Cô đang ở trong tòa lâu đài thân quen xưa cũ.
Khi tỉnh dậy, gã người hầu ngu ngốc của cô đang làm hỏng bữa sáng. Cạnh cậu, nàng hầu gái đáng yêu mỉm cười khi nâng những đĩa thức ăn mà mình đã tái chế biến thành tuyệt phẩm lên. Elisabeth nóng lòng liếm môi, và Đồ Tể đến để rao bán những loại thịt mà ông có. Cuộc trò chuyện của họ thật nhẹ nhàng và tràn đầy sức sống, thời gian từ tốn mà thoi đưa.
Cô đang mơ.
Dù biết là mình đang mơ nhưng cô vẫn mơ.
Nếu có thể thì cô muốn sống cả đời trong giấc mơ này.
Nhưng cô phải thức giấc.
Vì cô nợ tính mạng mình cho một người khác.
Thế nên Elisabeth chậm rãi mở mắt.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt cô là những đóa hoa tươi được treo trên trần. Ain và Lute đang đứng cạnh bên cô.
Nhìn thấy họ, Elisabeth bắt đầu khẽ nhắm mắt lại. Ain là một chuyện, nhưng sự hiện diện của người còn lại thật vô lý. Mắt cô mở phắt ra, và cô bất thình lình ngồi dậy.
Lute lẽ ra đã phải chết rồi. Ấy vậy mà anh vẫn đứng đây. Sự khác biệt so với trước kia là giờ đây một bên tay và một bên chân của anh đã được thay thế bằng chi giả làm từ gỗ. Đuôi anh, thứ giờ đây đã ngắn hơn hẳn trước kia, cong lên khi anh lúng túng nói.
“Ngài Aguina Elephabred đã cứu tôi.”
Anh tiếp tục kể cho cô cách mà mình đã nghe thấy một giọng nói hồi bị kẹt trong khối thịt Sa Nữ Vương.
“Tôi nói rằng mình sẽ chúc mừng nếu cậu làm cha mà nhỉ?”
“Tôi đã mất đi con trai mình. Nhưng cậu thì không. Đây chưa phải là lúc để cậu chết.”
Rồi trước khi khối thịt kịp phát nổ, Aguina đã nhổ anh đi xa thật xa.
Sau đó, quân y thú nhân đã tìm được anh, người lúc bấy giờ đang bất tỉnh khi họ đi thu gom xác những người đã khuất.
Trong vòng tay mình, Ain đang bồng lấy một đứa trẻ—đứa trẻ với bộ lông màu đồng và đầu sói. Có vẻ như nó thừa hưởng ngoại hình của Lute. “Con trai đó,” Ain nói, rồi tả đứa bé lớn lên khỏe mạnh ra sao.
Vì lý do gì đó mà cơ thể Elisabeth chưa lão hóa đi một chút nào.
Nhưng Ain và Lute bảo rằng mười tháng đã trôi qua.
Họ kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra.
Từ đó đến nay, chưa một ai với tài năng kiểm soát sức mạnh bóng tối như Alice xuất hiện cả, và họ nghe bảo rằng thế giới đã hoàn toàn và thật sự được giải phóng khỏi mối đe dọa từ Quỷ Thần. Trong khoảng thời gian từ đó đến nay, Maclaeus Filliana và những Lâm Vương còn sống đã thiết lập nên một hiệp ước mới, và giờ đây những người sống sót từ ba chủng loài đều thống nhất để bắt tay vào công cuộc xây dựng lại thế giới.
“Vậy chính xác là chuyện gì đã xảy ra ở Tận cùng Thế giới thế?” Ain hỏi cô. Nhưng Elisabeth không nói cho Ain nghe chi tiết.
Cô chỉ nhìn vào hư không như thể để kiếm tìm ai đó. Cô nhìn xuống lòng bàn tay mình.
Mọi hơi ấm mà cô từng cảm thấy giờ đây đã biến mất.
Rồi cuối cùng cô cũng cất lời.
