Chương – Nhà họ Mục ở Sơn Thành và Chúc Long
Mặc dù nhà họ Lâm ở Sở Dương không biết sao Mục Hàn lại có nhiều tiền đến vậy nhưng dù sao người ta cũng đã làm được. Nếu họ cứ tiếp tục bắt ép không buông thì quả là không biết điều lắm.
Thế là, bọn họ yên lặng rời khỏi biệt thự.
Nhất là Lâm Phi Yến lại mất trắng ngôi biệt thự, nên càng thêm căm ghét Mục Hàn hơn.
“Mẹ à, từ bây giờ nơi này là nhà của chúng ta, không ai có quyền đuổi mẹ ra ngoài”.
Mục Hàn mỉm cười cầm hành lý của Sở Vân Lệ nói: “Con đem đồ vào trong với mẹ”.
Thấy Mục Hàn đã giải quyết xong nhà họ Lâm ở Sở Dương, Sở Vân Lệ cũng không nói gì nữa.
Bà ấy cũng không hỏi làm thế nào mà Mục Hàn có được hơn ba mươi triệu tệ kia.
Dù sao lần trước bị ngăn cấm, chỉ trong vòng một ngày đã giải quyết xong xuôi khiến Sở Vân Lệ cảm thấy con trai mình rất có địa vị ở thành phố này.
Sở Vân Lệ chỉ lo lắng một điều duy nhất là dù Mục Hàn có lớn mạnh cỡ nào, thì cuối cùng so với con voi lớn nhà họ Mục ở thủ đô, anh vẫn là con kiến mà thôi.
Một con kiến bé nhỏ sao có thể lay chuyển được con voi khổng lồ chứ?
Tất nhiên Mục Hàn sẽ không nghĩ đến nỗi lo trong lòng Sở Vân Lệ, mà anh đem hành lý vào phòng, sau đó giúp Sở Vân Lệ đặt lại chỗ cũ.
Lúc nhìn thấy bức ảnh chụp chung của cả nhà trong hành lý, Mục Hàn không khỏi sửng sốt.
Sở Vân Lệ đi đến cầm lấy bức ảnh cả nhà lên, lau cẩn thận rồi đặt lên bàn.
Trong hình là ảnh chụp chung của Sở Vân Lệ và Mục Thịnh Uy.
Sở Vân Lệ ôm một đứa bé chưa đầy tháng vào lòng, đứa bé đó dĩ nhiên là Mục Hàn.
“Mẹ à, mẹ vẫn còn giữ tấm ảnh này à?”, thấy Sở Vân Lệ quý trọng tấm ảnh này như vậy, Mục Hàn không nhịn được nói: “Có phải mẹ còn nhớ đến ông ta không?”
“Ông ấy từng nói đợi ông ấy nắm được thế lực lớn mạnh trong tay thì sẽ đến đón mẹ”, gương mặt Sở Vân Lệ hiện lên vẻ mong đợi.
“Đón mẹ?”, Mục Hàn không khỏi cười nhạo nói: “Mẹ à, con thấy ông ta đã quên mất mẹ là ai luôn rồi”.
“Không đâu”.
Sở Vân Lệ lắc đầu nói: “Năm đó ông ấy bất đắc dĩ mới để nhà họ Mục ở thủ đô làm vậy với mẹ, đợi ông ấy nắm quyền khống chế nhà họ Mục ở thủ đô thì chắc chắn sẽ đến đón mẹ”.
“Thôi bỏ đi”, thấy Sở Vân Lệ vẫn còn mê muội với lời nói dối của Mục Thịnh Uy, Mục Hàn không khỏi đau lòng.
Bây giờ người đàn ông của nhà họ Mục ở thủ đô đang trong thời kỳ phát triển nhất, hưởng thụ mọi quyền lực, hơn nữa đã cưới vợ sinh con từ lâu, lại còn có đứa con trai trưởng là Mục Sảng nữa.
Tất nhiên sẽ không còn nhớ đến người vợ bị bỏ rơi năm đó là Sở Vân Lệ.
Sở Vân Lệ đáng thương còn mong đợi, cứ tưởng Mục Thịnh Uy vẫn đang đợi bà ấy.
“Mẹ, chuyện đã đến nước này là lúc nói sự thật cho mẹ rồi”, Mục Hàn thổn thức nói: “Thật ra Mục Thịnh Uy chưa từng nghĩ đến việc đón mẹ về đó”.
“Tháng thứ hai sau khi mẹ bị nhà họ Mục ở thủ đô đuổi đến thị trấn Tân Hải thì Mục Thịnh Uy đã kết hôn với con gái một gia tộc khác ở thủ đô, hơn nữa họ còn sinh thêm một đứa con trai tên là Mục Sảng”.
“Năm đó, con ở nhà họ Mục thủ đô không hề được đối xử tốt chút nào. Từ sau khi Mục Sảng ra đời, hoàn cảnh của con càng như ngàn cân treo sợi tóc, ai thấy cũng quát nạt, nhất là mẹ ruột của Mục Sảng, bà ta xem con như cái gai trong mắt. Bà ta tìm một người xem số nói con mang mệnh sao chổi Thiên Sát Cô Tinh, thuyết phục Mục Thịnh Uy vứt bỏ con”.
