Di Thu

chương 94

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG

.

.

Trong tiếng pháo nổ ròn rã, cuối cùng dược cục cũng khai trương. Tướng quân mở dược cục một phần vì kế sinh nhai, một phần khác cũng là để thuận tiện tìm thuốc cho Thu Nhi. Thân mình Thu Nhi luôn cần các loại dược liệu trân quý, mở dược cục là thuận tiện nhất. Mặt khác, điều không ngờ tới đó là các giống dược liệu Vương Nguyên trồng rất được hoan nghênh. Nhờ vào các loại dược liệu Vương Nguyên cung cấp, tướng quân thành công trà trộn vào đội ngũ dược thương, đường đường chính chính giúp Thu Nhi tìm thuốc.

Trước kia khi còn ở kinh thành, bởi vì thân phận Thái y, Yến Thái y phần lớn thời gian chỉ khám bệnh các gia đình quan tước, lần này đi tới nơi không người biết lão, Yến Thái y mới bắt đầu thực sự hành y tế thế (thường gặp trong từ cổ “kinh bang tế thế”, “tế thế” có nghĩa là cứu tế thế nhân), ngày qua ngày rất thư thái thong dong. Yến phu nhân cũng vậy, so với dược cục thì bà thích những bức tranh thêu đầy tinh xảo của Tiểu Xa hơn, luôn luôn vui mừng phấn khởi đến đó hỗ trợ. Phó Lâm không có việc gì khác bèn đến dược cục, cứ như vậy Thu Nhi trở nên nhàn rỗi.

Tướng quân không muốn để Thu Nhu thân thể vốn không tốt phải gắng sức vì kế sinh nhai, thế nhưng Thu Nhi không muốn cái gì cũng phải dựa vào người khác, với Thu Nhi người hắn tin tưởng nhất vẫn là chính bản thân mình. Lúc này Vương Nguyên tiếp nhận Thu Nhi, để cho hắn cùng mình nghiên cứu thảo dược. Tướng quân cảm thấy, với công việc này Thu Nhi vừa được ở nhà có đủ loại hoa cỏ lại vừa không phải hoạt động quá mệt nhọc, cũng coi như một kiểu giải sầu, cho đến tận lúc mấy giống hoa cỏ Thu Nhi trồng thực sự có thể đổi lấy bạc trắng, bấy giờ tướng quân mới nghiêm túc để cho Thu Nhi làm việc.Thời gian thấm thoắt xuân qua đông lại, hôm nay trong phủ tràn đầy không khí vui tươi náo nhiệt lạ thường, mọi người đều tụ họp một chỗ chúc mừng sinh nhật tuổi ba mươi của Thu Nhi. Kì thực Thu Nhi cũng không biết chính xác sinh nhật của mình, nhưng tướng quân muốn chúc mừng hắn, thế nên Thu Nhi đã lấy ngày mình được tướng quân nhặt về từ cổng hoàng thành là sinh nhật, nói cho đúng, ngày ấy chính là ngày hắn được sinh ra thêm lần nữa.

Trải qua nhiều năm tỉ mỉ điều dưỡng, thân thể ThuNhi dần dần khởi sắc. Một hai năm gần đây, hắn ít sinh bệnh hơn nhiều. Đến sẩm tối, mọi người đều vây quanh trước bàn ăn, cùng nhau nâng chén chúc ThuNhi sinh nhật vui vẻ. Qua bảy năm, ba tiểu nam hài cũng đã sắp thành thiếu niên, Tiểu Hoan Nhi cũng sắp cao bằng cha nó.

Cầm chén trà trong tay, lòng Thu Nhi trào dâng xúc động. Trong hoàng cung, chưa từng có một nam sủng nào sống qua ba mươi tuổi, từ trước đến giờ hắn chưa từng tưởng tượng đến bản thân sau ba mươi tuổi sẽ có hình dáng thế nào, càng chưa từng nghĩ tới sinh mệnh vứt đi này lại có thể sống trong những tháng ngày hạnh phúc như vậy.

Thu Nhi bất giác nhìn về phía tướng quân đang ngồi bên cạnh. Bảy năm qua tướng quân đã thay đổi rất nhiều, thêm chòm sâu, dáng người cũng nở nang không ít. Nếu muốn nói thay đổi thì thay đổi nhiều nhất là ánh mắt, không còn là của một tướng quân đầy uy nghi không thể xâm phạm, hiện tại đôi mắt ấy là khôn khéo và ôn hòa. Tướng quân dường như đã thoát thai hoán cốt, hoàn toàn đã không còn bộ dáng tướng quân.

