Ba người có chút sững sờ, thẳng tới khi Kinh Dao đi tới, lại hỏi câu “Hai người đang làm gì thế?” mới đánh vỡ trầm mặc.
Diêm Trừng ngồi ngay ngắn trở lại, liếc nhìn Kỉ Tiễu một cái, chỉ thấy đối phương thần sắc như bình thường không có đặc biệt kinh hoàng hay xấu hổ, Diêm Trừng trong lòng bỗng không cảm thấy quá thoải mái, nhưng cụ thể bởi vì sao hắn nhất thời cũng không rõ, Kỉ Tiễu chỉ một cái chớp mắt do dự sau đó tươi cười nói: “Đang đùa giỡn thôi.” Diêm Trừng hoàn toàn thất vọng.
Kinh Dao mặt mang nghi hoặc, nhìn Diêm Trừng, lại nhìn sang Kỉ Tiễu, hai người đều thực bình tĩnh, giống như đang đùa giỡn thật, đứng ở góc độ của nhỏ chỉ có thể nhìn thấy Diêm Trừng cúi người tiến lại gần Kỉ Tiễu, cụ thể làm gì hay nói gì nhỏ cũng không thực xác định, nhưng có đích xác giống như…động tác hôn môi.
Hôn môi?!
Hôn Kỉ Tiễu?
Diêm Trừng?
Kinh Dao tự mình ngẫm lại cũng hiểu có chút buồn cười.
Nhỏ mỉm cười nói: “Anh đừng có khi dễ Kỉ Tiễu nữa, cậu ấy cũng không phải là Ngũ nhị ngốc hay Hồng Hạo cái loại gia hỏa không biết tiết tháo.”
Khi dễ?
Lần này đến phiên Diêm Trừng oán thầm, chả biết ai khi dễ ai đâu, quả thực oan quá mà: “Chỉ là thành tích thi tốt nên cao hứng chút thôi.”
Nói tới cái này Kinh Dao lại nghĩ tới: “A, đúng rồi, em vừa vặn đi ngang qua bảng thông báo, chúc mừng hai người, mà cuối tuần có trận bóng rổ đúng không, vậy thì đấu xong mọi người cùng nhau đi liên hoan? Chúc mừng cả hai luôn, thế nào?”
Diêm Trừng ngược lại hiểu nhỏ: “Em không phải là muốn được ăn ở nhà hàng nào đấy chứ?” Chúc mừng chỉ là lấy cớ.
Kinh Dao cười hì hì: “Đã lâu chưa ăn đồ nướng rồi, anh cũng biết năm ngoái đặt chỗ khó thế nào mà… cũng nể mặt chút chứ.”
Diêm Trừng cũng không ngại, hai người đồng thời nhìn về phía Kỉ Tiễu, ai ngờ Kỉ Tiễu lại nói: “Tớ không đi.”
“Tại sao không đi?” Diêm Trừng nhíu mày.
Kỉ Tiễu: “Chu lão sư tìm tớ có việc.”
“Chu lão sư? Lão ngốc đầu? ông ấy tìm cậu làm gì?”
Kinh Dao biết: “Nhất định là dạy kèm thêm rồi, thói quen của lão ngốc đầu từ lâu, cứ khi coi trọng học sinh nào liền chú tâm bồi dưỡng, bất kể giờ giấc. Chúng ta vốn luôn không hợp ý ổng nhưng không ngờ là ổng lại coi trọng Kỉ Tiễu như vậy, xem ra về sau cậu được ổng quan tâm lắm.”
“Vậy có tới xem trận bóng không?” Diêm Trừng như trước liền cân nhắc làm sao để Kỉ Tiễu đi cùng, không ngờ hiện tại lại rơi vào tình thế này.
Trong lòng lập tức không vui nổi.
Kỉ Tiễu khó được nói lời hay: “Các cậu cứ đi chơi đi.”