“Bọn họ càng tàn nhẫn độc ác hơn, lúc bỏ rơi con thì lại thay đổi ý định, bảo người đuổi giết con, cũng may mạng của con lớn cuối cùng vẫn còn sống”.
Mục Hàn kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nghe Mục Hàn nói xong, Sở Vân Lệ không khỏi hốt hoảng.
Hóa ra Mục Thịnh Uy không những chưa từng nghĩ đến việc đón bà ấy về. Hơn nữa, còn không chăm sóc đàng hoàng cho Mục Hàn.
Suýt nữa Mục Hàn đã chết mất xác.
Vừa nghĩ đến những chuyện Mục Hàn đã trải qua, Sở Vân Lệ không khỏi cảm thấy chua xót: “Con trai, con đã phải chịu nhiều đau khổ rồi”.
“So với những khổ cực mẹ đã trải qua, bây giờ còn bị Mục Thịnh Uy lừa dối thì chút đau khổ này có là gì ạ?”, ánh mắt Mục Hàn thoáng qua tia lạnh lẽo: “Nhưng Mục Thịnh Uy đối xử với hai mẹ con ta như vậy, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu”.
Dứt lời, Mục Hàn cầm lấy tấm ảnh chụp chung của cả gia đình.
Sau đó xé nát nó đi.
Thấy thái độ kiên quyết của Mục Hàn như vậy, Sở Vân Lệ hơi lo lắng Mục Hàn sẽ tìm đến nhà họ Mục ở thủ đô.
Suy cho cùng nhà họ Mục ở thủ đô vẫn là gia tộc hàng đầu của Hoa Hạ, thế lực vô cùng đáng sợ.
Chỉ là một gia nô thôi cũng có thể khiến người khác kính nể.
Nhà họ Mục ở Sơn Thành.
Lúc này tự dưng có một thi thể và hai thanh kiếm bị gãy được để trước cổng nhà họ Mục ở Sơn Thành.
Tư Mã Vô Tình quỳ bên cạnh thi thể của Mục Bá Đạo, lớn tiếng nói: “Tư Mã Vô Tình của khách sạn Lục Gia Chủy ở Đông Hải chào gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành”.
“Tôi có việc muốn nói!”
Không lâu sau, cánh cửa lớn của nhà họ Mục ở Sơn Thành mở ra, người giúp việc dẫn Tư Mã Vô Tình vào.
“Gia chủ Mục, vị này là gia nô Mục Bá Đạo của nhà họ Mục ở thủ đô, chết trong tay một người tên là Mục Hàn. Năng lực của tôi có hạn, không thể liên lạc được với gia chủ Mục ở thủ đô nên mới đến đây báo cho nhà họ Mục ở Sơn Thành biết”.
Tư Mã Vô Tình nói.
“Mục Bá Đạo?”, nhìn thấy thi thể Mục Bá Đạo, Mục Vấn Đạo cũng rất kinh ngạc.
Dù Mục Bá Đạo chỉ là một tên gia nô ở nhà họ Mục ở thủ đô nhưng thực lực không thua gì cao thủ hàng đầu của nhà họ Mục ở Sơn Thành. Đây cũng là sự chênh lệch giữa nhà họ Mục ở thủ đô và nhà họ Mục ở Sơn Thành.
“Mục Hàn giết à?”, Mục Vấn Đạo ngạc nhiên nói: “Không ngờ sáu năm trước còn là thằng con hoang bị nhà họ Mục ở thủ đô truy sát không còn đường lui mà bây giờ lại có năng lực giết Mục Bá Đạo ngay trong phút chốc”.
“Ha ha, đúng là phải nhìn cậu ta bằng con mắt khác!”
“Bố, có cần đưa thi thể của Mục Bá Đạo về lại nhà họ Mục ở thủ đô không?”, con trai của Mục Vấn Đạo là Mục Vô Đạo nói.
“Không cần!”, Mục Vấn Đạo lắc đầu nói: “Chỉ là một thằng con hoang, còn có mẹ của cậu ta nữa, hai người kia không đủ tư cách để nhà họ Mục ở thủ đô biết”.
“Nhà họ Mục ở Sơn Thành chúng ta tự giải quyết là được”.
“Gia chủ Mục, ông muốn tự giải quyết sao?”, Tư Mã Vô Tình ở một bên mong đợi nói: “Ông cử người đến đó à?”
Tư Mã Vô Tình nghĩ thực lực của hoàng tộc vượt xa Tư Mã Vô Tình và Tam giác Hoàng Kim, một khi hoàng tộc ra tay thì Mục Hàn chỉ có cái chết thôi.
“Tôi định đích thân dẫn người đến đó”, Mục Vấn Đạo nói.
“Hả?”, Tư Mã Vô Tình hơi ngạc nhiên nói: “Thằng con hoang của nhà họ Mục ở thủ đô kia lại mạnh như vậy sao? Phải để gia chủ Mục đích thân ra tay à?”
“Ông nghĩ nhiều rồi”, Mục Vấn Đạo cạn lời, tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ là một thằng con hoang của nhà họ Mục ở thủ đô, không có tư cách để tôi phải đích thân ra tay”.
“Tôi đến tỉnh là để gặp một người”.
“Nghe nói hiện giờ đại thống soái và tứ đại chiến thần đang quản lý thành phố, mà chiến thần Chúc Long – một trong tứ đại chiến thần có quan hệ với tôi”.