Cuối cùng Diêm Trừng còn nói cái gì nữa nhưng Kỉ Tiễu đã không còn nghe rõ, cậu bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm Kỉ Tiễu vì nóng quá mà tỉnh lại một lần, cũng không biết là do tác dụng của thuốc hạ sốt hay do cái chăn độ bên cạnh, Kỉ Tiễu bị ôm nóng chịu không nổi, chỉ muốn chui ra chỗ lành lành.
Kỉ Tiễu vừa động, vốn Diêm Trừng cũng không ngủ sâu nên tỉnh theo, vội vàng đem chân câu từ ngoài chăn kéo trở vào, dùng thân thể ôm gắt gao, lên tiếng nói: “Đừng lộn xộn, sẽ cảm lạnh.”
Gây sức ép hồi lâu hai người mới lần nữa say ngủ.
Lần nữa Kỉ Tiễu mở mắt, ông mặt trời đã lên cao, ánh dương nhợt nhạt qua bức rèm chiếu vào phòng, hắt lên mép giường, mà trước mắt là gương mặt Diêm Trừng phóng đại khi ngủ.
Cho dù Kỉ Tiễu có tự cô lập thế nào thì cũng có khả năng phân biệt cái xấu cái đẹp, cho dù không tính tới gia thế của Diêm Trừng, thì chỉ với khuôn mặt này của hắn thì ở trong trường cũng thuận lợi đủ đường, không thành vấn đề.
Kỉ Tiễu không nói cho Diêm Trừng biết, trong lần họp phụ huynh trước, cậu từ xa đã nhìn thấy bà ngoại của hắn, đó là một lão phu nhân khí chất xuất chúng lại ung dung xinh đẹp, Diêm Trừng có bộ dạng khá giống bà, vầng trán cao, mặt nhỏ, sống mũi cao thẳng, ngũ quan rõ nét, vừa thấy liền biết là người một nhà, mà phần dưới khuôn mặt lại được di truyền của cha hắn, độ cong cằm kiên nghị sung túc, phảng phất hương vị nam nhân, môi không dày không mỏng, khóe miệng có chút cong cong, khi cười rộ lên có thể lập tức điều chính đường cong khuôn mặt thực nhu hòa.
Kỉ Tiễu nhìn hắn trong chốc lát, nhận thấy lông mi Diêm Trừng giật giật, Kỉ Tiễu liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau ngủ, tay Diêm Trừng bị Kỉ Tiễu gối cả đêm, lúc này cũng đã sớm tê dại không cảm giác, Kỉ Tiễu nghe hơi thở người nọ nhẹ nhàng phả lên mặt mình, động tác dừng một chút lại cứng ngắc mà nằm trở về.
Lát sau, một cỗ khí tức ấm áp dần dần tới gần, khi vừa muốn chạm vào môi mình, Kỉ Tiễu mãnh liệt mở to mắt, đưa tay lên muốn ngăn chặn hành vi lén lút của người nào đó.
Kì thật Kỉ Tiễu đánh không hề đau chút nào nhưng thanh âm va chạm lại rất vang, Diêm Trừng biểu tình ngẩn ra, sau đó nở nụ cười. “Cậu đây là đang ‘lấy oán trả ơn’ sao?”
Kỉ Tiễu mặt không đổi sắc lườm hắn, Diêm Trừng nhìn bộ dạng kia của cậu tâm can chợt ngứa ngáy, lần nữa cúi đầu, Kỉ Tiễu cũng vì thế mà đưa tay lên chặn, Diêm Trừng vội hỏi: “Tớ chỉ muốn kiểm tra cậu còn sốt không thôi.” Nói xong thật cẩn thận cúi đầu chạm trán mình và trán đối phương, đến khi cảm thấy nhiệt độ của Kỉ Tiễu đã trở lại bình thương, hẳn là thuốc đã có tác dụng.
Diêm Trừng thở phào: “Hạ rốt rồi.”