Kinh Dao liếc mắt sang Diêm Trừng, chỉ thấy hắn không còn vẻ tươi cười trên mặt, Kinh Dao cảm giác kì quái, nhưng vẫn nói: “Vậy khoan hãy nói, chúng ta đều học cùng trường, đến lúc đó xem tình hình rồi quyết? Nếu Kỉ Tiễu tan học sớm có thể tới mà, dù sao chúng ta cũng chỉ ở sân bóng rổ, Chu lão sư chắc sẽ cho cậu đi ăn cơm chứ.”
Cuối cùng Kỉ Tiễu dưới sự thuyết phục tận tình cùng ánh mắt nóng bỏng của Diêm Trừng mà gật đầu.
Thứ bảy thi đấu bóng rổ, trường Phụ Trung là sân nhà, tuy nói phải lên lớp nhưng người đến xem vẫn đông như mọi khi, đối thủ là trường Nhị Trung khu Z, hiện nay giải thi đấu đã đánh tới vòng đội, thắng trận này sẽ vào vòng đội, trường Nhị Trung cũng không tính là lợi hại, ít nhất vào giải thi đấu năm ngoái trường Phụ Trung đã đánh cho bọn họ tè cả ra quần, nhưng đội bóng năm nay của Nhị Trung lại có vài thành viên mới rất có thiên phú, lập tức đem cục diện trở lại cân bằng.
Lúc trước huấn luyện viên có nói qua không được coi thường trận này, mà bọn Mai Dục cũng đã đi xem vài trận đấu của trường Nhị Trung cũng thấy bọn họ năm nay cũng khá khó đối phó.
“Mấy cái thằng đó nghe nói chơi bóng rất bẩn, chuyên làm đội bạn bị thương, trận đấu trước với trường Lục Trung suýt nữa thì hai bên đánh nhau to.”
Ngũ Tử Húc nói: “Trọng tài là bù nhìn à?”
Mai Dục: “Hình như thành viên lớp của bọn họ có người nhà là cục trưởng cục thể thao.”
“Cái này cũng được à?” Hồng Hạo nhịn không được phun trào: “Vậy bọn họ thấy Diêm Vương đội mình không phải sẽ quỳ xuống liếm đế giày sao?”
“Cần gì Diêm Vương phải xuất mã, chỉ cần có Vương Hi Đường bọn họ cũng đã quỳ liếm rồi.” Ngũ Tử Húc trợn trắng mắt nói, nói xong còn đi trưng cầu ý kiến của Diêm Vương, ai ngờ Diêm Trừng như đang đi vào cõi mộng.
Chờ tới khi chính thức ra sân đấu, tình huống so với trong tưởng tượng còn ác liệt hơn chút, bọn Diêm Trừng chơi bóng để vui là chính, chưa bao giờ dùng tới thân phận đặc biệt để áp đặt người ta ưu ái cái gì kể cả trong thi đấu, chỉ cần mình vui vẻ là được rồi, cho nên bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng khoe khoang gia cảnh, chơi bóng cũng hoàn toàn chính quy.
Nhưng trường Nhị Trung hiển nhiên lại rất am hiểu việc này, cũng không phải nói là trọng tài mắt mù mà là động tác bọn họ thực kín đáo, trừ một người khống chế bóng, còn những cầu thủ khác phòng thủ lại chân chính động chân động tay với đối phương, nên chỉ mới p ra sân mà Hồng Hạo cũng đã bị ăn vài cú, thì những người khác cũng không kém.
Điểm số vẫn luôn giằng co, mấy người mới của Nhị Trung cũng coi như có chút thực lực, đánh tới hiệp còn bị Nhị Trung dẫn trước mấy điểm.
Kinh Dao vẫn như trước ngồi chỗ cũ tầm nhìn thực thoáng, bên cạnh nhỏ là Mai Nghiên Nghiên từ sau lần say rượu trước liền an phận hơn.
Thấy tình cảnh này, Mai Nghiên Nghiên gấp tới độ túm chặt quần áo, nhịn không được nói: “Diêm Vương bị kèm chặt sao? Tôi sao thấy cậu ấy hôm nay phát huy không tốt?” số lần ném rổ trật cũng nhiều: “Giống như không tập trung.”
Biểu tình Kinh Dao cũng không tốt hơn, cộng thêm việc rất nôn nóng còn thêm chút hồ nghi.
