Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

chương 608

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Cao nhân ra tay

Đúng lúc ấy, Lâm Nhã Hiên từ phòng làm việc đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này. Cô đứng trên tầng hai, có chút nghi ngờ hỏi Mục Hàn: “Chồng, anh đang làm gì vậy?”

“Nhã Hiên, em có nhớ hôm qua anh đã nói gì với em không? Người phụ nữ này nói rằng hôm nay sẽ đến công ty Thiên Thành rồi quỳ xuống dập đầu trước anh dưới sự chứng kiến của mọi người”, Mục Hàn vừa nói vừa chỉ tay vào Dương Tử Yên, nói: Cô ta ở đây hôm nay để thực hiện lời hứa của mình”.

Lâm Nhã Hiên có chút kinh ngạc.

Cô không tin những người như Dương Tử Yên lại quỳ xuống dập đầu trước Mục Hàn.

Tuy nhiên, lời nói của Mục Hàn đã thành công thu hút sự chú ý của các nhân viên thuộc công ty Thiên Thành.

Nhiều nhân viên đã tạm dừng công việc trên tay, nhìn về phía Mục Hàn và Dương Tử Yên.

Nhận thấy có nhiều người chú ý như vậy, Dương Tử Yên nghĩ mình càng không thể quỳ lạy Mục Hàn, nếu không thì thật quá mất mặt.

“Muốn bà đây quỳ xuống dập đầu trước anh? Cũng chả biết tự soi lại xem mình là cái thá gì”, Dương Tử Yên lộ ra vẻ khinh thường.

“Xem ra cô định trốn rồi”, Mục Hàn nhất thời sầm mặt xuống: “Tôi có hàng chục nghìn cách đối phó với những người không chịu nhận thua, để bọn họ ngoan ngoãn thừa nhận”.

“Cô có chắc là cô muốn thử không?”

Nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Mục Hàn, Dương Tử Yên không khỏi có chút kinh hãi.

Năm đó khi bị đuổi ra khỏi Sở Dương, Dương Tử Yên sợ phát khiếp khí thế hung hãn toả ra từ Mục Hàn.

Nhưng nay Dương Tử Yên vừa được nhà họ Mục ở thủ đô chống lưng, vừa là trợ lý tổng giám đốc của Thịnh Uy Khống Cổ.

“Anh làm gì được tôi?”, Dương Tử Yên chống hông hỏi.

“Bịch!”

Ngay khi Dương Tử Yên vừa dứt lời, đầu gối của cô ta đột nhiên mềm nhũn ra, bất giác quỳ xuống trước Mục Hàn.

Hóa ra Mục Hàn đá thẳng vào đầu gối của Dương Tử Yên, khiến cô ta mất thăng bằng mà quỳ xuống trước mặt Mục Hàn.

“Quỳ xuống thật kìa!”

“Ôi trời tin nóng hổi nè!”

Đám nhân viên của công ty Thiên Thành vây xung quanh xem rất nhiệt tình.

Thậm chí, có người còn lấy điện thoại ra lén quay phim, ghi hình.

Xét cho cùng, Dương Tử Yên là trợ lý tổng giám đốc Thịnh Uy Khống Cổ, với thân phận này của cô ta mà quỳ gối trước Mục Hàn ở nơi công cộng chắc chắn sẽ lên đầu bảng mục tin hot.

“Ngoan ngoãn dập đầu mười cái cho tôi”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Bằng không, thủ đoạn của tôi, cô cũng biết rồi đấy”.

Da đầu của Dương Tử Yên không khỏi tê rần.

Khi Mục Hàn đuổi Dương Tử Yên rời khỏi Sở Dương, Dương Tử Yên có chết cũng không chịu, nhưng lát sau, Mục Hàn dùng một số thủ đoạn khiển cô ta đến nay vẫn còn sợ mất mật, mới buộc phải rời khỏi Sở Dương.

Với tính cách có chết cũng không sợ của Mục Hàn, mặc dù Dương Tử Yên có nhà họ Mục ở thủ đô chống lưng đằng sau cũng khó có thể đảm bảo việc cô ta sẽ trở thành mục tiêu của Mục Hàn khi ở một mình.

Giọt nước mắt tủi nhục lăn dài, Dương Tử Yên dập đầu trước Mục Hàn mười cái.

“Ối, dập đầu thật!”

“Đương nhiên là thật, thật hơn vàng ấy chứ, mười cái hẳn hoi!”

“Đỉnh, đỉnh quá!”

“..”.

Hôm qua, Dương Tử Yên đến với bộ dạng kiêu kì, nhân viên của công ty Thiên Thành đều đã nhìn thấy.

Tuy nhiên, phong thủy luân chuyển, chỉ một ngày sau ,dưới sự chứng kiến tất cả nhân viên của công ty Thiên Thành, Dương Tử Yên đã quỳ xuống trước Mục Hàn, khiến họ có cảm giác được mở mày mở mặt.

Mặt khác.

Đông Hải.

