Nghe lời này, Vân Yên sững sờ nhìn nam tử trước mắt, ánh mắt hắn diêm dúa lẳng lơ như một cái đầm không đáy, tựa như muốn dung nhập nàng vào trong đó, trên gương mặt tuấn dật của hắn có thêm một loại tình cảm mà nàng nhìn không hiểu.
Vân Yên tựa vào núi giả, chỉ cảm thấy mình hình như bị hắn phong tỏa tất cả đường lui, loại cảm giác này khiến tim nàng vô thức đập nhanh hơn.
"Lục vương gia có chuyện gì không?" Vân Yên trấn định nói.
Mộ Cảnh Nam khẽ nâng mắt, khóe môi cong lên, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm: "Chẳng lẽ lời bổn vương vừa nói ngươi không nghe rõ? Hả?"
Mới vừa nói? Vân Yên chỉ cảm thấy trong đầu đặc biệt loạn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, suy tư lời nói vừa rồi, hình như hắn nói...!Hắn muốn nàng?
Nghĩ tới đây, Vân Yên trợn to mắt không thể tin nhìn hắn, trong mắt từ từ trở nên cảnh giác, giữa ban ngày ban mặt, hắn muốn làm gì?
Dường như nhìn thấu Vân Yên khẩn trương, Mộ Cảnh Nam cười lạnh nói: "Trong mắt ngươi ta hư hỏng không chịu nổi vậy sao?"
Nghe hắn nói vậy, Vân Yên chỉ cảm thấy nóng mặt, ai bảo ngày thường hắn toàn làm những chuyện như vậy, nghe hắn nói thế tự nhiên sẽ nghĩ đến phương diện kia, có điều, nàng khẩn trương cái gì, trong lòng Vân Yên thầm buồn bực, Mộ Cảnh Nam khiến nàng đại loạn sao?
Hình tượng Vương gia trong lòng Vân Yên thế nào có quan trọng không? Ta cảm thấy quan trọng hơn chính là ngươi thấy mình là người thế nào.
Nếu không có việc gì, Vân Yên đi trước, Hoàng hậu đang ở bên kia chờ ta." Ánh mắt Vân Yên lạnh nhạt nhìn Mộ Cảnh Nam.
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, tiến lại gần thêm một bước, lạnh nhạt nói: "Nếu ta không thả ngươi thì sao?"
Không thả nàng đi? Vân Yên nhìn Mộ Cảnh Nam, bộ dáng hắn hôm nay hình như không có nửa phần đùa giỡn nào, giống như biến thành một người khác, rốt cuộc hắn bị gì vậy?
"Lục vương gia, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Vân Yên đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi.
Khóe miệng Mộ Cảnh Nam giương lên, gương mặt tuấn tú kề sát lại gần Vân Yên, nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Ta muốn thế nào, vậy thì ngươi muốn thế nào? Ngươi thật lòng thích Mộ Thanh Viễn sao?"
Hắn nghe được? Vân Yên kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, sao nàng không phát hiện ra hắn đang ở gần đó? Không đúng, coi như hắn ở gần đó thì thế nào, dù sao chuyện này sớm muộn gì hắn cũng biết, nàng hồi phục tâm tình, nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: "Nếu Vương gia đã biết, Vân Yên cũng không giấu nữa, ta thật sự thích Tứ vương gia, đây cũng là nguyên nhân ta muốn từ hôn với ngươi."
Mộ Cảnh Nam ngước mắt nhìn tảng đá trước mặt, đầu hắn đã kề sát lỗ tai Vân Yên, khóe miệng đóng mở: "Ngươi thật sự thích hắn?" Nói xong tay phải của hắn đè lên vai Vân Yên.
Cảm nhận được lực đạo trên vai, Vân Yên kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn đang khẩn trương cái gì? Rốt cuộc hôm nay hắn bị sao vậy?
"Ta đương nhiên thật sự thích hắn." Vân Yên kiên định nói.
"Còn ta? A, vậy ta thì sao?"Mộ Cảnh Nam trầm giọng, lực tay càng lúc càng lớn, Vân Yên chỉ cảm thấy bả vai như bị bóp nát.
Vân Yên cố nén đau, khẽ hô: "Buông ta ra."
"Nói, ngươi đối với ta thì sao?" Mộ Cảnh Nam giữ chặt bả vai Vân Yên, lớn tiếng nói, cả người giống như nổi điên.
"Pằng!" một tiếng, Vân Yên thoát khỏi cái tay chống lên tảng đá của hắn, quăng cho hắn một cái tát vào mặt.
