Chương : Anh là người hay là ma?
Mặc dù đêm qua Mục Hàn ngủ rất ngon, nhưng anh biết rõ đêm qua bên ngoài biệt thự nhỏ đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại, hơn một nghìn sát thủ hàng đầu khu vực Đông Nam đã bị xóa sổ chỉ sau một đêm.
Sở Vân Lệ dậy sớm như thường lệ, làm bữa sáng cho Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.
Vốn dĩ Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đón Sở Vân Lệ qua đây, còn thuê thêm cô Vương bảo mẫu cấp cao, vì muốn để Sở Vân Lệ sống sung sướng, nhưng bà ấy sống vất vả quen rồi, có chút không thoải mái.
Ngày nào cũng chủ động giặt giũ, nấu ăn cho Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, khiến cô Vương có chút ngại.
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên cũng đã thuyết phục Sở Vân Lệ vài lần, nhưng bà ấy không thể thay đổi thói quen này.
Cuối cùng, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên không có lựa chọn nào khác ngoài việc để Sở Vân Lệ làm những gì bà ấy muốn.
Sau khi ăn sáng xong, Mục Hàn lái xe đưa Lâm Nhã Hiên đi làm như thường lệ.
Sau đó, Mục Hàn đi xuống sảnh, chuẩn bị đến tập đoàn Phi Long một chuyến.
Lúc ra khỏi cửa công ty Thiên Thành, Mục Hàn liếc thấy một chiếc xe hơi lạ đỗ bên đường, hình như hôm nay mới đỗ ở đây. Anh lập tức cảnh giác, không rời đi ngay mà trốn vào một góc.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau…
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống, thật bất ngờ, chính là Dương Tử Yên.
Hồi tưởng lại những gì Dương Tử Yên nói ngày hôm qua, khả năng cao Mục Hàn đã đoán được Dương Tử Yên hôm nay sẽ làm gì.
Khi Dương Tử Yên ngồi trên xe, cô ta cũng không nhìn thấy Mục Hàn.
Bởi vì cô ta nghĩ, Mục Trường Sinh thậm chí đã mời những sát thủ hàng đầu trên mạng lưới ám sát, mà Mục Hàn chỉ là thằng ở rể của nhà họ Lâm ở Sở Dương, nên anh chết là cái chắc.
Dương Tử Yên vênh váo đi vào phòng làm việc của Lâm Nhã Hiên, nhìn thấy Lâm Nhã Hiên đang chăm chú xử lý tài liệu, không khỏi lộ ra vẻ chế giễu: “Ồ, tôi cứ nghĩ vợ chồng cô tình sâu nghĩa đậm lắm cơ. Hôm nay thấy cô thế này, thứ tình cảm đấy đúng là chỉ đến vậy mà thôi!”
Lâm Nhã Hiên đang bối rối không hiểu Dương Tử Yên đang nói cái gì, cô nói với vẻ không hài lòng: “Dương Tử Yên, cô có thể nói tiếng người không? Toàn nói cái gì mà tôi không hiểu thế”.
“Ngoài ra, cô còn xông vào phòng làm việc khi chưa có được sự đồng ý của tôi nữa, đây là động chạm đến danh dự của tôi đấy”.
“Đã lúc nào rồi mà còn để ý danh dự hả?”, Dương Tử Yên bật cười, lắc đầu tiếc nuối: “Tôi vốn tưởng rằng hôm nay gặp cô, cô còn đang phải gào thét, đau lòng. Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Cô thậm chí không rơi một giọt nước mắt”.
“Hơn nữa, vào thời điểm đáng buồn như vậy, cô chỉ quan tâm đến công việc của mình. Tôi thực sự không biết Mục Hàn sẽ cảm thấy thế nào nếu anh ta biết được!”
“Mục Hàn vẫn luôn ủng hộ công việc của tôi”, Lâm Nhã Hiên hết sức mờ mịt, không chút nể nang mà đuổi khách: “Dương Tử Yên, nếu không có chuyện gì quan trọng, mời cô rời đi ngay lập tức, công ty Thiên Thành không chào đón cô!”
“Được thôi!”, Dương Tử Yên nhìn Lâm Nhã Hiên đầy ẩn ý: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu thế nào là vợ chồng vốn như chim chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người bay một hướng!”
“Lâm Nhã Hiên, vẻ tuyệt tình của cô thực sự khiến tôi khâm phục!”
Dứt lời, Dương Tử Yên quay người rời đi.
Mặc dù không đạt được hiệu quả chọc giận Lâm Nhã Hiên như mong đợi, nhưng Dương Tử Yên nghĩ Mục Hàn đã chết rồi, muốn đối phó với Lâm Nhã Hiên đơn giản như voi giẫm kiến thôi.
Sau này cơ hội để xử lý Lâm Nhã Hiên nhiều vô kể.
