Trong thành phố làm từ bê tông và nhựa đường là một góc phố nhỏ.
Tại góc phố ấy, vị sĩ quan cảnh sát đang đem một bé gái vào vòng bảo hộ.
Cô là một bé gái xinh đẹp với đôi mắt đỏ và mái tóc trắng.
Nhưng quần áo cô lại dơ bẩn vì cô đã ngã xuống đường.
Mưa đổ xuống khi cô nhìn lên bầu trời với đôi mắt trống rỗng. Vị sĩ quan đỡ cô dậy, nhưng cô lại không có chút phản ứng. Khi quyết định rằng tính mạng cô không đối diện với hiểm nguy nào, vị sĩ quan mang cô bé tới đồn cảnh sát. Nhưng họ không thể biết được cô là ai, và cô bé không chịu kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra. Tất cả những gì cô làm chỉ là lẩm bẩm.
“Cha ơi…”“Cháu có thể nói cho bọn chú biết cha cháu đang ở đâu không?”
Cô bé vẫn không trả lời. Cô chỉ tiếp tục với đôi mắt thấm đẫm nước mắt.
“Mình không có thứ gì cả. Mình chẳng còn lại bất kỳ thứ gì. Vậy mà,
“Có người đã trân quý mình.
“Thật sự là thế.”
Cô bé cứ mãi lặp đi lặp lại điều đó.
Chuyện gì sẽ xảy ra với cô bé sau này là điều mà những người ở thế giới khác chẳng thể nào biết được.
Từ giờ trở đi, mọi thứ đều phụ thuộc vào cô.
Và mẩu truyện nhỏ bé tầm thường ấy
chỉ có thế.