“Chúng ta không cần phải lo về Thiên Chúa và Quỷ Thần nữa,” cô bảo.
Đó là điều mà cô nói với họ,
kèm theo đó là một nụ cười.
◆◆◆◆◆
Thời gian lại thoi đưa.
Mặt trời đỏ rực đã lặn khỏi bầu trời, bóng tối bắt đầu xâm chiếm lấy không gian.
Một kẻ đang chạy qua màn đêm.
Đó là một gã đàn ông khoác trên mình chiếc áo choàng với chiếc mũ trùm rũ xuống trông chẳng tốt lành gì. Có vẻ cách di chuyển thuần thục của hắn đã đem lại kết quả, vì hắn chẳng thấy ai đuổi theo mình.
Chắc chắn rằng mình đã trốn thoát thành công thêm lần nữa, hắn thở dài nhẹ nhõm. Điều đó khiến hắn mất cảnh giác.
Một bóng hình thon thả rơi từ trên trời xuống người hắn.
Ai đó đã rơi như tên từ mái nhà xuống, nhẫn tâm hạ cánh lên người hắn bằng gót giày. Hắn cất lên tiếng hét gớm ghiếc khi bị kẻ tấn công mình dẫm đạp lên bụng.
Giọng nói vang lên lạnh và sắc như dao.
“Rõ ràng là những tội lỗi ngươi đã gây ra sớm muộn sẽ bắt kịp lấy ngươi thôi. Vậy ngươi nghĩ là mình có thể thoát được ta à? Chính việc lũ yếu đuối bọn ngươi không thể thấy được sự khác biệt giữa bản thân và những kẻ đứng trên mình khiến ta cảm thấy rất bực mình.”
Gã đàn ông hoảng loạn nhìn lên kẻ thù của mình. Mái tóc đen rạng rỡ của cô lung linh dưới ánh trăng, và làn da cô—thứ mà bộ váy nịt hở hang phô bày ra—cũng tắm mình trong thứ ánh sáng ấy một cách đầy cuốn hút. Gã đàn ông cất lên tiếng hét đầy kinh hãi và tuyệt vọng.
“E-Elisabeth!”
“Chính xác. Ta là Nhục hình Công chúa Elisabeth Le Fanu.”
Một nụ cười hiểm ác nở ra trên khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp.
Khi ấn chân xuống gã đàn ông, cô nói ra lời tuyên bố đầy bạo dạn.
“Ta là con sói kiêu hãnh và con lợn nái thấp hèn.”
◆◆◆◆◆
"Ta bắắắắắt được hắn rồi."
"Tuyệt hảo!"
Khi cô đưa ra lời thông báo đầy bơ phờ, Elisabeth đá gã pháp sư bị trói về phía trước. Các thú nhân đáp lại bằng lời cảm ơn khi họ tiếng tới kẻ địch đã bị bắt giữ. Một chàng lính đầu chim kéo hắn xuống hầm ngục.
Elisabeth bực dọc xoay bả vai.
Lute tiến tới và đưa cho cô một tách trà nóng.
"Tôi biết là cô sẽ làm được mà. Với gã này, chúng tôi có thể gạch một cái tên nữa khỏi danh sách truy nã. Hắn đã tẩu thoát khi cuộc cướp bóc lớn kia diễn ra, và đánh hơi được hắn là chuyện nằm ngoài khả năng của bọn tôi.”
“Thì cũng khó mà trách các ngươi vì chuyện đó được. Hắn đã dùng thảo mộc loại mạnh để che giấu mùi của mình mà. Cơ mà vậy là xong rồi, phải chứ? Ta nghỉ đây. Mai ta còn phải dậy sớm nữa.”
Và thế là Elisabeth quay lưng bỏ đi.
Lute nhìn cô rời đi rồi cầm chiếc bút lông vũ lên. Những tháng ngày thực chiến đã không còn nữa, giờ đây ông chủ yếu dành thời gian để làm việc bàn giấy. Ông ngó lấy bức chân dung của đứa trẻ trên bàn mình và mỉm cười.
