Dị Thế Điền Viên

chương 19: bán bổ huyết thảo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cẩu Tử

“Nhiều Bổ Huyết Thảo như vậy có thể bán được không ít bạc, một chiếc lá có thể bán được ba trăm văn tiền, mấy gốc này có bao nhiêu là lá, oa, có thể bán được rất nhiều tiền nha”. Hai bàn tay Lâm Bảo đều được nó sử dụng, mười ngón tay đếm tay đếm lui, nó cũng không thể tính ra rốt cuộc là bán được bao nhiêu, này vượt qua phạm vi con số mà nó biết, cuối cùng chỉ có thể cho ra kết quả là bán được rất nhiều bạc.

“Ha ha” Chu Trạch bị dáng vẻ tham tiền của nó chọc cho vui vẻ: “A Ngọc, ngươi từng ăn qua Bổ Huyết Thảo chưa?”

Lâm Ngọc lắc đầu: “Chưa từng, trước đây cha ta cũng có đào được mấy gốc, đều cầm bán đi lấy tiền, còn chưa có ăn qua bao giờ”.

“Vậy ngươi có nghe ai nói ngươi trong thôn có ai ăn qua không?” Chu Trạch hỏi.

Lâm Ngọc suy nghĩ một chút, mới nói: “Ta chỉ biết là, người trong thôn đào được Bổ Huyết Thảo đều sẽ mau chóng cầm lên trấn bán lấy tiền, chưa từng nghe nói có ai ăn qua, đến cùng là có ai ăn chưa thì ta cũng không biết”.

“Tại sao mọi người đào được Bổ Huyết Thảo, đều sẽ nhanh chóng mang lên trấn bán lấy tiền. Bổ Huyết Thảo tốt như thế, không có ai lưu lại trong nhà phòng ngừa trường hợp bị thương này kia sao?” Chu Trạch không hiểu.

“Người trong thôn nếu bị thương cũng sẽ không nỡ dùng Bổ Huyết Thảo, mà chỉ dùng loại thảo dược thông thường, dược thảo bình thường rẻ hơn, Bổ Huyết Thảo quá quý, một gốc Bổ Huyết Thảo ít cũng phải bán được hai lượng bạc, đủ cho gia đình bình thường sinh hoạt trong nửa năm. Mọi người đâu nỡ dùng, hơn nữa trên trấn đa số đều chỉ thu mua gốc Bổ Huyết Thảo còn tươi, nếu để khô đi rồi giá sẽ thấp đi. Mọi người đều muốn bán được giá cao, đương nhiên sẽ nhanh chóng mang đi bán.

Chu Trạch gật gật đầu, “A Ngọc, ngươi biết trong thị trấn có bao nhiêu dược đường thu mua Bổ Huyết Thảo không?”

“Chỉ có một nhà, ta nhớ dược đường tên gọi là Tiên Thảo Đường, lúc ta mười tuổi, cha ta có mang ta đi theo một lần”. Lâm Ngọc nói.

“Lũng đoạn” một từ bật ra trong đầu Chu Trạch. Thầm nghĩ, quả nhiên là thế, trong lòng hắn mơ hồ có suy đoán.

là một từ chỉ hoạt động thao túng thị trường kinh tế.

“Vậy bây giờ trong thôn có nhiều người đào được Bổ Huyết Thảo hay không?”

“Không nhiều lắm, trước đây khi ta còn nhỏ, người trong thôn vẫn thường hay đào được, thế nhưng bây giờ đã ít đi rất nhiều”.

“Ngoại trừ người trong thôn, các ngươi có thấy ai vào núi nữa không?”

Nghe Chu Trạch hỏi như vậy, Lâm Ngọc sửng sốt gật đầu: “Có, cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có những người bên ngoài vào núi, thế nhưng bọn họ cũng không thường đi, ta cũng chỉ gặp qua mấy lần. Những người đó đều cao to vạm vỡ, còn mang theo đao, ánh mắt nhìn người khác rất hung ác. Lúc ấy cha ta nói với ta, không được đến gần những người đó. Mọi người trong thôn cũng rất sợ bọn họ, nếu lỡ hai bên đều muốn vào núi, người trong thôn đa số sẽ chọn không tiếp tục vào, gặp được cũng sẽ né tránh bọn họ.

