Chương
“Vậy phải xem ông có bản lĩnh đó không?”
“Thằng nhãi, mày quá kiêu căng rồi!”
Dứt lời, ông ta liền động thủ.
“Chờ đã!”, anh đột nhiên nói.
Mã Thành Long ngừng lại, cười lạnh nói: “Sao? Sợ rồi à?”
“Sợ? Ha ha!”, Lục Thần cười lạnh: “Tôi chỉ muốn tiết kiệm chút thời gian, người các ông lên cùng lúc đi!”
Shhh!
Anh vừa dứt lời, không riêng đám Phạm Khôn, đến cả nhân viên của An Kình Tông cũng cảm thấy người này quá sức ngông cuồng.
Mã Thành Long là người như thế nào?
Đến người chưa luyện võ bao giờ cũng từng nghe qua danh tiếng ông ta.
Ông ta là một võ sư có tiếng ở Tứ Hải võ quán, thực lực chỉ sau Liễu Ngạo Thiên và Du Thản Long.
An Kình Tông vẫn bình tĩnh như cũ, ông ta đã từng chứng kiến thân thủ của Lục Thần, một mình có thể nhẹ nhàng giải quyết tên vệ sĩ.
Ông ta cảm thấy anh không hề ngông cuồng một chút nào, ngược lại càng đánh giá cao sự tự tin của anh hơn.
“Mày…quá sức ngông cuồng! Mình tao đủ xử đẹp mày rồi!”
Mã Thành Long lập tức lao đến như mãnh hổ vồ mồi.
“Chết đi!”
Lục Thần cười nhạt, năm ngón tay như vuốt rồng chính xác chụp lấy tay ông ta.
Mã Thành Long muốn rút ra, nhưng không động nổi một ngón, ngón tay của người đeo mặt nạ giống như năm chiếc kẹp sắt, kẹp chặt ngón tay của ông ta.
Tiếp đó, người đeo mặt nạ khẽ đẩy, ông ta liền lùi về sau vài bước.
“Tôi nói rồi, người các người cùng lên đi!”
Khuôn mặt già nua của Mã Thành Long đỏ bừng, ông ta biết hôm nay mình đã gặp phải cao thủ rồi.
Lúc này, ông ta bất chấp thể diện, nói với Triệu Kim và Vương Song Minh: “Chúng ta cùng lên”.
“Phải thế chứ”, người đàn ông đeo mặt nạ vẫy tay khiêu khích bọn họ.
Đây là sự khinh thường tuyệt đối!
Họ chưa từng gặp người nào ngạo mạn đến điên cuồng như vậy.
“Ya”.
Mã Thành Long, Triệu Kim, Vương Song Minh cùng nhau lao đến người đàn ông đeo mặt nạ và tấn công từ nhiều phía.
Người đàn ông đeo mặt nạ cười khẩy, nhảy lên vung tay đấm một quyền vào Mã Thành Long, sau khi tiếp đất lại lao vào đá Triệu Kim và Vương Song minh. Động tác vô cùng liền mạch.
Lúc này, Mã Thành Long, Triệu Kim và Vương Song Minh đồng thời ngã lăn ra đất.
Thấy vậy sắc mặt Phạm Khôn tái mét.
Phạm Hiểu Đông thì hoảng sợ đến nỗi hai chân run lên, chuyện này còn kinh khủng hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
“Bố, chúng ta… đi thôi!”
Đi? Đi kiểu gì?