
Nếu bạn từ quân đội, thì bạn phải là lãnh đạo cấp cao trong quân đội.
Nếu bạn trong giới kinh doanh thì bạn phải là nhân vật kiệt xuất có thể hô mưa gọi gió trong ngành.
Nếu bạn là một võ sĩ thì bạn phải nổi tiếng một phương.
Bốn phương diện này đối với người thường thì khó như lên trời.
Nếu trong nhà nào đó sinh được một nhân tài có một trong bốn phương diện này thì đã vui vẻ đánh trống khua chiêng, đáng lưu danh rồi.
Nhưng trong nhà họ Mục ở thủ đô thì chẳng qua chỉ là một thử thách nhập môn mà thôi.
Về Mục Hàn, danh tính ông chủ phía sau của tập đoàn Phi Long đã được công khai, thân phận này được nhiều gia tộc giàu có ở tỉnh tán thưởng.
Nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì như vậy vẫn chưa đủ.
Đương nhiên, nếu thực lực của Mục Hàn có thể mạnh hơn nữa, chẳng hạn như đạt tới trình độ có mười tập đoàn Phi Long thì có lẽ nhà họ Mục ở thủ đô sẽ liếc nhìn một cái.
Nhưng thời hạn cá cược chỉ có một năm.
Muốn Mục Hàn tạo ra mười tập đoàn Phi Long e là thật không thiết thực.
Mọi người đều cho rằng Mục Hàn nhất định sẽ thua trong vụ cá cược này.
Nhưng bọn họ không hề biết rằng, thực lực của Mục Hàn không hề yếu đuối như trong tưởng tượng của bọn họ.
Với tư cách là đại thống soái một nước, dưới trướng của Mục Hàn có tứ đại chiến phần, chọn ngẫu nhiên một người, ai cũng có thể trấn áp sự tồn tại của Mục Thịnh Uy.
Mà thân phận đại thống soái một nước của anh sẽ càng khiến nhà họ Mục ở thủ đô phải ngước nhìn.
Ngược lại, thân phận ông chủ phía sau của tập đoàn Phi Long đang được dư luận quan tâm nhất lại là mắt xích yếu nhất của Mục Hàn.
“Mẹ à, mẹ không cần lo!”, Mục Hàn cười nói: “Mục Thịnh Uy cho rằng con không có thực lực đánh bại nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng ông ta không hề biết con có thực lực này”.
“Con trai mẹ cũng không phải là người kiêu ngạo, thiếu hiểu biết, trong lòng con tự biết rõ con đang làm gì”.
“Vì vậy, mẹ chỉ cần đợi một năm sau, Mục Thịnh Uy sẽ quỳ trước mặt mẹ nhận lỗi là được!”
Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Vân Lệ mới yên tâm.
Sau khi đoàn tụ với Mục Hàn, Sở Vân Lệ càng cảm thấy trên người con trai mình có khí thế thống lĩnh thiên hạ.
Mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thể dễ dàng giải quyết.
Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Mục Hàn, Sở Vân Lệ cũng tràn đầy tự tin.
“Được! Con trai, mẹ sẽ đợi ngày con đánh bại nhà họ Mục ở thủ đô!”, Sở Vân Lệ gật đầu.
Ở một diễn biến khác.
Sau khi nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc biết về vụ cá cược này, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Hai nhà họp mặt khẩn cấp để bàn biện pháp đối phó.
“Điên rồi, điên thật rồi!”, bà cụ Lâm tức giận đập cây nạng xuống đất: “Tên Mục Hàn này đúng là tự chuốc họa vào thân. Cậu ta không chịu thua cậu chủ Mục Sảng, quỳ xuống chịu thua thì cũng đã đành, lại còn kiêu ngạo, ngu dốt đến mức thách đấu cả nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Hừ!”, Ngô Tâm Ưu nói thêm: “Nếu không phải đứa trẻ trong bụng Nhã Hiên là con của thằng khốn này thì nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng tôi thật sự muốn cắt đứt mọi quan hệ với cậu ta!”
Dù sao thì Lâm Nhã Hiên cũng có giá trị bản thân lên tới con số hàng trăm tỷ.
Mặc dù phía sau có sự hỗ trợ của Mục Hàn và tập đoàn Phi Long, nhưng chỉ cần bám chặt Lâm Nhã Hiên thì nhà họ Tần vẫn có lợi ích, mà Lâm Nhã Hiên sẽ không bỏ rơi Mục Hàn.
“À, cháu nghe nói nhà họ Mục ở thủ đô đã đặt ra một tiêu chuẩn”, lúc này Trương Tùng, người được mệnh danh là ‘chuyện gì cũng biết’ của nhà họ Lâm, nói: “Theo những gì nhà họ Mục ở thủ đô nói thì chỉ cần Mục Hàn đạt được một trong những tiêu chuẩn đó là được”.
“Ồ, có những tiêu chuẩn gì?”, bà cụ Lâm đột nhiên trở nên tò mò: “Nói nghe xem”.
“Mọi người nghe cho rõ nhé!”, Trương Tùng nghiêm mặt nói: “Mọi người đều biết nhà họ Mục ở thủ đô được mệnh danh là thế gia hạng nhất ở Hoa Hạ, ngưỡng cửa vô cùng cao, nhưng cao đến mức độ nào đây?”
“Chỉ cần lấy tiêu chuẩn mà nhà họ Mục ở thủ đô đặt ra cho Mục Hàn lần này để nói”.
“Thứ nhất, Mục Hàn phải có khả năng vượt qua Mục Hồ. Mục Hồ là đội trưởng đội Thiên Sách Vệ, thuộc hạ dưới trướng đại thống soái, mặc dù bây giờ chỉ có quân hàm đại tá, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đứng trong đội ngũ tư lệnh”.
“Nếu ngay cả Mục Phương mà Mục Hàn cũng không đánh thắng nổi thì đừng nhắc đến chuyện vào nhà họ Mục ở thủ đô nữa”.
“Thứ ba, đó là thương nghiệp của Mục Hàn phải thắng Thịnh Uy Khống Cổ của Mục Sảng. Tuy Thịnh Uy Khống Cổ đã tuyên bố kiểm soát huyết mạch kinh tế ở Đông Hải, nhưng trong số những sản nghiệp của nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng chỉ là một cọng lông mà thôi”.
“Nếu không phải vì đám cưới lần này của Mục Hàn và Nhã Hiên, thì có lẽ cả đời này cuta Mục Sảng cũng sẽ không quan tâm đến Thịnh Uy Khống Cổ, bởi vì trong mắt anh ta, Thinh Uy Khống Cổ thực không đáng nhắc tới”.
“Ngược lại đối với tập đoàn Phi Long, Thịnh Uy Khống Cổ lại là những nhân vật khổng lồ!”