Chương
Nói xong, Lục Thần liền ném hắn ta về phía trước, hắn ta trực tiếp rơi vào một cái thùng rác màu xanh.
Tên đàn ông thò đầu ra khỏi thùng rác, đầu hắn ta dính đầy thức ăn thừa hôi thối.
“Thằng kia, ông đây sẽ giết mày!”
Nói xong, tên đàn ông chui ra khỏi thùng rác rồi lao về phía Lục Thần.
Lục Thần di chuyển, anh xuất hiện phía sau người đàn ông, anh giơ bàn tay phải lên trực tiếp móc họng hắn ta, sau đó anh lại dùng tay trái lấy tàn thuốc từ trong miệng ra đâm vào cánh tay hắn ta.
“A! A!”, Tên đàn ông hét lớn vì bị bỏng.
“Buông tao ra!”
Lục Thần vươn tay đẩy hắn ta xuống đất.
“Nhân lúc tao chưa đổi ý, cút ngay!”
Tên đàn ông đau đớn bật khóc, hắn ta liếc nhìn vết bỏng trên tay rồi lại trừng mắt nhìn Lục Thần, sau đó đứng dậy bỏ chạy.
“Thằng kia, mày chứ chờ đấy!”
Sau khi thấy tên đàn ông nhếch nhác rời đi, Lục Thần mới quay người lại đỡ Vương Lệ vẫn đang kinh hãi dậy.
“Tiểu Vương, cô không sao chứ?”
Vương Lệ lắc đầu khóc thút thít, cô thấy người đàn ông trước mắt rất quen nhưng lại không nhớ mình từng gặp anh ta ở đâu.
“Thưa anh, cảm ơn…anh, tôi không sao!”
Lục Thần gật gật đầu, anh đưa cho cô một tờ giấy ăn trên bàn.
“Không phải cô đang làm việc trong cửa hàng thiết bị y tế à? Sao lại tới đây?”
“Hả?”, Vương Lệ cẩn thận quan sát Lục Thần, cuối cùng cô cũng nhớ ra anh.
“Anh là anh Lục?”
Lục Thần gật đầu.
“Ôi!”, Vương Lệ thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Từ cái ngày anh mua xe lăn, Trần Phương ghen ghét đố kỵ với tôi, cô ta luôn luôn hạnh họe gây khó dễ cho tôi, tôi không chịu được nữa nên đã nghỉ việc, nhất thời không tìm được việc mà trong nhà em trai đang đi học lại cần tiền cho nên tôi mới đi làm ở đây”.
Hóa ra là như vậy! Thế này cũng coi như là anh làm mất bát cơm của người ta rồi!
Nghĩ đến đây, Lục Thần có chút áy náy.
“Chi bằng thế này, mai cô đến tòa nhà Ngân Thiên đi, tôi sẽ tìm một công việc tốt cho cô”.
“Tòa nhà Ngân Thiên?”
Vương Lệ trợn tròn mắt, cô không dám tin vào tai mình.
Đó là một doanh nghiệp lớn nổi tiếng ở Minh Thanh! Nếu có thể làm ở trong đó, cho dù là một nhân viên bình thường cũng yêu cầu trình độ học vấn cao, lương lậu càng không cần phải bàn.
“Ừm!”
Lục Thần gật đầu khẳng định.
Sau đó, hai người để lại số điện thoại của nhau.
…
Trong phòng riêng, An Hiểu Nghiên rất không thoải mái, cô tỏ ra rất mất tự nhiên, ngồi một mình trong góc, nhìn người khác chơi đùa thỏa thích.
Đột nhiên, Lãnh Phi cầm một chai Latife đi tới, hắn ta rót một ly đầy đưa cho An Hiểu Nghiên.
“Ngồi một mình có gì thú vị chứ, uống một ly rượu nào”.
An Hiểu Nghiên mỉm cười lắc lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu”.
Cô gái mặc bộ đồ đỏ ở bên cạnh khịt mũi hừ lạnh một tiếng.
“Anh Lãnh mời cô rượu, đó chính là để mắt tôn trọng cô, vậy mà còn dám từ chối?”
Ly rượu của Lãnh Phi đã đưa đến trước mặt An Hiểu Nghiên, hắn ta nhìn thẳng vào cô.
An Hiểu Nghiên cười khổ: “Anh Lãnh, xin lỗi, tôi không biết uống rượu thật mà”.
“Haizz! Anh Lãnh, Hiểu Nghiên cậu ấy không biết uống rượu thật mà, anh đừng làm khó cậu ấy nữa”.
Dương Lâm Lâm vội vàng đứng dậy chắn trước mặt An Hiểu Nghiên.
“Hừ!”
Lãnh Phi hừ lạnh một tiếng, hắn ta lấy ly rượu về.
“Bỏ đi, người ta không chịu nể mặt, Lãnh Phi tôi biết làm thế nào giờ?”
Một nam sinh tên Mã Văn Tài bước tới.