Chương : Kẻ thù
Dương Tử Yên Bây giờ công ty của bố ruột Mục Hàn muốn cướp dự án trăm tỷ tệ của cô, tập đoàn Thiên Thành làm sao có thể chống lại được chứ?
Bỗng Lâm Nhã Hiên cảm thấy áp lực nặng như núi.
Dù sao cũng là nhà họ Mục ở thủ đô, ngay cả tập đoàn Phi Long cũng không thể cạnh tranh lại được.
Huống hồ là tập đoàn Thiên Thành nho nhỏ.
Đúng lúc này, Phương Viên nhận được một cuộc gọi.
Nghe điện thoại xong, sắc mặt Phương Viên nghiêm túc nói: “Nhã Hiên, vừa nãy thư ký gọi cho mình, nói hôm nay lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ sẽ đến, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là vì dự án trăm tỷ tệ”.
“Mình nghĩ để cậu tiếp đón bọn họ thì thích hợp hơn”.
“Hả?”, Lâm Nhã Hiên hơi ngơ ngác.
Sau khi Phương Viên nhắc lại lần nữa, Lâm Nhã Hiên mới gật đầu đáp: “Được, để mình tiếp đón cho”.
Lâm Nhã Hiên đã nghĩ kĩ, bất kể thế nào, thì cô cũng phải giữ được dự án trăm tỷ tệ này.
Dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt nhất để cô trở nên mạnh mẽ đến mức có thể phớt lờ quyền lên tiếng của nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Lâm Nhã Hiên không muốn cứ thế bỏ lỡ.
Cho dù đối thủ là nhà họ Mục ở thủ đô vô cùng lớn mạnh, thì cô cũng muốn thử.
Điều quan trọng nhất là Lâm Nhã Hiên cảm thấy không công bằng. Rõ ràng dự án trăm tỷ tệ này do cô lấy được, nhưng dựa vào thực lực mạnh mẽ, nhà họ Mục ở thủ đô lại có thể đến sau giành trước sao?
Do đã mấy ngày không về nhà ăn cơm, Sở Vân Lệ thấy hơi xót Lâm Nhã Hiên, liền bảo Mục Hàn lái xe đến tập đoàn Thiên Thành đón cô về nhà ăn cơm.
Sở Vân Lệ đã làm một bàn đầy ắp món ngon.
Nhưng Mục Hàn thấy rõ ràng, Lâm Nhã Hiên nhai rất uể oải, hiển nhiên là có tâm sự.
Thế là anh liền hỏi: “Nhã Hiên, dự án trăm tỷ tệ tiến triển không thuận lợi sao?”
“Anh thấy em hình như rất buồn phiền”.
“Đâu có, thuận lợi lắm”, Lâm Nhã Hiên vội vàng lắc đầu nói: “Chắc là thời gian này em bận suốt chuyện của dự án, nên sức khỏe hơi giảm sút”.
“Nhưng mọi người yên tâm, em sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe”.
Lâm Nhã Hiên không dám nói với Mục Hàn chuyện của Thịnh Uy Khống Cổ.
Với tính tình của Mục Hàn, nếu biết chuyện này thì chắc chắn anh sẽ làm ầm ĩ lên.
Nhưng bất kể Mục Hàn làm ầm ĩ đến đâu thì thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô cũng rành rành ra đó, anh không thể chống lại được.
Ăn cơm xong, Lâm Nhã Hiên cũng không nghỉ trưa, mà đến thẳng tập đoàn Thiên Thành.
Dù sao thì buổi chiều các lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ cũng sẽ đến.
Còn Mục Hàn, sau khi Lâm Nhã Hiên rời đi, anh liền lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hoàng Điểu: “Điều tra giúp tôi tiến triển gần đây của dự án trăm tỷ tệ”.
Một giờ chiều là giờ vào làm chính thức.
Một chiếc Rolls-Royce lái tới trước cửa tập đoàn Thiên Thành.
Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Nhã Hiên cũng đổ chuông.
Là Phương Viên gọi đến.
Phương Viên nói với Lâm Nhã Hiên, lãnh đạo cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ đã đến, bảo cô xuống tiếp đón.