Mai Nghiên Nghiên vừa mới nói xong câu kia, Diêm Trừng đã bị người ta cướp bóng thành công, Kinh Dao nhìn Vương Hi Đường: “Ông cũng thấy thế đúng không?”
Vương Hi Đường: “Cái gì?”
Kinh Dao: “Diêm Vương không tập trung.”
Vương Hi Đường cười cười, không nói chuyện.
Hiệp thứ tư, trạng thái của Diêm Trừng đã trở lại ổn định đôi chút, điểm số cũng dần được rút ngắn, mà bọn Ngũ Tử Húc cũng coi như đã có biện pháp đối phó với những chiêu chơi bẩn của bọn kia, nếu bọn họ chuẩn bị ra tay liền cố tình cho bọn họ liền gục xuống, một người so với một người ngã càng khoa trường càng phấn khích hơn, trọng tài cũng thấy khó xử, chỉ có thể phạt mấy thành viên đội Nhị Trung phạm quy nhưng lại không thể cảnh cáo đội Phụ Trung, vì vậy mà mấy động tác nhỏ trường Nhị Trung cũng thu liễm không ít.
Trận đấu còn hơn p nữa, Vương Hi Đường mắt nhìn thấy một người xuất hiện tại cửa nhà thi đấu, Kinh Dao thấy cậu ta đứng dậy rời đi, trong chốc lát liền dẫn theo Kỉ Tiễu tới.
Kinh Dao ki quái nói: “Cậu học xong rồi sao?”
Kỉ Tiễu: “Phần còn lại để ngày mai.”
“Có thể xin nghỉ sớm à?”
“Ừ.”
Bỗng nhiên Mai Nghiên Nghiên hét lên cùng tiếng còi trọng tài vang lên cùng lúc, mọi người vội nhìn vào trong sân, chỉ thấy một người đang nằm trên sàn, đau đớn ôm ngực.
Đó là Diêm Trừng.
“Xảy ra chuyện gì?!” Kinh Dao la lên.
Mai Nghiên Nghiên sinh khí: “Tôi thấy không rõ, nhưng vừa rồi hình như số đội bạn đã va phải Diêm Trừng khiến cậu ấy gục xuống.”
“Chơi quá bẩn!” Kinh Dao mắng
Lúc này Ngũ Tử Húc cũng nhảy dựng lên, nhấc chân muốn hướng số kia đá tới, lại bị bọn Mai Dục cản lại, trong sân cũng vì thế mà lâm vào hỗn loạn, có học sinh bắt đầu ném vỏ chai nước vào sân, còn hét Nhị Trung cút đi….
Hỗn loạn ở hiện trường coi như đã khống chế được, cũng may Diêm Trừng đã tự mình ngồi dậy được.
Ngũ Tử Húc lại tới dìu hắn: “Có cần gọi nhân viên y tế không?”
Diêm Trừng không trả lời.
Ngũ Tử Húc khẩn trương hỏi lại một lần, thấy Diêm Trừng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nơi nào đó trên khán đài, một khắc, hắn lắc đầu, sau đó đứng dậy hoạt động lại.
“Không sao, chơi tiếp.” Diêm Trừng nói.
Dưới sự đảm bảo và yêu cầu của Diêm Trừng, trận đấu lại được tiếp tục, bởi vì đối phương ác ý phạm quy, trọng tài phạt cho đội Phụ Trung lần ném phạt, điểm này chính là một bước ngoặt cho trận đấu.
Sau cũng không phải nói Diêm Trừng phát huy tốt bao nhiêu nhưng ít ra cậu ấy cũng đã tập trung bắt nhịp vào trận đấu, cũng không gây ra một sai lầm nào nữa, cộng thêm Nhị Trung bị khán giả làm áp lực, hay là huấn luyện viện đội bạn đã biết được thân phận của thành viên Phụ Trung, tóm lại mấy phút cuối coi như đánh công bằng, nhưng thắng với điểm số cách biệt không nhỏ.
Trận đấu chấm dứt, tất cả đội viên Phụ Trung đều lăn hết ra sàn, mà trên khán đài toàn bộ hội trường đêu hô vang như sấm dậy.