Kỉ Tiễu đương nhiên biết mình không còn sốt, định đẩy hắn ra muốn dậy ai ngờ Diêm Trừng lại chả nhúc nhích gì. Kỉ Tiễu vừa định trừng hắn, Diêm Trừng liền chống tay hai bên người cậu cúi đầu hôn xuống, nụ hôn đột nhiên tập kích này thực có hiệu quả, Kỉ Tiễu không kịp phòng bị, Diêm Trừng cảm giác Kỉ Tiễu giãy dụa hai cái không có kết quả rốt cuộc cũng buông tha.
Người còn yếu, Diêm Trừng cũng không cố tình gây sức ép, hôn môi cái cái cho đỡ nghiền rồi cũng thả ra, khi hắn rời đi, Kỉ Tiễu rốt cục nói chuyện, giọng mũi khàn đặc: “Cậu không sợ bị lây bệnh sao?”
Diêm Trừng sửng sốt, tiếp tục cười nói: “Muốn tớ thử lại lần nữa không?”
Kỉ Tiễu: “….”
Dây dưa một lúc lâu sau, Diêm Trừng mới cảm thấy mỹ mãn mà rời giường, Kỉ Tiễu cũng đứng dậy, nếu không phải do Diêm Trừng nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, thì có khi cậu còn cầm quần áo đi tắm cũng nên.
“Thành thật nằm im cho tớ!” Diêm Trừng hung ác: “Tớ đi mua bữa sáng, cậu muốn ăn gì?”
Tối qua trước khi ngủ Kỉ Tiễu cho rằng Diêm Trừng sẽ về, đến sáng nay, Kỉ Tiễu cũng cho rằng Diêm Trừng sẽ rời đi, ăn xong bữa sáng rồi hẳn Diêm Trừng cũng hết việc đi về, ai ngờ, cứ như vậy hắn bám dính từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, lại từ chiều tới tối… những người khác trong phòng cũng sắp trở lại, Diêm Trừng vẫn không có ý định rời đi.
Đối diện với vẻ mặt sắc lạnh của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng bình thản ung dung: “Tớ biết cậu đang nghĩ gì, không cần cảm kích tớ, tớ biết mà.”
Kỉ Tiễu cầm nước ấm, rốt cục nói: “Cậu có yêu cầu gì?”
Diêm Trừng đôi khi rất kinh ngạc với sự sắc bén và thông tuệ của Kỉ Tiễu, tựa như bình thường khi hai người thảo luận một vấn đề gì đó, nhưng có khi lại hy vọng cậu có thể kém thông minh một chút, không cần khôn khéo như vậy, tựa như hiện tại.
“Tớ không muốn gì hết, tớ chỉ cảm thấy nếu đã làm bạn của cậu, thì cũng nên có quan hệ tốt với bạn chung phòng kí túc với cậu.”
Kỉ Tiễu: “Khi nào?” ý cậu là hắn chừng nào thì bằng hữu của cậu?
Diêm Trừng búng tay một cái, cười: “Lúc trước, hiện tại và cả..sau này. Nếu cậu còn cảm thấy không phải vậy có thể đợi bạn cùng phòng cậu về làm chứng.”
Trên đời này có chân lý là: mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều, liều sợ nhất không biết xấu hổ.
Vì thế Kỉ Tiễu lần đầu tiên bị đánh bại, bại bởi một người nào đó da mặt quá dày.
Kỉ Tiễu nói: “Tớ về sau sẽ luôn mở máy.”
“Gọi tới?”
“Tiếp.”
“Nhắn tin?”
“…..nhắn lại.”
Diêm Trừng cười cười gật đầu: “Đừng để tớ phải chờ lâu đấy.”
Kỉ Tiễu răng nanh hơi cắn chặt.
Rốt cục, trước khi người đầu tiên trở lại phòng kí túc, Kỉ Tiễu thành công đem Tôn Đại Phật đuổi đi, trước khi đi Diêm Trừng còn dài dòng nửa ngày, nào là phải uống nhiều nước, không được quên uống thuốc, buổi tối phải đắp chăn kĩ, đi ngủ sớm một chút, đừng đọc sách….
Mức độ lải nhải sắp bắt kịp với lão ngốc đầu rồi.
