Bên bờ Huyễn Thủy Hồ, lúc này kiếp vân đã tán. Vân khí mịt mờ nơi khe núi, giống như dải lụa bạch ôn nhu trắng nõn, nhè nhẹ bập bềnh. Lúc này, không khí bao bọc trong hơi sương ẩm ướt, với gió mát thanh khiết, thổi từ mặt hồ ngang qua rừng trúc nhất phiến thúy lục, thổi tới tận đỉnh Huyễn Phong sơn.
Hạ Thiên đứng bên bờ hồ, hít một hơi dài, khí lưu tùy ý chuyển động trong cơ thể, kiểm tra thân thể của chính mình. Hắn vừa mới nhảy xuống hồ cọ rửa rửa để xóa đi cái mùi khen khét do Thần kiếp để lại. Hiện tại hắn mặc một bộ y phục màu đen, cảm nhận sự thay đổi của than thể, cũng đã phát hiện chính mình cùng mấy ngày trước có bất đồng rất rõ ràng, chỉ là không có thời gian xem xét mà thôi. Lúc này một khi chú tâm kiểm tra, kết quả nhất thời khiến hắn chấn động: ánh mắt rõ ràng có thể thấy vị trí xa hơn, trong vòng vạn trượng, cho dù là trên đất có một con kiến nhỏ, đều có thể thấy được có mấy chân, toàn bộ thế giới trong mắt mình, tựa hồ cũng thay đồi, cây cối bụi cỏ xanh biếc, sinh cơ dạt dào. Vầng hắc nhật đen nhạt ở Ma vực vừa hé lộ ( mặt trời ở đây mỗi nơi mang một màu khác nhau, ở Ma vực có màu đen ), Hạ Thiên ngước mặt nhìn thẳng vào ánh hắc nhật, mãi một lúc lâu vẫn không thấy có cảm giác gì, dường như hắc nhật chỉ là một quả cầu màu đen nhàn nhạt u tĩnh mà thôi. Lỗ tai cũng tinh tường hơn nghe đến được mấy vạn trượng, thậm chí nếu muốn còn nghe được con côn trùng bò tới bò lui trong bụi cỏ, thậm chí còn có thể nghe thanh âm con giun đang cựa mình dưới đất, nhất thời cảm thấy thế giới này vô cùng kỳ diệu.
Vén tay áo lên nhìn, Hạ Thiên thấy mặt mũi tối sầm, đây.. đây mà là cánh tay ta sao: da trắng như phấn, cho dù so với một đại cô nương thì cánh tay của nàng còn chưa chắc làn da non mịn của mình. Vội vàng bước đến trước mặt hồ tĩnh lặng, hắn cửu khiếu xì khói suýt lăn đùng bất tỉnh. Khuôn mặt tuy vẫn như trước kia, mái tóc vẫn trắng không thay đổi, thân hình cũng cao hơn, khoảng . mét , bất quá lại trắng hơn rất nhiều, vốn kiếp trước Hạ Thiên chướng mắt nhất kiểu khuôn mặt như thế này: tiểu thư sinh non choẹt, siêu cấp tiểu bạch kiểm ( giống trai bao), hơn nữa nhìn sơ qua thì có thể thấy thân thể tiểu bạch diện phi thường gầy yếu!
Quả thật là gặp quỷ mà, dung là ghét của nào trời trao của ấy! Hạ Thiên thầm nghĩ, không khỏi cười khổ, tự an ủi chính mình: chính mình vô tình đi tới dị giới này, vốn đã là sống thấy quỷ rồi, có phát sinh thêm vài sự tình kì dị, thì có gì đáng kỳ quái đâu?
Bất quá trải qua Thần Kiếp, với tẩy kinh phạt tủy lần thứ hai, hiện tại tu vi chính mình cũng đã có thành tựu rồi, căn cứ theo cấp bậc thế giới này, hắn hiện tại có thể mạnh hơn Ma Hoàng không chỉ một vài lần.Nhưng sao tố chất thân thể lại thay đổi lớn đến thế nhỉ ?!