"Ta không thích ngươi, Mộ Cảnh Nam, quan hệ của chúng ta cũng giống như một cái tát này, ngay cả bằng hữu cũng không phải." Vân Yên lạnh lùng nói, nàng không thể có bằng hữu, hơn nữa còn là một bằng hữu có quá khứ tương tự mình, đó chỉ là hai cô độc mà thôi.
Có lẽ hiện tại nói rõ ràng tất cả ở đây cũng tốt, mặc kệ hắn thật lòng hay giả bộ.
Vốn cho rằng Mộ Cảnh Nam sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy lực đạo trên vai biến mất, áp lực cũng dần dần yếu bớt, trước mắt cũng thấy ánh sáng.
Mộ Cảnh Nam từ từ lùi về phía sau, khoảng chừng nửa trượng, hắn nhìn về phía nàng, lắc đầu nói: "Nếu ngươi thật lòng thích hắn, bổn vương chúc phúc các ngươi."
Không biết vì sao Vân Yên có cảm giác, Mộ Cảnh Nam bây giờ rất yếu ớt, mà trái tim nàng cũng giống như có gì đó sụp xuống, hắn vậy mà khiến nàng có cảm giác đau lòng.
Vân Yên hít sâu một hơi, hành lễ hướng Mộ Cảnh Nam, nói: "Thần nữ cáo lui trước." Nói xong nàng đi nhanh về phía trước, nàng sợ loại cảm giác đó, nếu ở cùng hắn thời gian dài, nàng sẽ quen có sự hiện hữu của hắn.
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi, trong mắt Mộ Cảnh Nam thoáng qua tia khổ sở, khi nghe nàng nói thích Mộ Thanh Viễn, tim hắn có cảm giác như bị đao cắt.
Thì ra thời điểm biết mình đã bỏ lỡ, hắn lại như thế, đúng, hắn hối hận.
Đình nghỉ mát trong Ngự hoa viên.
Cao Nguyệt Ly uống một ngụm trà, nhìn Vân Yên ngồi một bên trầm mặc không nói: "Nghe nói cầm kĩ của Tam tiểu thư rất cao?"
Vậy mà lời này giống như đá chìm xuống đáy biển, không có bất kì đáp lại nào.
"Tam muội, Hoàng hậu nương nương đang nói chuyện với ngươi đấy." Vân Nguyệt bên cạnh lạnh lùng nói, nói đến cầm kĩ chính là chỗ đau của Vân Nguyệt, vốn dĩ muốn bêu xấu Vân Yên trong thọ yến, kết quả lại để nàng nâng cao danh tiếng.
Vân Yên sững sờ, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nàng nhìn Cao Nguyệt Ly thấy Cao Nguyệt Ly cũng đang nhìn nàng, vội vã nói: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần nữ, thần nữ..."
Bích Thủy cũng nghi hoặc, từ lúc trở về tiểu thư vẫn nản lòng thoái chí, rốt cuộc Lục vương gia đã nói cái gì với tiểu thư khiến tâm tình tiểu thư dao động như vậy.
"Thôi, chắc Tam tiểu thư cảm thấy bồi bổn cung nói chuyện phiếm rất nhàm chán, đúng lúc bổn cung cũng mệt mỏi." Cao Nguyệt Ly liếc nhìn Vân Yên, sau đó nói với cung nữ bên cạnh, "Chăm sóc tốt Nhị phu nhân và hai vị tiểu thư." Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.
Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm cũng đứng dậy đi theo, nàng liếc Vân Yên một cái, hừ, trước mặt Hoàng hậu nương nương cũng dám ngạo mạn như thế, thật không biết sống chết.
"Cung tiễn Hoàng hậu nương nương." Mấy người hành lễ với người đang được cung nữ dìu đi.
Thấy Cao Nguyệt Ly đã đi xa, Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt cũng lười giả bộ nữa, Vân Nguyệt ngồi trên băng ghế nhìn Vân Yên đứng đó, cười lạnh nói: "Hôm nay chẳng lẽ linh hồn nhỏ bé của Tam muội bị câu đi rồi, thật là mất hết thể diện Tướng phủ."
Bích Thủy biến sắc, lạnh giọng nói: "Cái gì gọi là mất hết thể diện Tướng phủ?"
Liễu Tịnh Lâm giương mắt nhìn Bích Thủy, lạnh giọng nói: "Chủ tử nói chuyện, lúc nào thì đến phiên một tiện nha đầu như ngươi chen miệng miệng vào?"
Tiện nha đầu? Bích Thủy trợn tròn mắt nhìn Liễu Tịnh Lâm, nói: "Ngươi mà là chủ tử gì, cũng chỉ là một tiểu thiếp thôi, có khác gì nha hoàn chứ?"
