Chương
Sau đó, anh đi vào phòng bệnh của Lâm Như, lúc này cô đang truyền dịch.
Khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm đầy rẫy thương tích của Lâm Như, trái tim anh đau đớn như bị dao cắt, một lần nữa, anh lại rơi nước mắt.
“Lâm Như, em gắng lên!”
“Em yên tâm, bất luận là ai đã hại em, anh nhất định sẽ khiến họ phải trả giá gấp mười lần!”
Lục Thần bước ra khỏi phòng bệnh, anh không dám nhìn dáng vẻ của cô nữa.
Anh ngồi trên hàng ghế dài ngoài phòng bệnh, lửa giận trong người anh khó mà nguôi ngoai.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Hoàng Mao.
Chỉ thấy Hoàng Mao bước vào phòng làm việc của bác sĩ.
Lục Thần nhanh chóng theo sau, anh đứng ở cửa nghe xem bọn họ nói gì.
“Bác sĩ, mong anh mau chóng làm phẫu thuật cho đại ca tôi!”, Hoàng Mao ngồi bắt chân chéo, bộ dạng cao ngạo.
“Được, được!”, vị bác sĩ đó đỡ kính, cười nịnh hót: “Yên tâm, các anh là người của anh Lục, nhất định sẽ ưu tiên cho anh mập trước”.
Hoàng Mao hài lòng gật đầu, sau đó hắn ta xoay người rời đi.
Nhưng giây tiếp theo, hắn ta sững sờ, hắn ta nhìn thấy Lục Thần.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Lúc này, Lục Thần cũng không có tâm trạng để ý đến hắn ta nữa, anh trực tiếp đẩy hắn ta ra rồi đi vào trong.
“Bác sĩ, dựa vào đâu bọn họ được ưu tiên mà Lâm Như không được ưu tiên, cô ấy đang trong tình trạng rất nguy kịch?”
Nhân cơ hội này, Hoàng Mao lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng chuồn đi.
“Sợ chết tôi rồi, hóa ra là sợ bóng sợ gió!”
Tên bác sĩ đó có chút mất kiên nhẫn, anh ta lạnh giọng nói: “Mời cậu ra ngoài, muốn ưu tiên cũng phải xem người đó là ai?”
“Ha ha!”
Lục Thần cười lạnh một tiếng, anh túm lấy cổ áo của tên bác sĩ đó, tức giận nói: “Lương y như từ mẫu, bệnh nhân nên nhận được sự đối xử bình đẳng!”
“Thả tôi ra!”, bác sĩ lạnh lùng quát: “Còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ”.
“Anh gọi đi!”, trong mắt Lục Thần hiện lên tia rét lạnh, anh nhấc anh ta lên như con gà con vậy.
Thấy ánh mắt đáng sợ của Lục Thần, tên bác sĩ đó đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cả người như chìm trong băng tuyết.
“Cậu… cậu muốn…làm gì?”
“Tôi muốn anh ưu tiên sắp xếp phẫu thuật cho Lâm Như”, giọng của Lục Thần đã chìm xuống tận đáy.
“Ô kìa! Hóa ra là tên ăn mày hôi hám Lục Thần!”, đúng lúc này, Lục Phong bước vào, phía sau anh ta có bảy tám tên đàn em, bao gồm cả Hoàng Mao.
Lục Thần quay đầu lại, lạnh giọng quát: “Ở đây không có chuyện của anh, cút ra ngoài!”
“Mày dám nói với cậu Lục như vậy, chán sống rồi à?”, một tên đàn em răng vẩu phía sau Lục Phong chỉ vào Lục Thần quát lớn.
Lục Thần mặc kệ hắn ta, anh lại lạnh lùng nói với tên bác sĩ đó: “Tôi nói lại một lần nữa, ưu tiên sắp xếp phẫu thuật cho Lâm Như!”