Chương – Có cơ hội gặp được đại thống soái không?
Nghe thấy lời này của Mục Vấn Đạo, cho dù là Mục Vô Đạo hay Tư Mã Vô Tình đều lộ ra vẻ xúc động.
Đừng nói là đại thống soái, chỉ cần có thể giao chiến với bốn chiến thần dưới trướng đại thống soái cũng là vinh hạnh cho nhà họ Mục ở Sơn Thành rồi.
Hơn nữa, một trong số tứ đại chiến thần – chiến thần Chúc Long còn có quan hệ tốt với nhà họ Mục ở Sơn Thành.
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Tư Mã Vô Tình, Mục Vấn Đạo thì thào nói: “Năm đó nhà họ Mục chúng tôi ra nước ngoài làm ăn, gặp phải một đối thủ đáng gờm, suýt chút nữa thì chúng tôi đã chôn xác ở đó rồi”.
“Cũng may ông trời chiếu cố, cho chúng tôi gặp được Chúc Long, một trong số tứ đại chiến thần, chiến thần Chúc Long giống như một vị thần giáng thế, có thể dễ dàng giải quyết mọi đối thủ”.
“Vì vậy, chiến thần Chúc Long có ơn vô cùng lớn đối với nhà họ Mục chúng tôi!”
“Đúng vậy”, Mục Vô Đạo gật đầu: “Sau lần trở về Sơn Thành đó, bố tôi đã tìm một họa sĩ, vẽ một bức tranh về chiến thần Chúc Long sau đó treo ở đại đường, để con cháu đời sau chúng tôi ngày ngày quỳ lạy”.
Tư Mã Vô Tình ngẩn người ra.
Lúc nhà họ Mục ở Sơn Thành gặp hoạn nạn, gặp được một trong số tứ đại chiến thần – chiến thần Chúc Long, chuyện này may mắn đến cỡ nào chứ?
Với thân phận của Tư Mã Vô Tình, ông ta thậm chí còn không đủ tư cách để gặp mặt tứ đại chiến thần.
Ngày đó Mục Vấn Đạo đưa con trai của mình là Mục Vô Đạo, còn có mười tám cao thủ của Không Động phái, mười tám cao thủ ám khí của Đường phái tới Đông Hải.
Nhà họ Mục ở Sơn Thành được coi là hoàng tộc, cao hơn vương tộc không chỉ một bậc.
Ngay cả nhà Mộ Dung là vương tộc hạng nhất nhưng ở trước mặt hoàng tộc thì cũng chỉ là đàn em mà thôi.
Đặc biệt nhà họ Mục ở Sơn Thành còn là một nhánh của nhà họ Mục ở thủ đô, cũng là thế gia hạng nhất ở Hoa Hạ.
Vì vậy, ngay khi tin tức nhà họ Mục ở Sơn Thành tới Đông Hải được lan truyền lập tức đã gây chấn động giới thượng lưu ở Đông Hải.
Người đứng đầu hoàng tộc, Mộ Dung Vô Địch dẫn đầu năm mươi vương tộc ở Đông Hải, cùng với hàng trăm gia tộc giàu có, đích thân ra cổng thành để chào đón nhà họ Mục ở Sơn Thành.
Nghi thức chào đón hoành tráng khiến nhà họ Mục cảm giác như một cuộc duyệt binh của hoàng đế vậy.
Mộ Dung Vô Địch cũng chuẩn bị một bữa tiệc chào đón thịnh soạn cho nhà họ Mục, tất cả những người có chức có quyền ở Đông Hải đều đến tham dự.
Sau khi được đối xử như một hoàng đế ở Đông Hải, nhà họ Mục rời khỏi Đông Hải, tiến về phía tỉnh.
Sau khi biết tin nhà họ Mục sẽ đến tỉnh, Sở Vân Lệ sợ hãi run lẩy bẩy.
Dù sao thì nhà họ Mục ở Sơn Thành cũng là một nhánh của nhà họ Mục ở thủ đô, lúc này bọn họ lại tới tỉnh, nhất định là vì Mục Hàn! Sở Vân Lệ nghiến răng nghiến lợi, nếu như nhà họ Mục ở Sơn Thành thật sự gây bất lợi cho Mục Hàn, bà ấy nhất định sẽ liều chết để bảo vệ an toàn tính mạng cho con trai mình.
Sau khi Mục Vấn Đạo đưa người của nhà họ Mục ở Sơn Thành tới tỉnh, bọn họ tìm một sơn trang để ở.
Sau đó nói với Mục Vô Đạo: “Con trai à, con ra ngoài thăm dò, xem xem đại thống soái và đại ân nhân chiến thần Chúc Long của chúng ta đang ở đâu?”
Mặc dù không có nhiều người biết tin tức Mục Hàn và tứ đại chiến thần ở trong khu nhà chiến khu của tỉnh, nhưng với thực lực của hoàng tộc nhà họ Mục thì không khó để điều tra ra.
Mục Vô Đạo rất nhanh đã báo cáo.
“Con trai, bố thật sự quá phấn khích”, sau khi có được địa chỉ của Chúc Long, Mục Vấn Đạo kích động nói: “Sắp được gặp lại đại ân nhân của nhà họ Mục chúng ta rồi!”
“Lần này, chúng ta phải hết lòng cảm tạ chiến thần Chúc Long!”
