Chương
“Không…”, Lâm Như lắc đầu: “Anh mau đi đi! Nếu không không đi được nữa đâu”.
Ngay sau đó cô lại nhìn về phía người phụ nữ trung niên, khóc lóc van vin: “Dì, cầu xin dì tha cho anh ấy, con nguyện làm trâu làm ngựa cho dì!”
Lúc này, ánh mắt Lục Thần càng thêm u ám: “Con cọp cái này là dì của em?”
Lâm Như gật đầu.
“Bỏ qua cho cậu ta?”, hai mắt Mã Thu Linh phóng ra tia hung ác: “Trừ phi cậu ta liếm sạch nơi này”.
Lục Thần ôm Lâm Như đến gần Mã Thu Linh: “Lâm Như là cháu gái của bà, sao bà có thể đối xử với cô ấy như vậy?”
Lúc này, Lục Thần đã tức giận đến cực điểm, lồng ngực anh nhấp nhô kịch liệt, như thể sắp nổ tung trong giây tiếp theo.
Tuy nhiên, lúc này không phải là thời điểm bùng phát, quan trọng nhất là phải dàn xếp ổn thỏa chuyện của Lâm Như.
Còn bà dì độc ác này, sau này có cơ hội anh sẽ xử lý bà ta.
Lục Thần cũng không muốn để Lâm Như thấy những cảnh bạo lực đẫm máu.
Thấy dáng vẻ đáng sợ của Lục Thần, Mã Thu Linh không khỏi rùng mình, bà ta lùi về sau mấy bước: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
“Để tôi xử lý bà sau!”, Lục Thần nén lửa giận trong lòng, anh ôm Lâm Như bước nhanh xuống lầu.
Sau đó, anh lái xe chở Lâm Như đến khách sạn Ngân Thiên.
Ngay khi Lục Thần vừa rời đi, một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz dừng lại.
Dưới sự chỉ huy của Vương Đức Thủy, có vài người đàn ông mặc đồ đen xông lên lầu.
Vừa nhìn thấy Vương Đức Thủy, Mã Thu Linh liền bổ nhào vào lòng hắn ta, khóc rống lên: “Con trai à! Mẹ con bị người ta bắt nạt!”
Vương Đức Thủy vội vàng bịt mũi lại rồi đẩy bà ta ra: “Mẹ! Mẹ làm gì mà thối thế!”
Mấy tên áo đen theo sau Vương Đức Thủy vội vàng lùi lại.
“Mau đuổi theo con bé và thằng nhóc hôi hám đó, nếu không bọn họ cao chạy xa bay mất!”, Mã Thu Linh gấp đến độ giậm chân.
“Kít!”
Lục Thần đạp phanh, dừng xe ở lối vào khách sạn Ngân Thiên, ôm Lâm Như đi lên phòng của mình.
Mặc dù từ trên người Lâm Như tỏa ra một mùi hôi thối nhưng nhân viên khách sạn cũng không dám ngăn cản, họ biết người thanh niên này có quan hệ không tầm thường với chủ tịch nên không dám chọc vào.
Lục Thần ôm Lâm Như vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, làm chút đồ ăn cho cô ăn xong liền hỏi: “Chân của em làm sao vậy? Người dì kia của em lại có chuyện gì nữa vậy?”
“Oa…”, câu hỏi của Lục Thần hoàn toàn khơi dậy những chuyện đau lòng của Lâm Như.
Thế là cô kể lại hết tất cả những gì đã xảy ra trong nhiều năm qua.
Hóa ra cách đây tháng, cả nhà cô lái xe đi du lịch, mới đi được nửa đường thì xảy ra tai nạn, không may cả bố mẹ cô đều qua đời, Lâm Như may mắn thoát nạn nhưng chân cô đã bị thương và tàn tật.
Nhà Lâm Như vốn khá giả, ban đầu vốn để dành được một khoản tiền trong tài khoản của cô, định là sẽ mua một căn nhà.
Dì của cô là Mã Thu Linh, khi biết tin bố mẹ cô đã mất, không những không thương xót mà còn bắt đầu nảy sinh ý định vào số tiền mua nhà của gia đình cô. Trước mặt những người thân thích khác, bà ta nói rằng mình đến đây để chăm sóc Lâm Như đang bị tàn tật, nhưng
thật ra là âm thầm đe dọa Lâm Như giao ra tấm thẻ ngân hàng và mật khẩu.
Lâm Như từ chối, vì vậy bà ta luôn ra sức hành hạ cô ấy, để Lâm Như ăn thức ăn thừa mốc, đôi khi còn bị đánh đập dã man.