Chương
“Anh đang làm gì vậy?”
Tiếng kêu kinh hoàng của cô ta truyền đến từ xa khuyến tim Vương Đức Thủy cũng đập nhanh hơn, anh ta không ngừng lau mồ hôi trên trán.
“Câm miệng! Nếu không tôi sẽ xé rách miệng cô!”
Lục Thần rống lên, trong mắt anh tràn đầy tức giận.
“Nói cho tôi biết đường đến bệnh viện nhân số ?”
Ánh mắt của Lục Thần khiến Phó Hiểu Cầm rùng mình, cô ta sợ đến nỗi mặt tái mét.
“Đi… thẳng!
“Rẽ phải…”
…
Chiếc xe bay nhanh như tên bắn trong thành phố khiến những xe ô tô chạy qua và người đi đường sợ hãi la hét.
Dưới sự dẫn đường của Phó Hiểu Cầm, Lục Thần nhanh chóng đến bệnh viện nhân dân số Minh Thanh.
“Két!”
Một tiếng phanh gấp vang lên, Lục Thần không quan tâm chỗ này có thể đỗ xe hay không, anh trực tiếp nhảy xuống xe, lao thẳng vào bệnh viện.
“Bác sĩ, xin hỏi Lâm Như nằm ở phòng nào?”
“Ồ, cậu là người nhà của Lâm Như sao?”, một bác sĩ đeo kính hỏi.
“Vâng!”, Lục Thần vội vàng gật đầu.
Vị bác sĩ đó thở dài nói: “Cậu đi theo tôi!”
Ngay sau đó, Lục Thần liền đi theo vị bác sĩ.
“Người nhà cũng thật là, bị thương thành ra thế này mà không thấy ai đâu”.
Bác sĩ vừa đi vừa nói: “Tình trạng của bệnh nhân rất nguy hiểm, các cậu phải chuẩn bị tâm lý, tiền bạc cũng phải chuẩn bị đủ”.
Lục Thần gật gật đầu, anh nôn nóng hỏi: “Bác sĩ, vậy giờ cô ấy thế nào rồi?”
Lúc này, bác sĩ bước vào phòng làm việc, anh ta ngồi xuống rồi đưa giấy khám bệnh và phiếu xét nghiệm qua.
“Bệnh nhân bị xuất huyết hộp sọ, tình trạng cấp bách, cần làm phẫu thuật ngay”.
Dừng một chút, bác sĩ lại nói tiếp: “Tuy nhiên tôi muốn nói với cậu rằng tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này không cao, cho dù làm xong, cũng rất có khả năng trở thành người thực vật. Đương nhiên, phẫu thuật hay không là tùy vào cậu, nếu muốn làm thì cậu ký tên vào
đây”.
Lục Thần không chút do dự, anh trực tiếp ký tên mình vào.
Sau đó, bác sĩ lại đưa cho anh một tờ phiếu thanh toán: “Đi nộp viện phí đi!”
Lục Thần đón lấy tờ phiếu: “Bác sĩ, khi nào có thể tiến hành phẫu thuật?”
“Phải đợi! Phía trước còn có rất nhiều bệnh nhân!”, vị bác sĩ đó lạnh lùng nói, anh ta liếc Lục Thần một cái sau đó liền cúi đầu xuống không thèm để ý đến anh nữa.
Mặc dù Lục Thần có chút tức giận, nhưng anh vẫn cố nhịn xuống, việc khẩn cấp trước mắt là cứu Lâm Như.
Từ phòng làm việc của bác sĩ ra, anh đi thẳng đến quầy đóng viện phí.