Lòng nhiệt tình của Raphael với “Mê” thực sự vượt quá tưởng tượng của tôi. Kể cả trong nội bộ trang trại Plymton, tài liệu của văn phòng số vẫn thuộc diện bị bảo mật, vậy mà cậu ta vẫn chế tạo được một chiếc máy phát tín hiệu trong tình trạng không có bản thiết kế. Cậu ta từng nghiêm túc nói với tôi: “Alan, tôi muốn gặp người viết “Mê”, bất kể phải trả giá thế nào. Chỉ có thiên tài thực sự mới nghĩ ra phương pháp mã hóa này, tôi muốn gặp người đó, giá tôi được gặp người đó một lần!”
Tôi nhắc nhở cậu ta: “Người viết ra “Mê” là người Đức. Sau khi chiến tranh kết thúc nếu ông ta còn sống cậu cứ việc tới Berlin mà gặp.”
Cậu ta rất kinh ngạc: “Alan, chính cậu giải mã mà, không lẽ cậu không hề muốn biết tác giả của chúng là ai hả?”
Những buổi tối bất tận ngồi chiến đấu với “Mê” cùng Andemund tôi cũng đã tự hỏi người sáng tạo ra hệ thống mật mã này là ai. Chúng tôi giống như những kẻ chơi trốn tìm trong bóng tối, tôi muốn tìm được khóa mã, ông ta thì giấu chúng đi. Tư tưởng của tôi và người đó gặp nhau vô số lần trong cuộc chơi mật mã ấy, dần già tôi còn thấy thực quen thuộc với lối tư duy của ông ta.
Tôi biết ở vùng đất xa xôi kia, có một người thông minh hơn chúng tôi thật nhiều, ông ta đang thao túng hệ thống tình báo chiến tranh. Nhưng tôi không thể tưởng tượng ra gương mặt người đó. Ông ta chắc sẽ không tao nhã lãnh đạm như Andemund, thậm chí trông ông ta hẳn rất bình thường, bình thường đến mức dễ dàng lẩn chìm trong biển người đông đúc trên đường phố Berlin.
Tôi trình một lá thư xin điều động công tác lên Andemund.
Cô gái tóc vàng bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở trang trại Plymton.
Buổi sáng cô ta thường tới trong một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lục, cảnh vệ cho xe cô ta qua. Hôm tôi đến gác đỏ trình thư, cửa phòng làm việc của Andemund chỉ khép hờ, vừa hay nhìn thấy anh ấy đang dạng chân ngồi ngả người trên ghế. Cô ta ngồi trên đùi anh ấy, cúi đầu hôn anh ấy. Thấy tôi đứng ngoài, Andemund lạnh nhạt giơ tay ra hiệu cho tôi để giấy tờ lên bàn rồi vòng tay kéo Lena sát vào mình thêm một chút, tiếp tục nụ hôn.
Ánh mắt lãnh đạm khi ấy khiến tôi nhớ lại đêm mưa mùa thu năm ngoái.
Anh ấy đến quán bar tìm tôi, quật ngã những kẻ đang ẩu đả với tôi rồi cho tôi một cú đấm giữa bụng.
Anh ấy nói với em phục vụ quán cà phê được tôi cứu rằng: “Cậu ta là đồng tính luyến ái, cô chia tay với cậu ta đi thì hơn.”
Ánh mắt anh ấy lúc ấy cũng lãnh đạm như thế. Chỉ khác ở chỗ khi đó anh ấy nhìn cô gái đang nấp sau lưng tôi, còn giờ là nhìn tôi.
Arnold thì rõ là lông bông. Không có Raphael, anh ta sẽ ngồi trên bàn làm việc của tôi rút khăn ra lau kính rồi nheo mắt hỏi tôi: “Andemund sắp kết hôn đấy, cậu vẫn muốn quên ngài ấy còn gì, có gì là không hay đâu?”
Tôi nghe giọng mình lặp lại một cách máy móc: “Ừ, có gì là không hay đâu.”
“Huống hồ vị hôn thê của ổng là Lena, con gái tướng quân Celman đó.” Arnold bổ sung.
“Con gái… tướng quân Celman…?”
Anh ta phì cười: “Bé Alan ơi, đã bảo cậu còn ngây thơ quá mà. Điều tra cách ly của tổng cục tình báo, ba tháng đấy, có khi Andemund đã âm thầm chết ngóm ở trỏng từ đời nào rồi. Cậu nói xem, không trả giá chú đỉnh làm sao ổng lành lặn về đây được?”
Tôi ngây người: “Vậy làm sao anh ấy về được?”