Sau khi lén lút nhìn ông được một lúc, Elisabeth đóng cánh cửa lại sau lưng.
Giờ đây, công việc của cô lại là gìn giữ hòa bình, và cô đã giúp chấm dứt được rất nhiều xung đột lớn lao. Nhưng so với vài năm trước thì lượng lớn trận chiến mà cô tham gia giờ đây toàn là để chống lại lũ trộm vặt. Và tỉ lệ tội phạm đang trên đà giảm xuống.
Tất cả đều do những rắc rối liên quan đến ma thuật đều đã dừng lại.
Chắc chắn đó chính là kết quả của việc thế giới đã được cắt đứt khỏi Thiên Chúa và Quỷ Thần.
Báo cáo đến từ mọi pháp sư trên toàn thế giới cho biết rằng phép thuật của họ không còn sử dụng được nữa. Và vết thương của thánh nhân duy nhất còn sống sót, La Fisell, cũng đã được khép lại. Giờ đây, cô làm việc cật lực để giúp người dân được yên tâm mà sống.
Khi phép thuật chậm rãi chết đi, nền kinh tế của thế giới và dòng chảy hàng hóa hẳn cũng sẽ đổi thay.
Thật ra thì Elisabeth dám chắc về điều đó.
Cuối cùng thì thậm chí Lâm Vương cũng phải khuất phục trước những vết thương khi xưa của mình. Rất nhiều sự thật sẽ bị mất đi hay bị bóp méo sau tấm màn lịch sử, và một khi cả hai mất đi quan nhiếp chính của mình thì những chủng loài khác sẽ chậm rãi mà phai nhòa đi. Thậm chí giáo lý đạo Thiên Chúa cũng sẽ đổi thay theo thời gian.
Rồi thì thế giới của họ sẽ trở thành nơi chẳng khác gì thế giới mà Kaito xuất thân.
Còn về vấn đề đó, thế giới của hắn có lẽ cũng đã từng có những trận đại chiến như thế giới của chúng ta, Elisabeth thầm nghĩ. Cơ mà không thể nào biết được. Lịch sử thay đổi quá dễ dàng tùy thuộc vào việc ai là người kể nên nó.
Khi quay trở lại phòng mình, Elisabeth tôn kính đánh bóng những món đồ cá nhân nằm trên bàn—giáp của những chàng lính thuộc Lữ đoàn, giáp của Izabella và một mảnh kim loại từ váy Jeanne. Rồi sau khi đặt những món đồ đó vào đúng chỗ của chúng, cô kiểm tra lại lịch trình thêm lần nữa.
Buổi lễ ngày mai có thể sẽ đánh dấu cho sự biến chuyển trong lịch sử.
Vì ngày mai là ngày mà một lễ hội sẽ được tổ chức để chúc tụng cho hai mươi năm Maclaeus nắm giữ ngai vàng.
◆◆◆◆◆
Pháo hoa nở rộ trên trời, tuy rằng giờ đây chúng hoạt động dựa vào phản ứng kim loại thay vì dựa vào phép thuật như trước kia. Người ta ca hát, những quầy thức ăn bày dọc hay bên đường, những băng rôn vải được thêu gia huy hình hoa loa kèn trắng bay phấp phới khi trẻ con ngâm lên những lời ca ngợi nhà vua.
Lễ hội chất phác được diễn ra khắc thành phố.
Hơn một thập kỷ đã trôi qua kể từ Armageddon, nhưng do tập trung vào công cuộc tái xây dựng thế giới nên họ vẫn còn sử dụng lâu đài hoàng gia tạm thời.
Theo một lẽ nào đó thì việc đó cho thấy cách mà biên giới đã trở nên thanh bình vào dạo gần đây.
Thế giới đã trải qua nhiều cuộc khủng hoảng sau trận chiến với Alice, nhưng từ đó đến nay vẫn chưa có thêm một cuộc xâm lăng quy mô lớn nào.
