Chương
Cứ như vậy Lâm Như đã trải qua gần tám tháng tăm tối cho đến hôm nay khi Lục Thần đến.
Lục Thần nghe xong những điều này, toàn thân anh run rẩy lên vì tức giận, ngón tay co lại phát ra tiếng, gân xanh toàn thân bạo phát.
Nói xong, tâm tình Lâm Như cũng bình tĩnh lại rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Em bây giờ vừa già vừa xấu xí, lại còn tàn tật. Em vốn không xứng với anh, anh hãy đưa em trở về đi!”
Lục Thần nén lại đau thương, nhìn cô trìu mến: “Cho dù em có như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ mãi mãi yêu em và mãi mãi không bao giờ rời xa em”.
Đã lâu rồi không còn nghe thấy được những lời nói ấm áp như vậy, Lâm Như không khỏi bật khóc thêm một lần nữa.
Khóc đi! Khóc đủ rồi, nỗi đau rồi cũng sẽ trôi theo thời gian.
Lục Thần lấy trong túi vải ra một chiếc hộp có gắn bốn cây kim bạc sáng bóng.
Bốn cây kim bạc này được gọi là Tứ Tượng Thần Châm, được một bác sĩ tài giỏi trên chiến trường dạy cho anh trước khi ông ta qua đời, chuyên dùng để chữa các bệnh nan y.
Lục Thần nhẹ nhàng vén quần của Lâm Như lên, nhìn thấy chân của cô đã co rút lại do lâu ngày không vận động, nhưng anh vẫn tự tin rằng mình sẽ chữa khỏi chân cho cô.
“Em nhắm mắt lại đi, anh sẽ chữa trị chân cho em”.
Lâm Như lắc đầu thở dài nói: “Anh không phải là bác sĩ, sao có thể chữa trị chân cho em được? Hơn nữa ngay cả các bác sĩ giỏi của tỉnh cũng đã chữa trị cho em rồi, đều không có cách nào cả”.
Lục Thần nặn ra một nụ cười, giống như ánh nắng dịu dàng khiến lòng người ấm áp.
“Có khi anh cũng là một vị bác sĩ thì sao?”
Nhìn thấy nụ cười ấm áp của Lục Thần, Lâm Như không muốn phụ đi lòng tốt của anh, bèn nghe theo lời anh nhắm mắt lại.
Nhưng theo cô, tất cả những chuyện này chỉ là Lục Thần giả vờ an ủi cô.
Kiếp này, dù cô có nằm mơ cũng không bao giờ mơ tưởng đến việc đôi chân mình còn có thể chữa khỏi.
Lục Thần kẹp bốn cây kim bạc giữa các ngón tay, nhìn vào chân của Lâm Như.
Đột nhiên, chỉ cần hất tay một cái, bốn cây kim bạc đã bắn vào bốn huyệt đạo của cô, bao gồm Hoa Tiêu, Thành Phủ, Phi Dương và Phu Dương với tốc độ cực nhanh.
Ngay khi bốn cây kim đi vào, bắp chân của Lâm Như bất giác rung lên.
Lục Thần vội vàng gạt hai tay ra, chỉ thấy bốn cây kim bạc xoay tròn trong huyệt đạo của Lâm Như.
Thoáng chốc, Lục Thần thu tay lại rút kim bạc ra, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Phương pháp Tứ Tượng Thần Châm này tiêu tốn nhiều công sức và kỹ năng nhất, lúc này anh đã kiệt sức, nằm liệt trên giường, muốn nhúc nhích một ngón tay cũng không được.
Chân của Lâm Như mất đi cảm giác đã lâu, nay lại truyền đến một cảm giác nhức nhối, tê rần, mặc dù rất nhẹ, nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Điều này làm nhen nhóm lên hy vọng trong lòng cô, nhưng hơn hết là nhìn Lục Thần với ánh mắt khác xưa.
Cô cảm thấy rất lâu không có động tĩnh gì, vì vậy từ từ mở mắt ra.
Chỉ nhìn thấy Lục Thần nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Anh ấy là vì mình mới mệt đến như vậy.
Lâm Như không khỏi cảm thấy đau lòng, không muốn làm phiền anh.
Cứ như vậy mà lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, khoảnh khắc này chính là lúc hạnh phúc nhất của Lâm Như.