Chắc do cồn lên não, Bạch Tiểu Trì mơ một giấc mơ hoang đường.
Hắn mơ thấy Điền Đan Đạt đang ngồi xổm nhìn chằm chằm một con dê, hành động chẳng những đáng nghi, còn bỉ ổi.
Bạch Tiểu Trì bước lên: “Trứng To, anh làm gì vậy?”
Điền Đạt Đan chẳng thèm ngẩng đầu: “Tôi muốn làm dê.”
Bạch Tiểu Trì ngớ người:”Anh em, có gì luẩn quẩn trong lòng?”
Lúc này Điền Đạt Đan chậm rãi nâng đầu, vẻ mặt u oán: “Tôi thích cậu.”
Bạch Tiểu Trì thấy ngực mình căng thẳng.
“Tôi thích cậu, mà cậu là thẳng.” Điền Đạt Đan đứng lên, thuận thế muốn cởi quần: “Tôi vô cùng hoảng loạn. Không làm được cậu có con dê cũng tốt, người anh em tôi không xem trọng.”
Bạch Tiểu Trì hơi cuống lên, kéo gã lại: “Thêm chút chuyện này hả, chẳng phải thích tôi sao, tôi đâu phải không thích anh.”
Bấy giờ Điền Đạt Đan chợt nở nụ cười, cười rất dễ coi.
Gã quay đầu hỏi Bạch Tiểu Trì: “Cậu thích tôi thật?”