Thể chất Kỉ Tiễu vốn thiên lãnh, ổ chăn vĩnh viễn là lạnh lẽo, mà nhiều năm như vậy cậu vốn đã hình thành thói quen, chính là đêm nay nằm trong chăn khó được run rẩy vài cái, trước đây chưa từng cảm thấy lạnh như vậy, lăn qua lộn lại hồi lâu mới cảm thấy thích ứng…
Sau lễ giáng sinh chính là tết nguyên đán, mà từ tết nguyên đán cách kì nghi đông cũng không xa, chính là trước khi nghi đông thì thi cuối kì cũng tới gần, khổ bức đám học sinh tựa như muốn ép chết bọn họ, hết cửa này lại tới cửa khác, mà chỉ có thể cố gắng hết sức mới có thể thấy được thắng lợi cuối cùng.
Khương Duệ hơn nửa năm nay đều chúi đầu vào đống sách vở chất cao như núi, vô luận là hoạt động gì trong trường cũng không tham gia, hay những chuyện bát quái của khối lớp , lớp cũng đều không quan tâm, nếu không phải do bạn học nhắc nhở thì cậu ta thực sự không nhớ nổi cuộc đời cậu ta trừ bỏ sách vở và đề thi thì còn đồ vật gì tồn tại.
Hai người đi qua bảng thông báo lầu , bạn cùng bàn bỗng nói: “Nhìn kìa, có bảng vàng kìa!”
Khương Duệ dừng bước lại, bảng trắng đều dùng để dán thông báo xử phạt kiểm điểm linh tinh, bảng vàng tự nhiên là khen thưởng, mà học sinh trường Phụ Trung quanh năm tham gia rất nhiều các cuộc thi đấu giành giải và huy chương các loại cho nên bảng vàng cũng không tính là ngạc nhiên, nhưng bảng vàng lần này kích thước lớn như vậy chường một tờ báo giấy lớn, cũng là phi thường hiếm thấy.
Khương Duệ và bạn học cùng bàn nhịn không được bị hấp dẫn đồng thời kéo nhau qua xem.
“Thông báo tin mừng cuộc thi vật lí toàn quốc…Khương Duệ, có phải cuộc thi ông tham gia năm ngoái?”
Khương Duệ gật đầu, nhìn tên người đoạt giải trong danh sách.
Bạn cùng bàn vừa nhìn tên liền giật mình: “Khó trách làm khoa trương như vậy, là Diêm Trừng được giải nhì! Chậc… thực không đơn giản, cũng có tài.”
Khương Duệ nhăn mi lại.
Bạn cùng bàn: “A, còn một người nữa, là…Kỉ Tiễu?! Cũng giải nhì!!! Hai giải nhì đều thuộc Phụ Trung a??!!!” Toàn quốc rất nhiều trường chuyên, giải nhất chỉ có một, nhưng trường Phụ Trung lại có tới hai giải nhì: “Không ngờ lần này khối cũng đỉnh như vậy.”
Khương Duệ nghe đám học sinh xung quanh bàn luận, đại bộ phận đều nói Diêm Trừng như vậy tuyệt đối sẽ không cho người khác đường sống, cái gì tốt đều là cậu ta chiếm hết, mọi người sớm đã nghe mãi thành quen. Dư lại nghi hoặc kinh ngạc chỉ với Kỉ Tiễu rốt cuộc là thế nào, trường phụ trung làm sao mà phải nhờ một học sinh tới từ Phân Hiệu làm vẻ vang vinh dự, không biết là Phân Hiệu quật khởi hay do Phụ Trung sa đọa.
Khương Duệ mặt lạnh như nước.
…..
Mà Diêm Trừng từ sáng thành tích vừa công bố cho tới hiện tại bị vuốt mông ngựa như ong vỡ tổ quây kín, khó lắm mới thoát được lại bị bọn Ngũ Tử Húc lôi kéo muốn tổ chức ăn mừng, mãi cho tới tiết thể dục chiều mới có cơ hội cùng Kỉ Tiễu nói chuyện.
Kỉ Tiễu cảm mạo qua một cuối tuần đến giờ vẫn còn ho khan, chưa thấy khá hơn chút nào.