Sự thay đổi còn là ở tình cảm của Thu Nhi đối với tướng quân. Bảy năm trước, Thu Nhi cảm kích tướng quân, nhưng vẫn bí mật gom góp một phần tiền nhỏ không để tướng quân phát hiện, chung quy hắn vẫn lo lắng có một ngày tướng quân sẽ mệt mỏi vì hắn, vứt bỏ hắn, khi đó hắn còn ba đứa nhỏ phải nuôi, cha mẹ nuôi cũng ngày một già yếu.

Hiện tại bảy năm đã trôi qua, phần tiền yên lặng đặt ở nơi ấy đã dần chìm vào quên lãng. Tướng quân đã trở thành một phần thân thể hắn, là người thân thuộc nhất với hắn trên thế giới này. Thu Nhi cũng không rõ từ khi nào mình bắt đầu quên đi hoài nghi ngờ vực, nhưng lại rất rõ ràng phải trân trọng bội phần hạnh phúc trước mắt.

Sau khi trải qua bữa tối vui vẻ hòa thuận, Thu Nhi cùng tướng quân đã say mèm cùng nhau trở về phòng. Tống Bảo không quên mỗi ngày đưa thuốc tới cho Thu Nhi, còn có canh giải rượu cho tướng quân. Tướng quân chưa hết men say còn bắt Thu Nhi nâng cốc cụng ly, Thu Nhi cười giơ bát thuốc trên tay, tướng quân cũng giơ bát thuốc giải rượu của mình cùng Thu Nhi cụng ly một cái, hai người một hơi cạn sạch.

Đặt bát xuống, ThuNhi tự cởi áo nằm xuống giường, xoay người về phía tướng quân, nói: “Hôm nay cứ thế ngủ?”.

“Không ngủ thì làm cái gì?”. (Raph: Ta cũng muốn hỏi em ý: Không ngủ thì làm cái gì a ~~~ mắt chớp chớp)

“Còn có thể làm gì?”.

“Tướng quân cười hì hì ôm lấy Thu Nhi, nói: “Không làm gì hết, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi!””.

“Ta một chút cũng không mệt, hôm nay ta rất cao hứng! Ta chưa từng nghĩ đến việc mình có thể sống đến năm ba mươi tuổi. Cùng mọi người chúc mừng xong, có phải chúng ta cũng nên dùng cách thức riêng chúc mừng một chút không?”. (Raph: Cách thức gì cơ? ~ tiếp tục chớp chớp giả ngu)

“Cũng đúng! Dù sao lần này chúc mừng sinh nhật ngươi mà cũng là chúc mừng cho sinh cơ nhà chúng ta!”.

Thu Nhi mạnh mẽ gật đầu nói phải. Tướng quân liền xoay người đặt Thu Nhi ở trên, nói: “Được, chúng ta ăn cơm xong cũng nên hoạt động một chút, gia khỏa nhà ngươi cũng đừng quá quấn người, làm ta nhịn không được, biết chưa!”.

“Không cần nhịn, đêm nay tùy tâm sở dục đi!” Thu Nhi ôm cổ tướng quân, hai chân nhanh chóng quấn lên thắt lưng tướng quân. Tướng quân rướn người hôn lên môi Thu Nhi, lời lẽ mang theo hơi men đầy nóng bỏng, Thu Nhi ra sức quấn quýt cùng hắn, tận tình hưởng thụ khoái cảm toàn thân tê dại.

Tướng quân nghiêng người, Thu Nhi liền ngồi lên người tướng quân, sau khi sờ phân thân phía sau còn chưa đủ đứng thẳng, Thu Nhi nhanh chóng tăng tốc độ khiêu khích, ngừng môi hôn, Thu Nhi chuyển sang nằm úp sấp trên người tướng quân, lập tức mở miệng hàm trụ phân thân tướng quân.

Phần thân thể mẫn cảm nhất bị ThuNhi cẩn thận chăm sóc, toàn thân tướng quân trên dưới là thoải mái nói không nên lời, miệng ân a không ngừng, còn hạnh phúc trách cứ ThuNhi: “Ngươi thực là yêu tinh mê chết người mà!”.

Thu Nhi còn thật sự an ủi tướng quân, mỗi một tấc cũng không buông tha mà kiên nhẫn phun ra nuốt vào. Tướng quân hạ thể trướng đầy, bắt lấy tay Thu Nhi đẩy hắn ngồi lên người mình. Thu Nhi nằm úp sấp trên phúc gian tướng quân, tướng quân âu yếm thân thể Thu Nhi, đưa ngón tay vào trong hậu huyệt hắn, lúc này lại đến phiên Thu Nhi rên rỉ.

“Đừng kêu, kêu nữa ta liền nhịn không được, ngươi đây không phải là cố ý câu nhân sao!” (Raph: Cái này bảo “không” là không được sao??? >_

Truyện Chữ Hay