Chương : Mục tiêu là thôn tính tập đoàn Phi Long
“Hôm nay tôi đến chỉ có một mục đích, đó là đại diện Thịnh Uy Khống Cổ, cướp dự án trăm tỷ tệ này khỏi tay cô”, Dương Tử Yên nói rất hùng hồn.
Không có bất cứ ý che giấu nào.
Là trợ lý tổng giám đốc của Thịnh Uy Khống Cổ, Dương Tử Yên biết rất rõ ông chủ thực sự đứng sau công ty này là sự tồn tại thế nào.
Vì vậy, trong mắt Dương Tử Yên, Thịnh Uy Khống Cổ chính là vô địch.
“Cướp dự án trăm tỷ tệ sao?”, Lâm Nhã Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, đáp lại không chút yếu thế: “Dương Tử Yên, cô hãy làm cho rõ, dự án trăm tỷ tệ này là mối quan hệ hợp tác mà tôi và bên phát triển đã bàn bạc quyết định xong, hơn nữa chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, sao cô có thể nói cướp là cướp chứ?”
Cho dù Thịnh Uy Khống Cổ là của nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng giao dịch kinh doanh, một khi đã ký hợp đồng thì phải thực hiện.
Lâm Nhã Hiên không nghĩ rằng Thịnh Uy Khống Cổ có thể thay đổi cục diện này.
Dù sao, nếu vi phạm hợp đồng, thì phải bỏ ra số tiền bồi thường lên đến trăm triệu tệ.
Bên phát triển cũng không phải nhiều tiền như rác, chắc chắn sẽ không làm chuyện tự gây tổn thất lớn đến như vậy.
“Ký hợp đồng rồi thì sao chứ?”, ai ngờ, Dương Tử Yên lại tỏ vẻ khinh thường thái độ của Lâm Nhã Hiên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Thịnh Uy Khống Cổ chúng tôi có thể khiến bên phát triển đổi ý bất cứ lúc nào”.
“Không thể nào!”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.
“Lâm Nhã Hiên, tôi thấy cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”, Dương Tử Yên mỉm cười, lấy điện thoại ra, cười nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi cho bên phát triển”.
Cuộc gọi của Dương Tử Yên nhanh chóng được nghe máy.
“Bên phát triển đấy à? Tôi là Dương Tử Yên, bây giờ tôi đang ở cạnh Lâm Nhã Hiên – tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, tôi đưa điện thoại cho cô ta, ông tự nói với cô ta đi”.
Dương Tử Yên nói mấy câu, rồi đưa điện thoại cho Lâm Nhã Hiên.
Lâm Nhã Hiên thấy hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nhận lấy điện thoại.
“A lô, tổng giám đốc Lâm à?”, ở đầu bên kia quả nhiên là giọng của bên phát triển: “Thật là ngại quá, bây giờ tôi chính thức thông báo với cô, bên chúng tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Thiên Thành, đấu thầu lại dự án trăm tỷ tệ này”.
“Đương nhiên là tập đoàn Thiên Thành các cô có thể tiếp tục tham gia đấu thầu”.
“Về tiền vi phạm hợp đồng, bên chúng tôi đồng ý gánh chịu tất cả”.
Nói xong, bên phát triển cúp luôn máy.
Lâm Nhã Hiên không khỏi sững sờ.
Bên phát triển thà bồi thường một trăm triệu tệ tiền vi phạm hợp đồng cho tập đoàn Thiên Thành, chứ không dám đắc tội Thịnh Uy Khống Cổ, thủ đoạn của nhà họ Mục ở thủ đô vượt quá tưởng tượng của Lâm Nhã Hiên.
“Thế nào rồi?”, thấy Lâm Nhã Hiên ngẩn người, Dương Tử Yên lại càng đắc ý: “Lâm Nhã Hiên, tôi đã nói với cô rồi, Thịnh Uy Khống Cổ muốn dự án trăm tỷ tệ này thì chỉ cần một câu nói, nhưng cô lại không tin”.