Lâm Nhã Hiên xuống dưới, đến cửa tập đoàn Thiên Thành nghênh đón.
Cửa xe Rolls-Royce mở ra, hai nữ hai nam bước xuống.
Hai người đàn ông đi phía sau đeo kính râm, mặc vest đi giày da, rõ ràng là vệ sĩ.
Một cô gái trong số đó xách túi và cặp tài liệu, vừa nhìn đã biết là trợ lý hay thư ký gì đó.
Người phụ nữ đi đầu cũng đeo kính râm, che quá nửa khuôn mặt, mặc một bộ đồ công sở, nhìn rất giỏi giang nhanh nhẹn.
“Ái chà, đây chẳng phải là Lâm Nhã Hiên sao?”
Người phụ nữ đi đầu nhìn thấy Lâm Nhã Hiên, nheo mắt lại cười nói.
“Cô quen tôi sao?”, Lâm Nhã Hiên không khỏi thấy hơi khó hiểu.
Bởi vì đối phương đeo kính râm che quá nửa khuôn mặt, Lâm Nhã Hiên quả thực không nhậ ra cô ta là ai.
“Đương nhiên”, người phụ nữ đi đầu giơ tay tháo kính râm, để lộ một khuôn mặt khá xinh đẹp.
“Là cô?”, Lâm Nhã Hiên lập tức nhận ra đối phương, không khỏi kinh ngạc nói: “Dương Tử Yên, là cô à?”
“Đúng vậy, là tôi đây!” Dương Tử Yên giang hai cánh tay ra, cười rạng rỡ nói: “Bao nhiêu năm trôi qua, tôi tưởng cô đã quên tôi rồi chứ, không ngowf nhìn một cái đã nhận ra.”
“Nào, bạn thân, ôm nhau cái nhỉ!”
Nhìn thấy động tác của Dương Tử Yên, Lâm Nhã Hiên không khỏi nhớ đến quãng thời gian từng gắn bó như keo sơn của bọn họ.
Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện Dương Tử Yên làm với cô sau đó, sự thù hận trong lòng Lâm Nhã Hiên bỗng bốc lên ngùn ngụt.
“Sao cô lại ở đây?”, Lâm Nhã Hiên đột nhiên nghĩ đến gì đó, hơi nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên tôi phải ở đây rồi”, Dương Tử Yên cười đáp: “Cũng may năm đó các cô đuổi tôi ra khỏi Sở Dương, mới giúp tôi có không gian phát triển rộng lớn hơn”.
Lần cuối cùng lúc tính kế Lâm Nhã Hiên, cô ta bị Mục Hàn bắt quả tang tại trận, trở thành mục tiêu bị mọi người công kích.
Lâm Nhã Hiên giận đến mức lập tức đuổi việc Dương Tử Yên.
Mục Hàn còn đe dọa bằng bạo lực, đuổi cô ta ra khỏi Sở Dương.
Vì vậy, Lâm Nhã Hiên và Dương Tử Yên có thể coi nhau là kẻ thù.
“Xin lỗi nhé”, Lâm Nhã Hiên nghe thấy thế, sắc mặt liền trở nên u ám: “Nếu là cô thì tôi nghĩ chúng ta không cần nói chuyện tiếp đâu”.
“Bởi vì tôi không chào đón cô”.
“Cô không chào đón tôi thì cũng phải để tôi vào”, Dương Tử Yên cười khẩy, vẻ mặt đắc ý nói: “Lâm Nhã Hiên, tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi là đại diện toàn quyền của Thịnh Uy Khống Cổ, phụ trách mọi việc của dự án trăm tỷ tệ”.
“Nếu cô dám từ chối tôi, thì chính là từ chối Thịnh Uy Khống Cổ”, Dương Tử Yên nói vậy, cô cũng bất lực.
Cô chỉ đành mời đám người Dương Tử Yên vào tập đoàn Thiên Thành.
“Cô nói đi, có chuyện gì?”, Lâm Nhã Hiên ra vẻ chuyện công xử lý theo phép công.
Không thèm nể mặt Dương Tử Yên chút nào.