CHƯƠNG
.
.
Thu Nhi hưng phấn kêu to, đích thân cầm tận tay đống bạc sáng lóa. Tướng quân vui vẻ thưởng thức nét mặt cực kì trông chờ mừng rỡ đầy khả ái khiến người ta mê mẩn của Thu Nhi, hắn cầm túi ngân tử trước mắt một lần nữa cuộn lại cẩn thận rồi mới đặt trước mặt Thu Nhi, nói: “Ôm nó ngủ tiếp!”.
Thu Nhi bị một túi ngân tử đột ngột xuất hiện làm cho đầu váng mắt hoa, tướng quân nói gì hắn liền cứ thế mà làm. Mặc dù vừa mới tỉnh lại, buồn ngủ một chút cũng không có, nhưng Thu Nhi vẫn ngoan ngoãn ôm chặt túi ngân tử nhắm nghiền mắt. Tướng quân bị Thu Nhi làm cho mắc cười, cứ cười mãi không ngừng, bất quá bị gọi tỉnh như vậy vẫn nên ngủ tiếp đi thôi.
Ôm bọc ngân tử nặng trịch, trong lòng ThuNhi bấy giờ đều là hoa bay nhạc tấu, hắn nhịn không được ý nghĩ trong này không biết rốt cuộc có bao nhiêu lượng bạc? Năm trăm lượng? Tám trăm lượng? ThuNhi cấp bách không yên, thế nào lại nhớ ra chính mình còn phải đi ngủ, lại vội vàng lay tỉnh tướng quân, có chút hơi phấn khích hỏi: “Nè, nè…Ở bên trong đây là bao nhiêu lượng bạc thế?”.
Tướng quân sắp ngủ rất miễn cưỡng trừng mắt lên lườm, thế nhưng Thu Nhi bên cạnh vẫn không ngừng đẩy đẩy lắc lắc. Cho đến tận khi tướng quân tức giận mở mắt, Thu Nhi mới ý thức được mình quá phận, hấp hé miệng không được nói nên lại quay trở về nằm. Tướng quân xoay mình, dùng tay chống đầu, bất mãn nói với Thu Nhi: “Ta biết ngươi cần tiền hơn cần ta!”.
Thu Nhi ngoài miệng không thừa nhận, biện bạch: “Sao thế được, nếu không có tướng quân ngài, chúng ta không đến mấy ngày liền bị Hoàng Thượng bắt, kéo ra ngoài phanh thây trăm mảnh!”.
“Hừ, ta chính là bùa hộ mệnh có giá!” Tướng quân khẩu khí có chút tức giận.
Ánh mắt Thu Nhi trong nháy mắt trở nên ảm đạm, buông bao bạc trong tay, bộc lộ chân tình nói: “Ta hiện tại thật sự rất hạnh phúc, chỉ muốn những ngày thế này cứ tiếp tục trôi đi. Nhưng ta không biết phải yêu ngài như thế nào, ta chưa bao giờ dám yêu ngài, ngài là tướng quân mà ta chỉ là nam sủng!”.
Lòng tướng quân đánh một tiếng không ổn, hắn vốn chỉ là muốn đùa Thu Nhi một chút, không may lại khiến cho không khí trở nên trầm trọng. Tướng quân vội vã đổi giọng, dịu dàng nói: “Ta đã không còn là tướng quân, tả tướng quân Tống Di đã táng thân đáy sông, ngươi còn nói như vậy sẽ bại lộ thân phận của ta. Sau này phải gọi ta, gọi ta…”.
Thu Nhi thấy tướng quân nhíu lưỡi, vội vàng hỏi: “Gọi ngài cái gì?”.
Tướng quân thần sắc có chút ngượng ngùng, nói: “Đều do lão cha ta đặt cái tên phiền phức!” Thu Nhi không hiểu, tướng quân phân trần, liền kể tới chuyện cũ năm xưa: “Nương ta nói, kể từ ngày ta được ban cho đại danh, nàng vẫn thực khổ não!”.
“Gọi ngươi Tiểu Di có cái gì khổ não!” Thu Nhi lời vừa xuất khẩu nháy mắt liền hiểu được nguyên nhân khổ não của tướng quân, bụm miệng không nén nổi cười.
“Xem đi, ngươi cũng phát hiện ra rồi đó! Bị chính nương mình kêu Tiểu Di (em gái, em họ), ta rốt cuộc là em của nương ta hay là nhi tử của nương chứ!”.
Thu Nhi cười đến đau bụng, nói: “Vậy nương ngươi chỉ cần gọi ngươi là Di Nhi không phải được rồi sao!”.
Tướng quân bất đắc dĩ nói: “Nương ta bảo, Di Nhi Di Nhi cũng đều giống như không phải do nương sinh, còn gọi A Di hoặc tương tự như thế đều không thoải mái chút nào! Huống hồ ta sinh ra ở danh gia vọng tộc, lớn lên cứ bị gọi là Di Nhi dù sao cũng không thoải mái!.”.
Thu Nhi đã cười đến sắp nói không ra hơi: “Vậy nương ngươi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi chứ?”.
Tướng quân thanh giọng, sau đó mới không tình nguyện nói: “Thế nên nương ta mới đặt cho ta một nhũ danh, kêu Đại Đầu! (từ này hay gặp khi ngta gọi mấy tên trùm băng cướp ý =))))))).