Arnold khoái trá lắc đầu: “Thì ổng bán mình. Ổng khiến con gái độc nhất của tướng Celman yêu ổng. Chắc ổng với cô nàng kia phải có gì với nhau rồi. Ngài Garcia giờ là con rể tương lai của tướng Celman… cậu đoán xem, ông tướng có cứu ngài ấy không? Tôi nghe nói Lena là một con mèo hoang, vậy mà Andemund cũng thuần được cô ta.”
Tôi không biết tổng cộng nước Anh có bao nhiêu vị tướng hay họ đóng những vai gì trong hệ thống phân tranh quyền lực. Arnold là cháu ruột tướng Bradley, tướng Celman có lẽ cũng là một vị tướng đương quyền như vậy. Andemund lấy con gái ông ta tức là ảnh sẽ đứng cùng một phe với ông ta trong cuộc chiến giành quyền lực. Anh ấy đánh đổi cuộc hôn nhân của mình lấy sự che chở của ông ta.
“Nước cờ này thật là thông minh.” Arnold vỗ tay tán thưởng: “Tôi cứ tưởng ổng tiêu rồi cơ… vậy mà ổng biến mình thành một quân cờ để tự thoát ra.”
Tôi hỏi anh ta: “Ông anh không phải cũng là tướng quân à? Sao anh vẫn làm việc cho Andemund?”
Anh ta bĩu môi bất cần: “Bé Alan à, sao cậu không nghĩ ngược lại nhỉ? Cái đó không cho thấy tôi kém cỏi, mà là vì địa vị của ngài Garcia ở cục tình báo quá cao rồi… Boss lớn đương nhiệm của MI-, chứ cậu thấy sao hả?” anh ta nghĩ nghĩ một chút, hình như lại thấy không ổn liền đế thêm một câu: “Không phải tôi đang khen ổng đâu nhé, Alan, cậu phải quên ổng đi nha.”
Sau đó anh ta cúi xuống hôn hôn má tôi.
Lúc rời ra, Arnold gật đầu với ai đó sau lưng tôi, quay lại mới thấy Andemund và Lena đang đứng ngoài cửa.
Andemund vẫn mặc quân phục. Tôi thích nhìn anh ấy trong bộ quân phục, hai chân thon dài trông càng cao lớn điển trai hơn. Lena búi mớ tóc vàng kim lên, để lộ ra cái cổ trắng nõn. Cô ta kéo tay Andemund, hầu như dán lên mình anh ấy, cặp mắt màu lam nhạt như mắt mèo Ba Tư thỏa mãn híp lại. Lena không thèm để tâm đến bọn tôi, Andemund thì quay sang nhìn tôi, nói: “Alan, báo cáo phân tích của phòng tháng này không đạt.”
Arnold cười mỉm ôm eo tôi: “Kìa bé Alan, sắp bóp vỡ cốc cà phê rồi.”
Tôi quay phắt lại xô anh ta vào tường, túm cổ áo anh ta: “Lần trước là gác đỏ, lần này thì… từ sau đừng có hôn tôi trước mặt ổng nữa! Muốn hại chết tôi à…”
Anh ta vừa uống cà phê tôi pha vừa cười khùng khục: “Ừ, đúng là tôi cố ý đấy.”
Arnold nghiêm mặt hỏi tôi: “Dù tôi cũng không tình nguyện lắm… nhưng bé Alan này, muốn tôi gặp ổng nói chuyện không? Nói rõ cho ổng biết quan hệ của tụi mình luôn?”
Đương nhiên là tôi không thể để anh ta đi nói với Andemund. Ừ thì gia thế Arnold không tồi, nhưng Andemund là thủ trưởng của anh ta. Huống hồ anh ta đã dùng hành động thực tế để chứng tỏ quan hệ giữa chúng tôi rồi còn đâu.
Trong khi đó chuyện Andemund đính hôn với Lena đã lan khắp trang trại Plymton. Tôi bắt đầu thấy Lena ở mọi nơi. Cô ta đi giày cao gót, trò chuyện tự do với các nhà khoa học ở Plymton. Có lúc thấy Andemund đi cùng cô ta, cũng có lúc chỉ có mình cô ta xuất hiện.
Raphael thường ngồi trên bậu cửa sổ cầm tách cà phê, bình luận: “Ngài Garcia đưa cô Lena về kìa, hạnh phúc thật đấy. Lần đầu tiên tôi thấy ngài Garcia dịu dàng thế đấy, đáng sợ thật.”
Andemund có vị hôn thê là một chuyện tốt, nhưng có hôn thê rồi mà còn gây sự với tôi thì không ổn.
Tôi đến gác đỏ, Annie nói ảnh đang nghỉ trên nhà ăn tầng hai. Tôi đi lên cầu thang xoắn ốc, thấy một mình ảnh đang ngồi uống cà phê ở đầu bàn ăn dài. Không gian tràn ngập mùi cà phê nguyên chất.
