Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

chương 77: chân tướng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bích Vân Các.

Vân Nguyệt ngồi trong phòng, trên mặt đất đầy mảnh vụn gốm sứ, bàn ghế ngang dọc, khắp nơi đều là dấu vết đổ vỡ.

Rõ ràng Tứ vương gia không từ chối đến Phượng Tảo cung gặp nàng nhưng cuối cùng lại không tới, thời điểm ở Ngự hoa viên bồi Hoàng hậu, Tứ vương gia cũng không xuất hiện, nàng tự an ủi mình Tứ vương gia công vụ bận rộn, không có thời gian rảnh gặp nàng.

Nhưng tại sao, tại sao Tứ vương gia lại đưa con tiện nhân Vân Yên kia xuất cung? Con tiện nhân kia rốt cuộc câu dẫn Tứ vương gia lúc nào, vì sao nàng không hề hay biết?

Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của nữ nhi, sắc mặt Liễu Tịnh Lâm cũng không khá hơn chút nào, lúc đó bọn họ chỉ lo cãi nhau với nha đầu Bích Thủy, hồn nhiên không biết Vân Yên đã nhân cơ hội đi mị hoặc Tứ Vương gia, lần này quả thật quá thất sách.

"Được rồi, thời điểm Tứ vương gia đưa Vân Yên lên xe ngựa, ta lo sợ ngươi sẽ chửi ầm lên, cũng may mà ngươi nhịn được, yên tâm, chỉ cần ngươi không mắc sai lầm gì lớn, mặc kệ Tứ vương gia có thích Vân Yên hay không, hắn đều phải cưới ngươi." Liễu Tịnh Lâm đặt tay lên vai Vân Nguyệt, an ủi.

Vân Nguyệt cắn môi, nhìn Liễu Tịnh Lâm, không cam lòng nói: "Ta không muốn, con tiện nhân Vân Yên kia có tư cách gì cùng ta gả cho Tứ vương gia? Mẹ, có biện pháp gì khiến Tứ vương gia không bao giờ muốn gặp Vân Yên nữa không? Thậm chí khiến hắn hận Vân Yên thấu xương?"

Trong lòng Liễu Tịnh Lâm hồi hộp nhìn Vân Nguyệt, nàng hận Vân Yên giống như nàng hận mẫu thân Vân Yên vậy, chẳng lẽ nữ nhi nàng thừa kế thù hận này sao? Đúng vậy a, sao nàng có thể cam tâm bại bởi Lý Tố Ngọc chứ, bất luận là nàng hay nữ nhi nàng, đều không thể.

Nhìn nét mặt Vân Nguyệt, Liễu Tịnh Lâm không khỏi trầm tư cân nhắc lời nàng nói, khiến Tứ vương gia ghét Vân Yên...!Nam nhân để ý nhất là cái gì? Hai mắt sáng lên, nàng âm trầm cười một tiếng, danh tiết!

Nàng không biết Vân Yên làm thế nào khiến Tứ vương gia tin tưởng nàng không thất thân, nhưng nam nhân để ý nhất chính là sự trong sạch của nữ nhân, chỉ cần khiến Vân Yên thật sự thất thân, đến lúc đó dù Tứ Vương gia có thích nàng thì sau khi biết nàng thất thân cũng sẽ vứt bỏ nàng.

"Mẹ, có phải ngươi nghĩ ra cách gì rồi không?" Nhìn nụ cười âm trầm của Liễu Tịnh Lâm, Vân Nguyệt kéo cánh tay nàng, hỏi.

Liễu Tịnh Lâm liếc nhìn nữ nhi mình, cười âm lãnh, nói: "Biện pháp khiến Tứ vương gia ghét nàng đương nhiên là có, hừ, ta thật muốn nhìn xem đến lúc đó Tứ vương gia còn có thể thích nàng hay không."

Mặc dù không biết Liễu Tịnh Lâm có biện pháp gì nhưng nghĩ tới cảnh Tứ vương gia chán ghét Vân Yên, trong lòng Vân Nguyệt cực kì khoái chí, sao nàng có thể thua Vân Yên xấu xí đó được, tuyệt đối không thể!

Từ miệng Bích Thủy, Vân Yên biết được buổi trưa Vân Mặc Thành mới từ trong cung trở về, cả cửa thành cũng chặn lại không cho nạn dân vào, rất nhiều đoàn thương lữ cũng bị chặn lại, không ra được cũng không vào được, khắp kinh thành đều là nạn dân, chật chội không chịu nổi.

Nghe người làm báo lại sau khi Vân Mặc Thành về phủ thì tự nhốt mình trong thư phòng, không bước chân ra khỏi phòng nửa bước, cũng có không ít quan viên tới Tướng phủ.

Nhưng tin tức quan trọng nhất chính là Mộ Dương Thiên thịnh nộ, hắn liên tiếp ban xuống hơn thánh chỉ, lệnh cho Chấn Uy đại tướng quân Dương Ngạo hồi kinh.

Lúc nghe được tin này, Vân Yên chỉ cảm thấy ánh sáng phía trước rộng mở, nhân vật mấu chốt Dương Ngạo đã trở lại.

Ban đầu Mộ Dương Thiên giao cho hắn mang ngân lượng cứu trợ nạn dân đến biên cương, tuy hắn là khâm sai đại thần nhưng người trong tấm màn đen này đều rõ ràng, nếu muốn lật đổ Cao gia, hắn là một quân cờ rất tốt.

Ban đêm, Vân Yên nằm trên giường, cách màn cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ bên ngoài.