"Ngươi..." Liễu Tịnh Lâm vỗ bàn đứng dậy chỉ vào Bích Thủy, ánh mắt ngập tràn hận ý, nàng hận nhất chính là người khác nói nàng là thiếp.
"Nha đầu chết tiệt kia, hôm nay ta nhất định cho ngươi biết tay." Liễu Tịnh Lâm trực tiếp tiến lên kéo y phục Bích Thủy.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Vân Yên chỉ cảm thấy rất phiền lòng, bây giờ nàng không có ý muốn cãi vả gì.
Xoay người, Vân Yên đi thẳng ra khỏi đình nghỉ mát, Bích Thủy thấy vậy, vội vàng hô: "Tiểu thư."
Nhưng Vân Yên không để ý tới nàng, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Ra khỏi Ngự hoa viên không xa, Vân Yên đột nhiên dừng lại, nàng cảm thấy thân thể giống như đụng phải cái gì, ngẩng đầu nhìn người tới, khẽ phúc thân, trực tiếp vòng qua đi tiếp.
Thấy nàng đối với mình lạnh nhạt như vậy, Mộ Thanh Viễn nhướng mày, thái giám bên cạnh nhỏ giọng nói: "Đây không phải Tam tiểu thư Vân gia sao? Nhìn thấy Vương gia mà hành lễ qua loa cho có? Thật là không có quy củ."
Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn không vui trừng mắt hắn một cái, hình như nghĩ tới điều gì, hắn lập tức đuổi theo.
Bên bờ hồ, cành liễu xanh biếc trải rộng, gió xuân thổi qua mang theo chút mát lạnh thấm vào ruột gan.
"Tam tiểu thư, xin dừng bước." Mộ Thanh Viễn đuổi theo, nói.
Vân Yên dừng chân, quay đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, hành lễ: "Bái kiến Tứ vương gia."
"Tam tiểu thư làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế?" Mộ Thanh Viễn tiến lên trước một bước, nhìn dung nhan như ngọc đang ủ dột, ân cần hỏi han.
Vân Yên khẽ lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Có lẽ đêm qua ngủ không ngon thôi, phiền Tứ vương gia quan tâm rồi."
Mộ Thanh Viễn gật đầu, ôn tồn nói: "Vậy hôm nay Tam tiểu thư nên trở về nghỉ ngơi sớm mới tốt." Tựa như nghĩ tới chuyện gì, hắn nói tiếp, "Đợi qua một thời gian ngắn nữa bình ổn sóng gió, bổn vương sẽ đi cầu ý chỉ của phụ hoàng cưới ngươi vào cửa."
Cưới nàng vào cửa? Nét mặt Vân Yên nặng nề, kinh ngạc nhìn hắn.
"Chuyện bổn vương đã đồng ý với ngươi đương nhiên sẽ không quên." Mộ Thanh Viễn nhấn mạnh lần nữa, vừa rồi khi nghe nàng nói với Mộ Chiêu Dương nàng thích hắn, tâm tình hắn còn kích động hơn cả khi phụ hoàng phong hắn làm hoàng trữ, trong lòng nàng quả nhiên có hắn.
Sẽ không quên sao? Nghe hắn nói vậy, trong lòng Vân Yên cười lạnh, hắn biết nàng còn thân thanh bạch, lại cho rằng nàng thích hắn cho nên mới muốn cưới nàng.
Huống chi, cưới nàng có được rất nhiều lợi ích, dù sao nàng cũng là đích nữ Tướng phủ, còn là muội muội Vân Hoằng yêu thương nhất, cưới nàng, chính là một vốn bốn lời.
Vân Yên chỉ gật đầu một cái, không biết tại sao tâm tình nàng hôm nay rất kì quái, nàng cùng Mộ Cảnh Nam rõ ràng không có quan hệ gì mới phải, tại sao tâm tình nàng lại bị hắn ảnh hưởng.
"Yên, bổn vương có thể gọi ngươi là Yên Nhi không?" Mộ Thanh Viễn thận trọng nhìn cô gái trước mặt, thời điểm đối mặt nàng, hắn thường có cảm giác chân tay luống cuống, bởi vì nàng không giống những cô gái kệch cỡm mà hắn nhận thức, nàng giống như tuyết sơn tiên tử không nhiễm trần thế, lạnh nhạt thanh khiết, làm cho lòng hắn ái mộ.
Mặc dù hắn là Vương gia cao cao tại thượng nhưng đối với nàng, hắn cũng muốn buông xuống tư thái mà đến gần.