“Đó là điều đương nhiên”, Mục Vô Đạo gật đầu, rồi lại hỏi: “Bố à, con cũng phái vài gián điệp đi tìm hiểu tình hình của đứa con trai Mục Hàn bị bỏ rơi kia”.
“Khốn khiếp!”, không ngờ Mục Vấn Đạo lại lập tức nổi giận: “Chỉ là một đứa con hoang, hoàn toàn không đáng để nhà họ Mục chúng ta xem trọng như vậy”.
“Con trai, con nhất định phải nhớ kỹ cho bố, mục đích chúng ta tới tỉnh chủ yếu là để gặp chiến thần Chúc Long”.
“Còn về đứa con hoang Mục Hàn, chẳng qua chỉ là tiện tay giải quyết thôi”.
“Con quan tâm tới nó nhiều như vậy, là nghi ngờ thực lực của hoàng tộc nhà họ Mục ta không đủ để đối phó với một đứa con hoang sao?”
Bị Mục Vấn Đạo khiển trách như vậy, Mục Vô Đạo vội vàng gật đầu nói: “Vâng, bố dạy chí phải, con trai biết sai rồi!”
“Được rồi, được rồi!”, Mục Vấn Đạo xua tay, nói: “Con đi cùng với bố, đến khu nhà ở tỉnh, gặp đại ân nhân chiến thần Chúc Long của nhà họ Mục chúng ta thôi!”
Vừa nghe thấy cái tên của Chúc Long, một trong số tứ đại chiến thần, Mục Vô Đạo vô cùng phấn khích.
Vừa đến cổng khu nhà chiến khu của tỉnh, Mục Vấn Đạo kính cẩn nói với lính gác: “Vị trưởng quan này, làm phiền anh thông báo giúp tôi, tôi là gia chủ của nhà họ Mục ở Sơn Thành, tôi muốn gặp chiến thần Chúc Long”.
“Chiến thần Chúc Long là đại ân nhân của nhà họ Mục chúng tôi!”
Nghe thấy Mục Vấn Đạo nói như vậy, lính gác cổng liền vào báo cáo.
Lúc này, bốn chiến thần là Chúc Long, Quỳ Ngưu, Hoàng Điểu, Thao Thiết đều đang ở trong khu nhà chiến khu của tỉnh.
Sau khi nghe lính gác cổng báo cáo, Chúc Long có chút ngạc nhiên, nhưng anh ta liền gật đầu, nói: “Được! Cho bọn họ vào đây đi!”
Hai bố con Mục Vấn Đạo được lính gác cổng dắt vào, từ xa đã nhìn thấy Chúc Long.
“Thì ra là gia chủ Mục!”, khi Chúc Long nhìn thấy Mục Vấn Đạo liền cười tươi nói: “Đã lâu không gặp, tinh thần của ông vẫn rất tốt!”
Mục Vấn Đạo cung kính chào, nói: “Mục Vấn Đạo dẫn theo con trai tới gặp chiến thần Chúc Long!”
“Gia chủ Mục, không cần khách khí”, Chúc Long cười nói.
“Cần, cần chứ”, Mục Vấn Đạo kiên định nói: “Năm đó nếu như không phải chiến thần Chúc Long ra tay giúp đỡ, nhà họ Mục ở Sơn Thành làm sao có được ngày hôm nay?”
“Cậu là đại ân nhân của nhà họ Mục chúng tôi!”
Khi thấy ba người bên cạnh Chúc Long khí thế bất phàm, khí phách hiên ngang, rõ ràng là những nhân vật lớn, Mục Vấn Đạo không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Xin hỏi chiến thần Chúc Long, không biết ba vị này là…”
“Ha ha!”, Chúc Long hào sảng, cười híp mắt nói: “Gia chủ Mục, để tôi giới thiệu cho ông”.
“Ba vị này là đồng đội của tôi, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu, và cả Thao Thiết”.
Nghe thấy ba cái tên này, Mục Vấn Đạo như bị sấm sét đánh giữa trời quang, đầu óc kêu ong ong.
Ông ta cứ nghĩ rằng, có thể gặp lại chiến thần Chúc Long đã là đại ơn đại đức mà ông trời ban cho bọn họ rồi.
Không ngờ hôm nay tứ đại chiến thần lại tề tựu đầy đủ ở đây, khiến ông ta có thể một lần nhìn thấy cả bốn người.
Đây là sự đãi ngộ mà nhà họ Mục ở thủ đô cũng không có được.
“Chào ba vị chiến thần!”, Mục Vấn Đạo cúi đầu chào, sau đó căn dặn Mục Vô Đạo: “Con trai, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau qua đây chào hỏi ba vị chiến thần đi!”
Mục Vô Đạo đang thất thần lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng dập đầu cúi chào Hoàng Điểu, Thao Thiết và Quỳ Ngưu.
“Đúng rồi”, Mục Vấn Đạo nghĩ ra chuyện rất quan trọng, ông ta nhìn quanh bốn phía một lượt, sau đó nghi ngờ hỏi: “Chiến thần Chúc Long, không biết tôi có cơ hội được gặp đại thống soái không?”
Sau khi Mục Vấn Đạo hỏi xong lập tức cảm thấy lo lắng bất an.
Có thể gặp được tứ đại chiến thần rồi lại còn đòi gặp đại thống soái?
Mục Vấn Đạo cảm thấy mình đòi hỏi hơi quá.