Chương
Lúc này, chân của Phạm Khôn đã không còn nghe lời nữa rồi.
An Kình Tông đắc ý nhìn Phạm Khôn.
“Thế nào Phạm Khôn? Tôi không lừa ông chứ? Tôi đã nói rồi, nếu tôi đưa người ra thì ông sẽ phải hối hận!”
An Kình Tông không muốn trở mặt với Phạm Khôn, bởi vì một khi đôi bên thực sự trở mặt thì sẽ dẫn đến cục diện cả hai tập đoàn đều bị tổn thất nặng nề.
“Các người đi đi! Mong là sẽ không có lần sau”.
“Được, Phạm Khôn tôi hôm nay chịu thua”.
Nói xong, Phạm Khôn liền đưa Phạm Hiểu Đông vào xe rồi rời đi.
Chủ tịch đi rồi, mấy tên xã hội đen ông ta thuê cũng vội vàng bỏ chạy.
Bây giờ, chỉ còn lại ba người Mã Thành Long vẫn nằm trên mặt đất.
Người đàn ông đeo mặt nạ không tấn công họ nữa mà đứng chờ chỉ thị của An Kình Tông.
An Kình Tông biết đám người Mã Thành Long, ông cũng không muốn gây thù chuốc oán với Tứ Hải võ quán.
“Nể mặt quán chủ Liễu, tôi sẽ không làm khó các người, mau đi đi!”
Cả ba trừng mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ rồi bò dậy rời đi trong nhục nhã.
“Cậu Lục, lần này may mà có cậu”.
An Kình Tông ngày càng coi trọng Lục Thần, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
“Khách sáo rồi, cầm tiền của ông, đương nhiên là phải làm việc cho ông rồi”.
Lục Thần thờ ơ đáp lại, xoay người bước vào trong tòa nhà, tháo mặt nạ xuống.
Mặc dù đám người Dương Vệ Long bị thương, nhưng ánh mắt họ nhìn Lục Thần lại vô cùng sùng bái.
Đúng lúc này, Vương Lệ cầm theo hồ sơ lý lịch vào tòa nhà Ngân Thiên, đi đến trước mặt An Kình Tông.
“Xin chào! Cho hỏi anh Lục có ở đây không? Tôi đến đây để nộp đơn xin việc”.
Chắc chắn là do Lục Thần giới thiệu rồi, lần này không thể không nể mặt cậu ấy.
“Cô được cậu Lục giới thiệu sao?”
Vương Lệ gật đầu: “Đúng vậy, sáng nay anh ấy mời tôi đến phỏng vấn”.
Đúng lúc này, Lục Thần bước vào.
“Chủ tịch An, đây là bạn của tôi, ông xem có vị trí nào thích hợp không thì sắp xếp cho cô ấy một chỗ”.
An Kình Tông cười nói: “Nếu đã là bạn của cậu Lục, vậy tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy vị trí giám đốc dự án. Cậu có hài lòng không?”
“Cứ làm theo ý ông đi”, Lục Thần gật đầu.
Sau đó cười với Vương Lệ nói: “Mau cảm ơn chủ tịch An đi”.
Vương Lệ ngơ ngác.
Giám đốc dự án?
Một vị trí mà cô thậm chí còn không dám mơ tới!
“Tôi… tôi có thể làm được không?”
An Kình Đông cười nói: “Có gì mà không thể chứ, việc gì mà chẳng phải bắt đầu từ con số không, mau tới bộ phận nhân sự báo cáo đi”
Vương Lệ vui vẻ rời đi, mái tóc dài bồng bềnh tung bay trong gió.