Chờ tới khi bọn Vương Hi Đường đi xuống sân thì thấy Hồng Hạo đã cởi áo lộ thân trên xanh tím mấy chỗ.
Hồng Hạo cằn nhằn: “Nếu không sợ về sau chơi bóng thay đổi khẩu vị, thực CMN muốn cho mấy thằng nhãi đó nằm viện luôn, xem bọn nó còn dám chơi bẩn không.”
Vương Hi Đường nói: “Tao cảm thấy bọn nó thực to gan, dám dùng sức tiếp đón trên người Diêm Vương.” Loại này đúng là gan to ngàn năm có một.
Nhắc tới trong đội người bị chơi bẩn nhiều nhất đương nhiên là Diêm Trừng, nhưng hắn đều gắng gượng chơi, Ngũ Tử Húc vội sán lại: “Diêm Vương, mày thực sự không sao chứ?”
Diêm Trừng liếc mắt sang Kỉ Tiễu cũng đang nhìn chằm chằm mình, cười nói: “Có chút đau.”
Mọi người phi thường lo lắng, bật người dậy gọi nhân viên y tế tới kiểm tra chút, sau khi kiểm tra sơ qua, xác định xương cốt không bị thương tổn, hẳn là chỉ bị bầm tím. Nhân viên y tế bảo hắn tận lực nghỉ ngơi, về thoa thuốc mỡ là tốt ngay, không ảnh hưởng tới sinh hoạt cá nhân. Chính là cả nhóm lại không thể để Diêm Trừng như thế mà đi ăn tiệc chúc mừng được nên buổi tụ tập cứ thế bị ngâm nước nóng.
Diêm Trừng muốn nằm nghỉ một lát, nhượng những người khác đi về trước, Ngũ Tử Húc muốn lưu lại cũng bị hắn đuổi đi.
Cả đám rời khỏi nhà thi đấu mà vẫn còn tức giận bất bình với lối chơi bỉ ổi của Nhị Trung, Ngũ Tử Húc hung hăng mắng vài câu xong quay lại thấy Kinh Dao vẫn im im, sắc mặt không nói nên lời thực khó coi.
Ngũ Tử Húc vừa định trêu đùa hai câu, nói nhỏ có phải đau lòng Diêm Vương, nhưng chợt nhìn quanh nhớ ra gì hỏi: “A, Kỉ Tiễu đâu? Cậu ấy vừa mới ở đây mà?” Nình không phải bị hoa mắt chứ.
Vương Hi Đường: “Chắc là về trước rồi.”
Kinh Dao nhìn Vương Hi Đường một cái, biểu tình càng khó coi phức tạp tới quỷ dị.
……
Sau khi Diêm Trừng được kiểm tra xong, Kỉ Tiễu nguyên bản tính theo cả nhóm rời đi, chỉ là cậu đi chậm, còn chưa kịp ra khỏi phòng y tế đã bị người kéo trở lại.
Kỉ Tiễu nhìn chằm chằm Diêm Trừng vẫn không buông tay nói: “Làm gì đó?”
Diêm Trừng chờ những người khác đi xa hết rồi mới nói: “Cậu ở lại với tớ.”
Kỉ Tiễu lắc lắc tay, không tránh được: “Cậu có chỗ nào bệnh?”
Diêm Trừng: “Nhân viên y tế cũng nói đó, ngực tớ đau.”
Kỉ Tiễu đưa tay liền định đi tới ấn chuông gọi ở đầu giường, bị Diêm Trừng tay mắt lanh lẹ ngăn lại.
Diêm Trừng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cậu đỡ tớ dậy đi, tớ muốn đi tắm.”
Kỉ Tiễu không nhúc nhích, Diêm Trừng dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn cậu, cậu rốt cục cũng không cự tuyệt được, trọng lượng của Diêm Trừng thế nào lần say rượu trước Kỉ Tiễu đã nếm đủ đau khổ, nghĩ Kỉ Tiễu không chịu nổi nên Diêm Trừng cũng chỉ vịn vào vai cậu, hai người từ từ đi tới phòng tắm.
Hết chương