Diêm Trừng ngồi xuống vị trí phía trước cậu, rút cây bút cậu đang cầm thay bằng tay mình, đem tay cậu ép trong lòng bàn tay mình xoa xoa cho ấm: “Đừng vẽ nữa, giao muộn hai ngày cũng không sao, cậu có uống thuốc không đấy?”
Kỉ Tiễu hít hít cái mũi, thanh âm vẫn khàn khàn: “Có.”
“Vậy sao còn không tốt hơn, thật là uống không?”
Kỉ Tiễu tà liếc hắn một cái.
Diêm Trừng nói: “Tớ cũng muốn tin cậu lắm nhưng danh dự cậu từ lần trước đã không tốt rồi.” Nếu không phải hai ngày trước Diêm Trừng kiểm tra thuốc của Kỉ Tiễu phát hiện Ki Tiễu mới động được liều, còn lại hoàn toàn không động tới: “Nếu không tới bệnh viện khám xem nhé? Có phải là nguyên nhân khác không?”
Kỉ Tiễu rút tay về, cầm bút tiếp tục vẽ.
Diêm Trừng nhìn biểu tình cậu: “Cậu sợ bác sỹ? Hay là sợ…bị tiêm?”
Kỉ Tiễu: “Tớ sợ cậu, phiền quá.”
Diêm Trừng cố ý dán mặt mình lại gần hơn: “Cậu có biết cái ‘phiền’ của tớ bao nhiêu tiền mới mua được không hả?”
Kỉ Tiễu nói nhỏ: “Hiếm lạ.”
Diêm Trừng đối với Kỉ Tiễu mặt lạnh đã luyện ra được một thân mình đồng da sắt, chợt nhớ tới cái gì lại nở nụ cười: “Bảng vàng cũng đã dán rồi, vậy cậu nói xem cá cược của chúng ta tính thế nào đây?”
Kỉ Tiễu cũng không ngẩng đầu lên.
Diêm Trừng lại càng sán lại: “Trước đó có phải cậu muốn tớ chịu nửa tiền bồi thường đúng không, cậu thực chả có lòng tham gi cả.”
Kỉ Tiễu ‘hừ’ một tiếng.
Diêm Trừng: “Kì thật hiện tại cũng không phải là không thể…” thấy Kỉ Tiễu trừng mắt nhìn lại, Diêm Trừng vội hỏi: “Cậu đừng nóng vội thế, nói cậu thư thái cậu liền thở hổn hển, hào phóng đến trả tiền cũng sinh khí. Ý tớ là, tiền cứ tính vậy đi, nhưng tớ đã tới hỏi Ngô lão sư, có thể xem hai bài thi của chúng ta không? Bài làm của cậu kì thật hơn hẳn tớ, cậu chỉ là bị sơ ý nho nhỏ nếu không khẳng định điểm cao hơn tớ rồi, chưa biết chừng còn được giải nhất, cho nên…thực ra mà nói là tớ thua, vậy bữa cơm này để tớ mời.”
Kỉ Tiễu không nói.
Diêm Trừng lại hỏi một lần: “Thiếu gia, được thưởng không hãnh diện à?”
Kỉ Tiễu ngẩng đầu mắng một câu: “Đáng ghét.”
Diêm Trưng nở nụ cười: “Đúng đúng, tớ đáng ghét….” Nói xong không ngờ hướng môi Kỉ Tiễu dán một nụ hôn.
Kỉ Tiễu hoảng sợ, nơi này rõ như ban ngày còn ở trong lớp học, Diêm Trừng không muốn sống nữa sao? Vạn nhất bị người ta thấy thì làm thế nào?
Nhưng cậu vừa định mở miệng lại nghe từ cửa truyền tới thanh âm kinh ngạc.
“Diêm Vương?!!”
Diêm Vương ngẩn ra, cùng Kỉ Tiễu đồng thời hướng cửa lớp nhìn qua, chỉ thấy Kinh Dao ngốc lăng đứng đó nhìn…nhìn hai người đang dựa vào rất gần.