Khi Maclaeus bước ra từ trong, lễ hội đã lên đến đỉnh điểm. Thứ phép thuật cuối cùng còn sót lại của Elisabeth đã ngăn cho cô không bị lão hóa, nhưng ông thì khác. Giờ đây Maclaeus đã bước vào độ tuổi trung niên. Nhưng khi Nhục hình Công chúa ghé thăm và chúc mừng ông với cương vị là người đại diện cho đất nước thú nhân thì ông vẫn bật khóc. Elisabeth nhếch môi cười khi nhìn thấy ông chẳng hề đổi thay chút nào, rồi vỗ về đầu ông.
“Trong mắt ta thì ngươi vẫn là một tên trẻ tuổi. Ngươi làm tốt lắm, Maclaeus. Giờ đây khó mà hình dung được ngươi lại là kẻ mà xưa kia người ta đã gọi là Vua Hèn Nhát.”
Đám đông cười ồ lên, họ tung cánh hoa lên để chúc tụng cho vị vua của mình.
Không ai có điều gì xấu để nói về ông cả.
Một khi đã thực hiện xong nhiệm vụ, Elisabeth ngay lập tức lui khỏi lễ hội.
Đúng ra thì Maclaeus đã mời cô dự tiệc, nhưng nâng ly sau tại nơi riêng tư phù hợp với cô hơn.
Cô đứng một mình và quan sát lấy thành phố. Đám đông vẫn ít hơn trước kia. Nhưng dù vậy, vẫn rất nhiều người đang sống và tận hưởng lễ hội. Một đám trẻ chạy băng qua cô, tay cầm đầy kẹo. Vài đứa trong số chúng là người lai.
Cư dân đã suýt thù oán những người lai không ủng hộ cuộc nổi loạn. Nhưng binh lính đã xử lý kỹ việc đó, và nhờ nỗ lực của họ mà người lai đã sống sót. Chính Elisabeth cũng đóng một vai trong công cuộc đó.
Ngày nay, chẳng ai gọi Nhục hình Công chúa là “Nhục hình Công chúa” nữa.
Rất nhiều người biết đến những trận chiến hy sinh thân mình mà cô đã chiến đấu, và do đó, ký ức về những tội ác trong quá khứ của cô phần lớn đã bị phai đi. Nhưng người chết không bao giờ quên. Cô cũng thế. Tội ác của cô không bao giờ có thể được tha thứ.
Dẫu vậy, trí nhớ của người sống thì lại không tốt. Cơ bản thì bầy con chiên là lũ ngu dốt. Và vì lòng tốt bẩm sinh đó của họ mà Nhục hình Công chúa giờ đây chỉ còn là Elisabeth. Hoàn toàn trái ngược với cách mà Kaito Sena đã trở thành Cuồng Vương.
“…Lỗi của ngươi cả đấy, Kaito. Đây là điều mà ngươi đã để lại.”
Ngay lúc đó, khi tiếng lẩm bẩm rời khỏi môi Elisabeth.
Trong khoảnh khắc đó, một sợi tóc bạc nhẹ nhàng vuốt ve lấy bờ má cô.
Cô cảm thấy như thời gian đã ngưng đọng lại. Cô quay lưngvà nhìn chằm chằm vào đám đông, rồi cô thấy hình ảnh của mình được phản chiếu trong một đôi mắt xanh lục bảo. Nhưng ánh lấp lánh của chúng sớm tan biến vào hàng người xô bồ và huyên náo. Elisabeth dừng chân.
Cô biết đôi mắt đó.
Dù có cố thì cô cũng chẳng thể nào quên được.
Cô cất bước chạy và đuổi theo ánh bạc thân thuộc kia.
◆◆◆◆◆
Cô chạy và chạy và chạy thêm nữa.
Vừa chạy, cô vừa tự hỏi không biết liệu mình có vẫn còn đang mơ hay không.