Thấy dự án trăm tỷ tệ cứ thế biến mất, Lâm Nhã Hiên vô cùng không cam lòng.
Bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để cô trở nên mạnh mẽ, thoát khỏi quyền lên tiếng của nhà họ Lâm ở Sở Dương.
“Cho dù các cô lợi hại, khiến bên phát triển thà vi phạm hợp đồng chứ không đắc tội Thịnh Uy Khống Cổ, thế thì sao chứ?”, Lâm Nhã Hiên nói: “Vừa nãy cô cũng nghe thấy rồi đấy, tuy bên phát triển đã đơn phương chấm dứt hợp đồng, nhưng theo quy định pháp luật liên quan, thì Thịnh Uy Khống Cổ của các cô phải tham gia đấu thầu, mới có thể lấy được dự án trăm tỷ tệ này”.
“Còn tập đoàn Thiên Thành của tôi cũng đã có tư cách tham gia đấu thầu lần nữa”.
“Ha ha ha”, nghe thấy lời Lâm Nhã Hiên nói, Dương Tử Yên không khỏi cười to: “Lâm Nhã Hiên ơi là Lâm Nhã Hiên, tôi thực sự không biết nên nói cô ngu ngốc, hay là nên nói cô ngang bướng nữa!”
“Cô nghĩ với thực lực của Thịnh Uy Khống Cổ, cho dù tham gia đấu thầu thì có người dám cạnh tranh với chúng tôi sao?”
“Cái gọi là đấu thầu cũng chỉ là cho có thôi, vậy mà cô còn tưởng là thật sao?”
Trong mắt Dương Tử Yên, Thịnh Uy Khống Cổ lấy được dự án này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Cô ta chỉ muốn nhìn dáng vẻ Lâm Nhã Hiên muốn giết cô ta nhưng lại chẳng làm gì được.
Cảm giác trả thù thật là khoan khoái!
Ánh mắt của tất cả mọi người bỗng đổ dồn về phía cửa.
Chỉ thấy Mục Hàn bước vào.
Anh bước thẳng đến trước Dương Tử Yên, nhìn cô vói ánh mắt lạnh lùng: “Là cô muốn thôn tính tập đoàn Phi Long của tôi sao?”
“Chà! Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là kẻ ở rể của nhà họ Lâm ở Sở Dương”, vừa nhìn thấy Mục Hàn, Dương Tử Yên lập tức nói với vẻ châm chọc: “Không có tài cán gì nhưng cũng lớn lối gớm”.
“Mục Hàn, tôi đã điều tra mọi chuyện về anh trong mấy năm nay rồi, chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ ở tập đoan Phi Long trong mấy năm nay mà thôi, thế mà cũng nói không biết ngượng mồm, luôn miệng bảo tập đoàn Phi Long là của anh”.
“Tôi thấy anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày nhiều quá rồi!”
Năm đó, lúc bày mưu hãm hại Lâm Nhã Hiên, Dương Tử Yên đã bị Mục Hàn bắt quả tang.
Mục Hàn vô cùng bạo lực ép cô ta rời khỏi Sở Dương, khiến cô ta đến bây giờ vẫn vô cùng kiêng dè.
Nhưng bây giờ Dương Tử Yên không còn sợ Mục Hàn nữa, bởi vì sau lưng cô ta chính là nhà họ Mục ở thủ đô.
“Tôi thấy người nằm mơ giữa ban ngày là cô đấy!”, Mục Hàn giơ tay chỉ ra cửa, lạnh lùng nói: “Nơi này không chào đón cô, mời cô đi ngay!”
“Đương nhiên, nếu cô muốn thôn tính tập đoàn Phi Long, tôi lúc nào cũng chào đón”.
“Được, anh hãy đợi đấy”, Dương Tử Yên đứng dậy, dẫn ba cấp dưới rời đi.