Chương
“Không hẳn là vậy!”, An Hiểu Nghiên cười khổ, tuy rằng cô ghét bỏ anh nhưng dù sao anh cũng đã từng giúp mình.
“Hay lắm, sao tên nghèo kiết xác này xứng làm bạn với cậu chứ!”, Dương Lâm Lâm nói xong liền kéo An Hiểu Nghiên đi vào.
Haiz!
Lục Thần lắc đầu, trên đời này sao lại có nhiều người nịnh hót tham phú phụ bần như vậy?
Dương Lâm Lâm đưa An Hiểu Nghiên đến một câu lạc bộ giải trí cao cấp mang tên Thiên Thượng Nhân Gian, sau đó đưa cô lên lầu năm, bước vào một phòng VIP sang trọng.
Rất nhiều thanh niên đã tụ tập bên trong, nam thì đẹp trai ngời ngời, nữ thì ăn mặc sang chảnh, xúng xính.
Căn phòng VIP nồng nặc mùi nước hoa.
“Lâm Lâm, sao em giờ mới tới? Đây là…?”
Đột nhiên, một thanh niên đẹp trai mặc vest bước tới, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người An Hiểu Nghiên.
Mặc dù cô ăn mặc rất đơn giản và không trang điểm nhưng những đường cong tinh tế tôn lên vẻ tươi tắn và thanh lịch của cô, ngay cả khi đứng trước nhiều cô gái mê hoặc, cô ấy vẫn rất nổi bật.
Trong phòng VIP, ánh mắt của bao chàng trai đều đổ về phía cô.
“Ồ! Quên mất giới thiệu, cô ấy là bạn cùng bàn và là bạn thân nhất của em, An Hiểu Nghiên”, Dương Lâm Lâm vội vàng giới thiệu: “Anh ấy là bạn của tớ, Lãnh Phi, đồng thời cũng là một cậu ấm con nhà giàu!”
“Nhìn em nói kìa, gì mà cậu ấm con nhà giàu chứ?”, vẻ mặt Lãnh Phi đầy kiêu ngạo đưa tay về phía An Hiểu Nghiên: “Xin chào! Anh là Lãnh Phi”.
An Hiểu Nghiên gật đầu mỉm cười, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vì phép lịch sự, cô bèn bắt tay với hắn ta.
Lục Thần cũng theo An Hiểu Nghiên vào Thiên Thượng Nhân Gian.
Sau khi nhìn thấy cô và Dương Lâm Lâm đi vào phòng VIP, thì anh đi tới khu vực nghỉ ngơi ngồi xuống, bắt đầu tận hưởng mây mù và sương mù.
Đột nhiên, tiếng hét của một người phụ nữ vang lên.
“Mau buông tôi ra!”
“Các người định làm gì, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Hihi! Cô gái nhỏ, hãy chơi cùng với ông đây, ông đây sẽ khiến cho em được sung sướng!”
Lục Thần nghe ngóng theo tiếng hét, nhìn thấy một người đàn ông đang kéo một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ vào phòng VIP.
“Là cô ta!”
Người phụ nữ này, Lục Thần có quen, chính nhân viên bán hàng của cửa hàng thiết bị y tế khi anh mua cho Lâm Như một chiếc xe lăn.
“A! Con đỹ này! Cô muốn chết à!”
Tên đàn ông đó hét lớn, hắn ta nghiến răng vì đau đớn.
Chỉ thấy Vương Lệ cắn vào cánh tay hắn ta.
“Bốp!”
Người đàn ông trở tay tát một cái thật mạnh lên mặt Vương Lệ.
Vương Lệ bị đánh đến nỗi hoa mắt chóng mặt xoay một vòng, sau đó cô liền ngã xuống đất.
“Thứ gái điếm này, cô dám cắn ông đây, bây giờ ông đây sẽ xử lý cô!”
Nói xong, tên đàn ông đó trực tiếp bổ nhào lên người Vương Lệ, bắt đầu xé rách quần áo cô.
“Cứu mạng…a!”
Mặt Vương Lệ tái nhợt vì sợ hãi, cô liều mạng chống cự, tuy nhiên cô chỉ là một cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, sức lực của cô sao có thể so với một người đàn ông trưởng thành chứ, mọi phản kháng đều là vô ích.
Khi tên đàn ông đó đang phấn khích, hắn ta đột nhiên cảm thấy cơ thể mình rời khỏi mặt đất.
Hắn ta quay đầu lại, hóa ra hắn ta bị một thanh niên ngậm điếu thuốc xách lên.
“Mày…mày muốn làm gì?”
Lục Thần hít một ngụm thuốc sau đó nhàn nhạt nói: “Ở nơi công cộng mà dám làm loại chuyện này, ai cho mày lá gan đó hả?”
Tên đàn ông khoa tay múa chân trên không trung, hắn ta ra sức vùng vẫy.
“Thả ông đây xuống, mày bớt lo chuyện bao đồng đi, có biết tao là ai không?”
“Bốp!”, Lục Thần tát hắn ta một cái.
“Tao không quan tâm mày là ai, tao cũng không muốn biết mày là ai! Thả mày xuống? Được thôi!”