Một vòng dịch chuyển nhỏ nằm sau một con hẻm. Khi phép thuật đang biến mất khỏi thế giới, chẳng còn mấy ai có thể sử dụng được chúng nữa. Thay vì kiểm tra xem đó có phải là bẫy hay không, Elisabeth xông thẳng vào nó.
Một lát sau, cô thấy mình đang đứng tại vùng đất mà bầu trời mang sắc trắng sữa và cầu vồng.
Một cặp cột đang đứng tại Tận cùng Thế giới.
Lông vũ đen và trắng cùng hoa hồng xanh và đỏ từ chúng rơi xuống nền đất băng giá.
Chúng rơi xuống một cách đẹp đẽ tựa như mưa hay tuyết.
Giữa cảnh tượng huy hoàng đó, một người phụ nữ đứng trước hai chiếc cột.
Nàng hầu gái yêu dấu của cô, Hina.
Sau cái chết của Kaito, cô đã biến mất. Elisabeth câm lặng mà chạy đến khuôn mặt thân quen xưa cũ ấy và e dè vuốt tay mình lên bờ má trắng nõn kia. Cô cảm thấy sự mềm mại dưới những đầu ngón tay. Hina thật sự đang ở đây.Hina dành cho cô một nụ cười ấm áp.
“Đây, thưa Cô Elisabeth.”
Elisabeth ngó vào đôi bàn tay đang cúp lại của Hina. Cô đang cầm lấy một mảnh pha lê. Mắt Elisabeth mở to.
Bên trong nó, náu mình như một vì sao bé nhỏ,
là linh hồn Kaito Sena.
Elisabeth nhận ra chính xác điều đã diễn ra. Cơ thể của Kaito chỉ là cơ thể người đất. Linh hồn cậu sẽ tan biến nếu mất đi đủ nhiều máu, nhưng có một khoảng thời gian ngắn ngủi ngay sau đó mà cậu lại có thể được triệu hồi thêm lần nữa. Song khi khoảng thời gian đó kết thúc, linh hồn cậu vẫn có thể được lưu giữ trong một vật chứa nào đó để phòng hờ. Và thứ pha lê mà Thiên Chúa và Quỷ Thần tạo ra sẽ là một vỏ bọc hoàn hảo.
Khi Elisabeth ngẩn ngơ nhìn lấy nó, Hina dịu dàng giải thích.
“Đây là điều mà Chủ nhân Kaito muốn ạ. Sau khi tất cả mọi chuyện diễn ra, tôi sợ là ai đó sẽ cố sử dụng khối pha lê và linh hồn đặc biệt của Chủ nhân Kaito cho mục đích xấu giữa lúc hỗn loạn trong giai đoạn xây dựng lại thế giới. Vừa vì chuyện đó, vừa vì động cơ của tôi đã bị hỏng, thế nên tôi đã trốn đi. Nhưng giờ thì cuối cùng tôi cũng có thể gửi nó cho cô rồi.”
“Thế…thế sao? Nhưng nếu thế, vậy thì…có lẽ…có lẽ nào?!”
“Vâng ạ. Giờ chúng ta chỉ cần một thân xác mới thôi ạ.”
Elisabeth lặng đi vài giây, rồi cười ồ lên. Đây là nụ cười sảng khoái nhất mà cô đã có trong cả một thập kỷ. Cô ôm lấy Hina, quấn tay quanh cơ thể thon thả, rồi siết chặt lấy nàng hầu gái. Nước mắt ứa lên từ mắt Hina khi cô đáp lại cái ôm của Elisabeth.
Hai người họ ôm nhau thật chặt.
Vẫn ôm lấy nhau, họ bắt đầu xoay vòng trên nền đất như đang sẻ chia một điệu nhảy. Sau một hồi lâu, Elisabeth dừng lại và nắm lấy tay Hina. Họ nhìn vào mắt nhau và mỉm cười thêm lần nữa.
Rồi họ chạy đi thật thật xa.
Hai người họ vấp và ngã nhiều hơn một lần.
Dẫu thế, họ vẫn chưa từng buông tay nhau ra.