“Em nhớ là đã nộp báo cáo rồi.”
Tôi đứng ngoài cửa nhìn ảnh từ xa, không muốn đến gần hơn.
Andemund ngồi chắn sáng, một tay chống đầu, không nhìn rõ được gương mặt anh ấy.
“Phải, nhưng anh không hài lòng với báo cáo của em, Alan.” ảnh nhẹ nhàng nói: “Nếu đã tiếp nhận lời mời của trang trại Plymton, hy vọng em làm báo cáo nghiêm túc một chút.”
“Em thấy em làm rất nghiêm túc rồi.” tôi cười nhạt: “Hơn nhiều ai đó để tình nhân tự do ra vào phòng dịch tin MI-.”
“Lena là người trong tổ chức, cô ấy có quyền vào đây. Hơn nữa cô ấy không phải tình nhân của anh, là vị hôn thê.” Andemund bình tĩnh nói: “Alan, lại đây.”
Tôi tiến tới. Đến gần mới nhận ra gương mặt anh ấy đang căng cứng, thái độ rất khó coi.
Ảnh chỉ chỉ đùi mình, châm chọc: “Không muốn làm lại báo cáo đúng không, ngồi xuống đây.”
Tôi nhướng mày: “Mỗi con gái tướng quân thì chưa đủ hả?”
Đột nhiên anh ấy đứng bật dậy, siết tay thụi một cú vào bụng tôi. Tôi gập người, lảo đảo bước lùi mấy bước, cảm giác được anh ấy đỡ sau lưng tôi, một tay nhấc bổng đầu gối tôi lên, đến khi anh ấy ngồi lại trên ghế tôi đã bị bắt yên vị trên đùi anh ấy.
Cú đấm của Andemund không hề nương tay một chút nào, tôi cứ tưởng trời sập xuống rồi.
Hai tay anh ấy ghìm chắc thắt lưng tôi, bắt tôi ngồi với một tư thế thật cam chịu. Đợi tôi tỉnh lại từ cơn nôn nao buồn ói, ảnh mới nói: “Anh đã nhận được đơn xin chuyển sang phòng số của em.”
“Em đã giải ‘Mê’, nhưng còn rất nhiều chỗ cần hoàn thiện nốt. Tại sao em không thể làm việc ở văn phòng số ?”
Andemund chằm chằm nhìn tôi: “Những gì còn lại anh sẽ thay em hoàn thành.”
Anh ấy với tay kéo cỗ máy lắp ghép cạnh bàn ăn lại gần. Hình như chúng vẫn đang được chế tạo, nắp chưa đóng, cơ quan bên trong nhìn rất giống “Mê” nhưng cách nối mạch điện thì ngược lại.
“Máy giải mã, có thể nâng cao năng suất làm việc của chúng ta. Anh thiết kế dựa trên phương pháp giải mã của em.” bàn tay anh ấy thờ ơ gõ vỏ ngoài cái máy, rồi rụt lại, đáp xuống trên hông tôi, mơn man dọc sống lưng tôi: “Như em… mà muốn làm ở phòng số à?”
Andemund biết chơi đàn dương cầm. Ngón tay anh ấy rất tinh tế và nhạy cảm, chúng dừng trên cổ tay, khẽ xoa nắn rồi đột nhiên ghì lấy ót tôi. Tôi còn đang chú tâm vào cái máy giải mã, chỉ sơ hở một giây đã thấy mặt mình suýt nữa va vào mặt anh ấy.
Cự li quá gần, hóa ra lại không thể nhìn rõ gương mặt anh ấy. Lông mi anh ấy đụng vào da tôi, mũi anh ấy cọ trên mũi tôi. Bàn tay đang giữ ót tôi chợt siết lại, hơi đau đớn.
Tôi cảm giác được tay kia anh ấy bắt đầu trượt xuống, lần lần kéo khóa quần tôi.
Anh ấy ngồi dạng chân trên ghế, tôi ngồi trên người anh ấy, chúng tôi đều hiểu tư thế này nghĩa là sao.
Tôi chộp lấy tay anh ấy: “Sắp kết hôn rồi, không đứng đắn một chút được sao?”
Anh ấy bật cười.
“Sao em không nghĩ anh sẽ muốn chơi nốt một lần trước khi kết hôn nhỉ, Alan?” giọng anh ấy đầy mê hoặc: “Hồi đó theo đuổi anh không phải em vẫn rất muốn làm với anh sao?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi nói: “Vậy thì anh phải ở dưới.”
Chóp mũi Andemund cọ qua mũi tôi, âm sắc vang lên khàn khàn vì dục vọng: “Thì anh đang ở dưới đấy thôi?”
Ảnh định làm thật.
Vì nơi chúng tôi tiếp xúc bên dưới tôi đã cương lên.