Cô ta muốn từ từ chơi Lâm Nhã Hiên.
Dương Tử Yên vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Mục Hàn đang đi lên lầu, kinh ngạc đến nỗi không nhịn được hét lên một tiếng: “A! Ma!”
Trong mắt của Dương Tử Yên, Mục Hàn đã chết.
Đột nhiên nhìn thấy Mục Hàn khiến Dương Tử Yên có phần không thể chấp nhận được.
“Cô nói linh tinh gì thế?”, Mục Hàn trừng mắt nhìn Dương Tử Yên: “Cô mong tôi chết đến thế à?”
“Hay là, tối hôm qua cô cho người đến giết tôi?”
“Đâu… đâu có”, vừa nghe thấy câu hỏi của Mục Hàn, tim của Dương Tử Yên lập tức đập thình thịch, vội vàng xua tay, đồng thời lắc mạnh đầu.
Khi đã bình tĩnh lại, Dương Tử Yên vô thức liếc nhìn Mục Hàn, hỏi: “Anh là người hay là ma?”
“Cô đoán xem?”, Mục Hàn lại trừng mắt với Dương Tử Yên: “Tôi còn sống khỏe mạnh, cô nói như vậy muốn tôi chết sớm sao?”
“Không, không”, Dương Tử Yên rất khó hiểu, không hiểu tại sao Mục Hàn vẫn có thể đứng ở đây, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, không nên ở lại đây thêm nữa, đành nói: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”.
Dứt lời, Dương Tử Yên chuẩn bị rời khỏi đây.
“Chờ đã”, Mục Hàn vươn tay ngăn lại Dương Tử Yên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Dương Tử Yên, hình như cô quên mất một chuyện rất quan trọng”.
“Chuyện gì cơ?”, Dương Tử Yên đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Còn nhớ hôm qua chúng ta đánh cược không?”, Mục Hàn cười nói: “Tôi nhớ rất rõ cô nói gì đấy Dương Tử Yên, nếu hôm nay tôi còn có thể nhìn thấy mặt trời, cô lập tức quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu mười cái, dưới sự chứng kiến của toàn bộ mọi người ở công ty Thiên Thành!”
“Bây giờ cô thua rồi, đã đến lúc thực hiện vụ cá cược đó rồi đấy”.
Vẻ mặt của Dương Tử Yên lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Theo suy nghĩ của Dương Tử Yên, hiện tại cô ta đã là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Uy Khống Cổ, đằng sau còn có nhà họ Mục ở thủ đô, thân thế và địa vị hoàn toàn khác.
Còn Mục Hàn chỉ là một tên có xuất thân thấp kém, cũng chính là thằng con hoang của nhà họ Mục ở thủ đô.
Hiện tại, anh thậm chí còn là thằng ở rể nhà họ Lâm ở Sở Dương, một gia tộc chỉ đứng ở hạng ba mươi tám.
Sự chênh lệch giữa hai người có thể được ví như trên trời và dưới đất.
Làm sao cô ta có thể quỳ xuống trước một người có thân phận, địa vị thấp kém như Mục Hàn chứ?
Dương Tử Yên không cần mặt mũi nữa sao?
“Cược gì?”, Dương Tử Yên bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên là chơi xỏ: “Tôi không biết anh đang nói cái gì. Anh là mội người có xuất thân hèn mọn, tại sao tôi lại đánh cược với anh chứ?”
Ý của Dương Tử Yên là dù sao thì cũng không có bằng chứng, nói mồm thôi mà, anh làm gì được tôi?
“Cô có chỗ dựa nên không sợ đúng không?”, Mục Hàn không khỏi bật cười, lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn ghi âm.
Nội dung đoạn ghi âm bất ngờ chính là đoạn đối thoại mà ngày hôm qua Dương Tử Yên chủ động đánh cược với Mục Hàn.
Sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
Dương Tử Yên không biết rằng Mục Hàn lại bí mật ghi âm cuộc trò chuyện của họ.
Trên thực tế, đây cũng là một thói quen mà Mục Hàn đã trau dồi trong nhiều năm qua.
Nói chuyện với những kẻ có ý đồ xấu sẽ âm thầm bật chức năng ghi âm của điện thoại để họ khỏi trở mặt chối bỏ.
Mục Hàn cất điện thoại, mỉm cười nói: “Dương Tử Yên, tự cô nói còn gì, còn muốn phủ nhận sao?”
“Được rồi! Cho dù tôi cược với anh”, Dương Tử Yên phản ứng nhanh chóng, lập tức nghĩ ra cách khác: “Nhưng tôi chỉ trêu anh thôi. Anh nghĩ là với thân phận và địa vị hiện tại, tôi cược thật với anh sao?”
“Đúng là mơ mộng hão huyền!”