Trụ sở chính của Thịnh Uy Khống Cổ.

Mục Diệp cùng đám người Mục Trường Sinh lúc nào cũng theo dõi các động tĩnh mới nhất trên mạng lưới ám sát.

Mặc dù số lượng người đăng ký đã lên đến hơn một nghìn người, nhưng vẫn có rất nhiều sát thủ không ngừng xuất hiện.

Điều này cho thấy mức hoa hồng một tỷ tệ hấp dẫn đến nhường nào.

Tuy nhiên, Mục Trường Sinh không còn để ý đến những sát thủ đến sau nữa.

Bởi vì theo quan điểm của Mục Trường Sinh, với hơn một nghìn sát thủ hàng đầu trước mặt, Mục Hàn và Sở Vân Lệ chết là cái chắc.

Nhưng đám người Mục Trường Sinh đã đợi đến rạng sáng mà vẫn không có tin tức gì.

Chắc chắn điều này đã khiến Mục Trường Sinh có chút lo lắng: “Vẫn chưa có sát thủ nào tới nhận lệnh sao?”

“Không có ạ”, tên đàn em nhìn chằm chằm mạng lưới ám sát, lắc đầu: “Tuy nhiên, tôi nghĩ không có tin tức hẳn là tin tức tốt nhất”.

“Có thể hơn một nghìn sát thủ kia đã giết chết mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ”.

“Cậu là lợn à?”, Mục Trường Sinh không khỏi trừng mắt nhìn tên đàn em, bực mình nói: “Một tỷ tệ đấy. Nếu những sát thủ kia thật sự giết chết mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ, sao bọn chúng có thể không chút động lòng đến đòi chúng ta một tỷ tệ tiền hoa hồng?”

“Nếu là cậu, cậu có làm như thế không?”

Tên đàn em mất hứng, đột nhiên không nói gì.

Mặt khác, Mục Diệp đồng ý với đàn em: “Trưởng lão, tôi thấy cậu ta nói đúng đấy”.

“Nói rõ xem nào”, Mục Trường Sinh liếc nhìn Mục Diệp.

Ý nghĩ đó đã quá rõ ràng, nếu lời giải thích của cậu khiến tôi không hài lòng, đừng trách tôi không khách sáo với cậu.

Mục Dịch trả lời: “Trưởng lão, tôi nghĩ hơn một nghìn tên sát thủ hàng đầu giết chết mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ là chuyện bình thường. Nhưng dù sao hoa hồng một tỷ tệ cũng chỉ có một người có được. Tôi đoán, một nghìn tên sát thủ hàng đầu này đang phải đấu với nhau để ăn trọn một tỷ tệ”.

“Khi bọn chúng chiến đấu đến người cuối cùng, chắc chắn sẽ đến chỗ chúng ta để nhận tiền hoa hồng”.

“Đúng, đúng đấy”, tên đàn em lập tức phản ứng lại, gật đầu: “Hơn một nghìn sát thủ hàng đầu đánh nhau sẽ mất mấy tiếng đồng hồ”.

“Ừ, hoá ra là vậy”, Mục Trường Sinh hài lòng gật đầu nói: “Được rồi! Vậy chúng ta sẽ tiếp tục chờ tin tức”.

Vì vậy, đám người này tiếp tục chờ đợi.

Hai giờ đồng hồ nữa trôi qua.

Trời đã hửng sáng nhưng vẫn chưa có tin tức gì.

“Làm sao vậy?”, Lúc này Mục Trường Sinh không thể ngồi yên được nữa: “Đã một đêm rồi. Dù tôi có đi mổ mười con lợn cũng phải xong rồi chứ!”

“Báo cáo!”, vừa dứt lời, tên gián điệp đã quay về: “Báo cáo trưởng lão, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Hơn một nghìn sát thủ hàng đầu mà chúng ta đã cử đêm qua, trước khi đến gần nơi ở của Mục Hàn và Sở Vân Lệ, đều biến mất không khí”.

Nghe được thông tin này, Mục Trường Sinh không khỏi hít khí lạnh, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Sao có thể chứ?”

Hơn một nghìn sát thủ hàng đầu ở Đông Nam đấy!”

Bị giết sạch không chút dấu vết trong vòng một đêm?

“Tin tức có chính xác không?” Mục Diệp không khỏi nghi ngờ.

“Chắc chắn một trăm phần trăm ạ”, tên gián điệp gật đầu đáp: “Không tìm thấy dấu vết đánh nhau ở hiện trường, thậm chí bọn họ còn chưa nhìn thấy Mục Hàn và SỞ Vân Lệ đã biến mất một cách kỳ lạ”.

“Không phải là Mục Hàn ra tay đâu nhỉ?”, Mục Trường Sinh không khỏi lắc đầu.

Lão ta ngay lập tức xoá bỏ ý nghĩ hoang đường này của mình.

“Nhất định là có cao nhân ra tay”, trong đầu Mục Trường Sinh đột nhiên lóe lên ý nghĩ này.

Truyện Chữ Hay