Tâm niệm vừa động, lại kiểm tra thân thể lần nữa, vừa tra vào trong, Hạ Thiên quả thật kinh hãi, nguyên lai thân thể của mình nếu chỉ xem hình dáng thì thật là gầy yếu cực kì, kì thực cơ thể tổ chức trong đó tính dẻo dai đủ mười phần, nếu là lúc trước của mình, chỉ sợ muốn bằng cũng không được, mà trước mắt tố chất xương cốt kinh lạc cũng đã đạt tới tình trạng phi thường cao, thân thể hiện nay, đương nhiên có thể nói là gặp may mắn, tin tưởng rằng đối với tiến trình tu đạo sau này dĩ nhiên là sẽ tiến triển cực nhanh, chỉ cần tiếp tục ngộ đạo là được. Hơn nữa, lấy bộ mặt trước mắt xuất hiện, tuyệt đối sẽ không có người nguyện ý tin tưởng, chủ nhân một thân thể ốm yếu như vậy lại là một cao thủ tuyệt thế, thật sự là một cái mặt nạ ngụy trang tốt nhất thiên hạ.Tượng tưởng như vậy, tự nhiên hắn lại có thêm tin tưởng. Hắn vô cùng cao hứng nghĩ đến ma pháp và đấu khí của thế giới này, từ khi bắt đầu tu đạo đến giờ, tu vi đã khó tiến them một bước, hiện tại chỉ có thể tham ngộ thiên đạo để ngộ đạo mới có thể tiến triển. Hắn thầm nghĩ có lẽ phải nghiên cứu đầu khí và ma pháp xem chúng có liên hệ gì với đạo pháp hay không, tuy hắn ít tiếp xúc ma pháp và đấu khí nhưng cũng từng đụng một dong binh đoàn không có mắt muốn cướp ma tinh của hắn lúc ở trong Ma Thú sâm lâm. Lúc ấy hắn thấy giữa cma pháp và đấu khí phẳng phất như ẩn chứa thiên địa pháp tắc, chẳng qua là hắn chưa tham ngộ bản chất của chúng mà thôi.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên tâm thần chấn động, hắn nhìn về xa xa , thần thức cảm nhận được có vài đạo thân ảnh cách đây vài trăm dặm đang lao thẳng đế đấy. Hắn chẳng muốn phiền toái tí nào, tâm niệm vừa động, thân ảnh phóng vút lên cao, chỉ còn lại tàn ảnh đang dần thất tiêu.
Một lát sau, có vài đạo lưu quang giữa không trung bay tới bờ hồ, nhìn xung quanh hồ một lát, cũng có kẻ lặn xuống đáy hồ như xem xét điều gì đó. Chỉ nghe một kẻ trong đó cất tiếng ồm ồm:
- Nhanh lên, mau tìm kiếm tung tích dị bảo…
Không lâu sau, lại có vài đạo lưu quang bay tới, dần dần số lượng những kẻ tới đây cũng dần tăng lên đến vài trăm. Nhưng hiển nhiên việc tìm kiếm chẳng có kết quả gì. Cuối cùng, sau nửa ngày tìm kiếm không có kết quả, tất cả những kẻ này chỉ thất vọng bay đi.
Đứng trên mười ba tầng mây, Hạ Thiên thầm nghĩ thì ra những kẻ này tưởng là Thần Kiếp là dấu hiệu dị bảo xuất thế nên tới tìm, xem ra nơi này không thể ở lâu, dù gì huyết trì đã bị hấp thu hoàn toàn, nơi này không có gì cần lưu luyến nữa, đã tới lúc chuẩn bị tất cả rời khỏi nơi này rồi…
Thần Ma đại lục, đã đến lúc ta tung hoành rồi…
( Tác giả : xin một phiếu nào, anh em thấy truyện đọc được thì thanks giùm cái, đa tạ)