Thu Nhi nghe xong hai chữ Đại Đầu liền phá lệ cười to, kết quả là bị sặc. Tướng quân sau khi bị hắn giễu cợt còn phải giúp hắn vỗ lưng thuận khí. Không khí cứ như vậy mà xoay chuyển, mặc dù bị Thu Nhi cười khiến trong lòng tướng quân có chút ít không thoải mái, thế nhưng có thể nhìn Thu Nhi cười rạng rỡ như vậy hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Thu Nhi cười nói không ra hơi, đứt đoạn nói: “Không ngờ được nương ngươi có thể đặt cho ngươi cái tên “bình thường” đến thế!”.
“Ta cũng hết cách, nương ta nói, tên khó nghe thì dễ nuôi! Cha ta hàng năm đều ở trên chiến trường, bà chỉ có thể trông cậy vào đứa con trai là ta!”.
Thu Nhi ghé trên giường hổn hển thở một lúc lâu rồi mới nói tiếp: “Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi như thế nào?”.
“Nếu ngươi ở trước mặt mọi người mà trực tiếp gọi ta Đại Đầu, ta sẽ xấu hổ chết mất, nhất là ở trước mặt Bảo thúc, ta chắc chắn sẽ bị lão cười chết, hiện tại ta cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc ấy của lão rồi! Chẳng qua ta lại không muốn ngươi gọi ta lão gia, nghe chẳng khác gì gọi người ngoài!”.
“Vậy ngươi muốn ta gọi sao?” ThuNhi đảo mắt nhìn tướng quân.
Tướng quân chỉ bao bạc nói: “Ta đem mấy thứ này đều tặng cho ngươi, chỉ có một yêu cầu! Ngươi phải ở trước mặt người ngoài kêu ta lão gia, lúc không có ai gọi ta Đại Đầu, sau này gọi sai một lần phạt hai lượng bạc!”.
Thu Nhi ôm chặt túi bạc, cười đùa cùng tướng quân cò kè mặc cả, ngày sau này còn dài, thế này không sớm thì muộn hắn cũng thành kẻ không xu dính túi mất. Tướng quân kiên trì không nói một câu, còn muốn dùng giấy bút cùng hắn viết giấy biên nhận.
Sáng hôm sau, mấy đứa nhỏ chạy đến chỗ Thu Nhi và tướng quân chúc buổi sáng an lành. Khung cảnh ấy làm cho Thu Nhi chìm sâu trong vô hạn hạnh phúc, hắn ngoắc ngoắc gọi bọn nhỏ lên giường, ngắm bọn nó, lại sờ sờ bọn nó, bởi vì thân thể không tốt, hắn đã lâu chưa cùng bọn nhỏ chơi đùa.
Buổi trưa hôm nay Phó Lâm đột nhiên tìm đến, hắn men theo ám hiệu đặc biệt của tướng quân mới tìm được nơi này. Phó Lâm lần này đến, một là nói cho bọn họ tình hình gần đây, hai là thông báo đã tìm được mấy nơi, bảo tướng quân chọn một chỗ làm nơi an cư lâu dài. Phó Lâm còn nói, hắn và Tiểu Xa mở một cửa hàng thêu, làm ăn cũng không tệ, còn Vương Nguyên hiện tại đang ở khu vực ngoại thành trồng thảo dược, cách bọn hắn không xa.
Phó Lâm cầm bản đồ chỉ cho tướng quân, tướng quân cẩn thận quan sát một chút, thảo luận với Thu Nhi: “Nếu mở tiệm thuốc nên mở ở vùng phụ cận có vẻ thuận tiện hơn, ngươi nói có phải không?”.
Thu Nhi sợ hãi, thốt lên: “Còn muốn mở tiệm thuốc? Ngươi không sợ bị bắt sao?”.
Tướng quân nói: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ngươi nên hiểu đạo lý này. Nơi này không phải nơi chúng ta có thể ở lâu, chờ chọn được chỗ tốt mới coi như lo xong xuôi chuyện nhà cửa. Chúng ta dù sớm hay muộn cũng phải đến Tùy Dương, nơi đó mới là nơi đặt chân chính thức. Đến lúc đó, chúng ta không có nghề nghiệp tử tế càng làm người ta khả nghi hơn.”.
Thu Nhi liên tục gật đầu, quả nhiên tướng quân vẫn là vị tướng quân trên chiến trường, không giống như hắn, khi hắn mới bắt đầu lo lắng chuyện tương lai thì tướng quân đã an bài mọi chuyện ổn thỏa. Thái y cùng phu nhân cũng cẩn thận nhìn bản đồ Phó Lâm mang đến, mọi người thương lượng một chút, quyết định chọn một nơi thanh tĩnh ở vùng ngoại thành mua nhà cửa, ở vùng phụ cận cách đó không xa thì mua khối đất mở tiệm thuốc.
Sau khi Phó Lâm trở về liền lặng lẽ mua hai mảnh đất, nửa năm sau bắt đầu thi công, lại thêm nửa năm nữa nhà cửa đã lo xong xuôi chu toàn, toàn gia liền khởi hành tới Tùy Dương.
.
,