◆◆◆◆◆
Vài tháng trôi qua.
Tại lâu đài của Elisabeth, một vòng phép thuật xoay chuyển. Phép thuật đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, và đây sẽ là lần kích hoạt cuối cùng của nó. Thời khắc lịch sử của khát khao đã đến, và Hina quyết định chờ ở căn phòng cạnh bên.
Elisabeth đã động viên Hina đến cùng mình, nhưng cô không chịu. “Hai người cần một khoảnh khắc cho riêng mình ạ,” Hina đã đáp như thế cùng một nụ cười.
Linh hồn di chuyển từ mảnh pha lê vào cơ thể người đất mà Elisabeth đã tạo ra.
Một khoảng lặng kéo dài, tưởng chừng như muôn thưở.
Rồi chàng trai đang khoác lên mình bộ đồng phục quản gia xấu xí giờ đây chẳng có chút sức mạnh nào mở mắt ra.
Trước cậu là một người phụ nữ trẻ với sự tàn bạo vô song. Elisabeth nhếch môi cười khi nói.
“Hỡi Linh hồn Vô tội, kẻ đã bị sát hại theo cách tàn độc nhất. Từ nay trở đi, ngươi sẽ là người hầu trung thành của ta.”
Tông điệu cô không chấp nhận bất kỳ lời chối từ nào. Bây giờ Kaito mới nhận ra rằng mình đang thở, và khi cậu chen tiếng khúc khích vì bối rối vào, cô nàng trước mặt cậu cao ngạo mà tuyên bố.
“Ta là Nhục hình Công chúa Elisabeth Le Fanu. Ta là con sói kiêu hãnh và con lợn nái thấp hèn.”Một sự thinh lặng nữa phủ trùm lên họ.
Rồi Kaito cười ồ lên, và mép miệng Elisabeth cong lên thành một nụ cười. Kaito nói.
“Mừng cô trở về, Elisabeth.”
“Ngươi mới là kẻ vừa trở về đó, tên đần ạ.”
Nhưng khi quăng lời xúc phạm cậu, Elisabeth lắc đầu. Đã rất lâu rồi. Khi nhớ lại quãng thời gian mà ba người họ sống bên nhau và thời gian đơn độc dài đằng đẵng của mình, cô đáp lại từ tận đáy lòng.
“Thật tuyệt khi được trở về, Kaito ạ.”
Đây là đánh dấu cho cuộc gặp mặt thứ hai
giữa chàng trai chỉ là Kaito Sena
và cô gái không còn là Nhục hình Công chúa.
◆◆◆◆◆
Đây là lúc để kể về một câu chuyện.
Đây là câu chuyện về chàng trai đã bị kẻ khác giết chết theo cách đầy tàn bạo, và là câu chuyện về con quái vật đã tàn nhẫn sát hại người khác.
Hay có lẽ là câu chuyện về đứa trẻ bị bỏ rơi bởi cha mẹ mình, và về người hùng bị bỏ rơi bởi thế giới.
Đây là câu chuyện đã xảy ra sau khi hai người họ bị chia cắt.
Vì đó là khi câu chuyện về lòng ngưỡng mộ, sự ngu ngốc và tình yêu chấm dứt,
và lúc mà câu chuyện về sự ăn năn, nỗi thù hằn và những giấc mộng mà tất cả bồi đắp nên bắt đầu.
Cuối cùng thì nó là câu chuyện cần được chấm dứt.
Thế nên cô cầm kiếm lên. Thế nên họ rút kiếm ra.
Đây là lúc để kể về một câu chuyện.
Câu chuyện về sự ăn năn, về nỗi thù hằn và những giấc mộng.
Câu chuyện mà cô và họ đã mơ về việc cứu lấy thế giới.
Câu chuyện mà họ đã dốc sức mà mơ,
thậm chí như thế có đồng nghĩa với việc quẳng mình vào miệng sói dữ.
Và câu chuyện kể về ước muốn bé nhỏ kéo theo sau giấc mơ ấy.