Ánh trăng tối nay trong như nước nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, có lẽ là vì nàng cách chân tướng càng lúc càng gần.

Hơn nữa, kể từ sau lần nàng hút độc cho Mộ Chiêu Dương, nàng rõ ràng cảm nhận được thân thể nhẹ nhõm hơn không ít, mấy ngày nay cũng bớt ho khan hơn.

Nói cho cùng nàng có phải nên cảm tạ Liễu Tịnh Lâm không đây? Nếu không phải vì nàng, sao nàng có thể thích độc như thế? Những năm đó nàng thường phải chịu đau khổ vì độc trong cơ thể, cho đến một ngày nàng phải dựa vào chất độc để sống sót.

Ngay lúc này, một tiếng tiêu vang lên, du dương, thanh thúy dễ nghe.

Nhưng càng về sau, âm sắc càng thấp dần, réo rắt thảm thiết, buồn bã tuyệt vọng, giống như một tấm lưới thê lương bao bọc người khác trong đó, không thể thoát ra được.

Vân Yên ngồi dậy, tiếng tiêu này vì sao cô đơn như thế, người thổi tiêu hình như có ngàn vạn tâm sự tích tụ trong lòng khó có thể biểu đạt.

Nghe tiếng tiêu có thể biết người thổi tiêu cực kì am hiểu âm luật, nếu không cũng không thể biến tấu tiếng tiểu tự nhiên như thế.

Nàng thật muốn nhìn một chút, rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Vân Yên mặc quần áo tử tế, mở cửa đi ra ngoài.

Trên mái hiên, nam tử một thân y phục dạ hành đứng ở đầu hiên, một tay cầm cây sáo bằng ngọc, trên mặt mang mặt nạ màu đen.

Một cô gái mặc y phục tím nhạt từ sau lưng đi tới, nhìn người áo đen kia, nàng không khỏi sững sờ, chỉ nhìn bóng lưng nàng biết là hắn.

Vốn nghĩ hôm nay hắn sẽ không tới, thật không ngờ hắn lại ở bên ngoài thổi tiêu, xem ra tâm tình không tệ, có điều tiếng tiêu ai uyển, mơ hồ có cảm giác nỗi buồn ly biệt, người như hắn sẽ có tâm tình này sao? Trong lòng Vân Yên vô thức bắt đầu cân nhắc.

"Ngươi đã đến rồi." Thanh âm của hắn vẫn lạnh lùng như cũ khiến người nghe có cảm giác nghiêm nghị phát rét.

Nhìn bóng lưng Dạ Mị trước mặt, Vân Yên vẫn nhịn không được nói: "Khúc chung nhân tán, ưu tư khó quên, cô đơn mấy phần, thúc giục lòng người, ngươi có tâm sự?"

Tâm sự? Dạ Mị đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt thâm thúy bắn ra lãnh ý thấu xương, hắn lạnh nhạt nói: "Chỉ cảm thấy đại thù sắp báo, sinh lòng kɦoáı ƈảʍ thôi."

Kɦoáı ƈảʍ? Nàng không cảm thấy chút kɦoáı ƈảʍ nào trong tiếng tiêu của hắn, nhưng mà hắn có tâm sự gì thì liên quan gì đến nàng? Bọn họ chẳng qua là quan hệ hợp tác, theo như nhu cầu mà thôi.

"Ngươi đã thành công khiến nạn dân chạy tới đế đô rồi, tiếp theo có tính toán gì không?" Vân Yên đột nhiên hỏi.

Dạ Mị liếc mắt nhìn Vân Yên, sau đó khẽ nâng mắt nhìn bóng đêm thâm trầm, lạnh nhạt nói: "Tính toán? Không có, nhưng Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ gọi Dương Ngạo về, dựa theo tính cách Dương Ngạo, hắn không dám ngang nhiên trở lại."

Nghe vậy, Vân Yên gật đầu, hôm nay nếu Dương Ngạo quang minh chính đại trở lại chỉ sợ là cửu tử nhất sinh, hiện tại nạn dân vào thành, Hoàng thượng giận dữ, coi như hắn nói chuyện ngân lượng cứu trợ không liên quan đến hắn, Hoàng thượng cũng không tin tưởng.

"Nói vậy, ngươi biết hành tung của Dương Ngạo?" Vân Yên nhíu mày hỏi, nàng thật sự không thể xem thường Dạ Mị, chuyện nàng biết, hắn đều biết, chuyện nàng không biết, hắn cũng biết.

Dạ Mị lạnh nhạt nói: "Ở ranh giới sống chết, hắn tất nhiên sẽ đi gặp Cao Khải."

Vân Yên khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Chuyện đã đến nước này, có thể nói cho ta biết chân tướng năm đó nhà ông ngoại ta diệt môn không?" Năm đó, nàng còn đang bị bệnh, mẫu thân đột nhiên nói với nàng cả nhà ông ngoại bị bắt vào thiên lao, sau đó Liễu Tịnh Lâm nói cho các nàng biết cả nhà ông ngoại bị vấn trảm, sau đó nữa mẫu thân bệnh chết, nàng đi nông thôn, nhưng nàng vẫn chỉ biết những người đó nói ông ngoại tư thông với địch phản quốc nhưng chân tướng ẩn sâu trong đó thì nàng không biết.

Vân Yên nhìn nam tử trước mắt, không biết vì sao nàng tin chắc là hắn biết, hơn nữa còn biết rất rõ!.

Truyện Chữ Hay