Nghe cách gọi này, sắc mặt Vân Yên cứng đờ, nàng nhìn Mộ Thanh Viễn, hắn gọi nàng như vậy? Hình như Mộ Cảnh Nam cũng gọi nàng như vậy, nàng chỉ thấy đầu óc càng rối loạn.
Nhìn nét mặt Vân Yên, Mộ Thanh Viễn nhíu mày, nàng không muốn sao? Bao nhiêu người mong chờ hắn có thể gọi tên các nàng, vậy mà nàng lại không muốn!
"Tứ vương gia, hôm nay thần nữ thật sự rất nhức đầu." Thấy sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, Vân Yên đỡ trán, cau mày nói.
Mộ Thanh Viễn nhìn sắc mặt Vân Yên quả thật tái nhợt, hắn cũng không vui nói: "Vậy bổn vương lập tức phái người đưa ngươi về phủ."
Vân Yên gật đầu không nói thêm gì nữa, nàng cũng không biết mình rốt cuộc thế nào.
Trở về Tướng phủ, Vân Yên liền đi thẳng về Biện Hiên Các nghỉ ngơi, dọc đường đi Bích Thủy vẫn luôn canh chừng sắc mặt nàng, cái gì cũng không dám nói.
Hít một hơi sâu, Vân Yên ngồi trên giường êm nhìn bộ dáng Bích Thủy muốn nói lại không dám nói, thở dài: "Bình thường nói rất nhiều, sao hôm nay giống như câm rồi?"
"Tiểu thư, có phải người có tâm sự không?" Bích Thủy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa còn liên quan đến Lục vương gia?"
Nghe vậy, lông mày Vân Yên giật giật, nàng nhíu mày nói: "Làm sao thấy được?"
"Không phải sau khi ngài nói với hắn mấy câu thì mất hồn mất vía sao?" Bích Thủy lẩm bẩm, nàng lén liếc nhìn Vân Yên một cái, thử dò xét, "Không phải là tiểu thư thật sự thích Lục vương gia rồi chứ?"
Thích Mộ Cảnh Nam? Vân Yên biến sắc, điều này sao có thể? Nàng lắc đầu, nói với Bích Thủy: "Nha đầu ngươi, không có việc gì thì đừng ăn nói lung tung."
"Không có lung tung a, nếu tuân theo thánh chỉ, tiểu thư quả thật là gả cho Lục vương gia đó a." Bích Thủy cười hì hì nói.
Nghe vậy, Vân Yên khẽ lắc đầu nói: "Không, ta sẽ không gả cho Mộ Cảnh Nam, ta và hắn không phải người cùng một thế giới, chuyện của ta không thể nói thật với hắn mà hắn hình như cũng có rất nhiều chuyện ta không biết."
"Đây chính là nguyên nhân không thể ở chung với nhau?" Bích Thủy hỏi ngay.
Ặc, Vân Yên sững sờ, nàng vừa giải thích cái gì, nàng lại không thích Mộ Cảnh Nam, ngước mắt nhìn Bích Thủy thấy nàng nàng đang tò mò nhìn mình, sao nàng lại không cẩn thận nói vậy chứ.
Nàng cùng Mộ Cảnh Nam không có quan hệ gì, ngay cả bằng hữu cũng không.
Cần gì phải vì hắn mà quên đại sự.
"Tiểu thư, ngài đang suy nghĩ gì?" Thấy Vân Yên không nói lời nào, Bích Thủy hỏi.
Vân Yên lắc đầu nói: "Không có việc gì, đúng rồi, ngươi đến Linh Lung Các nói với Thu Diên, một lượng lớn nạn dân vào thành, bảo các nàng chú ý an toàn, mặc dù nơi này là đế đô nhưng ta không muốn chuyện giống bên Xuân Kiều lại tái diễn lần nữa."
Bích Thủy gật đầu, bất mãn nói: "Lúc nãy trên đường về ta thấy rất nhiều nạn dân, sao triều đình lại không quan tâm dân chúng a, để nhiều người chịu đói như vậy."
Nghe thế, ánh mắt Vân Yên âm trầm nhìn phía trước, nói: "Hoàng thượng muốn cứu tế nạn dân, nhưng nhiều người lại không muốn, bọn họ tham ô ngân lượng cứu trợ thiên tai cho vào túi riêng, đẩy dân chúng vào cảnh nước sôi lửa bỏng, loại người như thế, một ngày nào đó ta sẽ khiến bọn họ trả giá thật lớn." Nạn dân vào đế đô, Hoàng thượng giận dữ, trước mắt kế hoạch của Dạ Mị thành công một nửa, bọn họ cũng có thể yên tâm tiến hành, nàng tin chắc hắn sẽ lập tức đến tìm nàng..