Nghe Lâm Ngọc nói như vậy, trong lòng Chu Trạch ít nhiều có chút nắm chắc. Nhìn Bổ Huyết Thảo trên bàn, nghĩ đến khi hắn ăn Bổ Huyết Thảo, loại thảo dược này đối với thân thể rất tốt. Hắn muốn để cho hai huynh đệ Lâm Ngọc cũng ăn, cải thiện thể chất. Trước đây bọn họ sống quá khổ cực, hiện tại tuy rằng hằng ngày đã được ăn no, ăn ngon hơn, nhưng nếu muốn thân thể khỏe mạnh lên, cũng không phải trong ngày một ngày hai.

Vì vậy Chu Trạch lấy quả dại chuột nhỏ cho hắn từ trong bao bố ra, ngắt xuống hai lá từ trên gốc Bổ Huyết Thảo có hơn hai mươi cái lá, cầm đi rửa sạch cùng với quả dại.

Sau đó cầm trở lại, đem hai lá Bổ Huyết Thảo đưa cho Lâm Ngọc, Lâm Bảo mỗi người một lá: “A Ngọc, Tiểu Bảo, các ngươi nếm thử xem, mùi vị Bỏi Huyết Thảo này ra sao?”

“Chu đại ca, chúng ta lại không có bị thương tại sao phải ăn Bổ Huyết Thảo? Đồ tốt như thế vẫn là giữ lại bán lấy tiền đi.” Lâm Ngọc cảm thấy y không nên ăn Bổ Huyết Thảo, y lại không có bị thương.

“Ăn Bổ Huyết Thảo này vào, có lợi với thân thể các ngươi, các ngươi cứ thử liền biết, các ngươi còn không tin tưởng lời ta nói hay sao?”

Thấy Chu Trạch kiên trì như vậy, rốt cuộc Lâm Ngọc vẫn tiếp nhận lá Bổ Huyết Thảo ăn vào trong miệng. Không cò mùi đắng chát như của loại thảo dược thông thường, trái lại mang theo vị ngọt nhàn nhạt. Lâm Ngọc nhai hai cái, nuốt xuống. Cảm giác có luồng ấm áp lan ra toàn thân, một loại cảm giác rất thần kỳ, toàn thân đều trở nên thoải mái.

Lâm Bảo vẫn cầm Bổ Huyết Thảo trong tay không ăn, nó có chút không nỡ ăn, nó thấy Lâm ngọc ăn rồi, mới hấp tấp hỏi: “Ca ca, như thế nào, ăn ngon không?”

Chu Trạch cũng hỏi, “A Ngọc, ngươi ăn có cảm giác gì không?”

Lâm Ngọc nhìn Chu Trạch, lại nhìn Lâm Bảo, nói: “Mùi vị có chút ngọt, nuốt vào bụng, toàn thân ấm áp, cảm giác thật thoải mái”. Nói xong cúi đầu nhìn lòng bàn tay, vui vẻ nói: “Vết phồng trên tay cũng đỡ hơn”.

“Có cảm thấy khí lực lớn hơn không?” Chu Trạch hỏi.

“Thật giống như có một chút.” Lâm Ngọc có chút không xác định.

“Có nhiều chỗ tốt như vậy sao, vậy ta cũng ăn thử”. Lâm Bảo cầm lá Bổ Huyết Thảo nhét vào miệng, từ tốn nhai nuốt, tỉ mỉ cảm thụ biến hóa cả thân thể. Chốc lát sau, ánh mắt nó sáng lên, nét mặt kinh hỉ: “Thật sự có hiệu quả, ta cảm thấy khí lực của mình tựa hồ lớn hơn, các ngươi chờ chút, ta đi tìm vật gì thử xem”.

Lâm Bảo đi vào trong sân, trong sân có vại nước, bên trong vại có đựng một cái thùng múc nước, trong thùng còn nửa thùng nước. Nó đi tới, đưa tay nhấc lên, không tốn quá nhiều sức giống như trước đây, chỉ cần nhấc nhẹ đã được.

“Ca, ngươi xem, sức mạnh của ta có phải là lớn hơn trước. Trước đay ta muốn nhấc thùng nước này đều phải gắng sức, lần này lại nhẹ nhàng như thế”. Lâm Bảo mặt mày hưng phấn, nó có thể cảm giác được, tuy rằng khí lực tăng lên không quá nhiều, nhưng so với lúc trước là có tăng lên, phát hiện như vậy làm nó cực kỳ vui vẻ: “Bổ Huyết Thảo này thực sự là thứ tốt, chẳng trách có thể bán được nhiều tiền như vậy”.

Lâm Ngọc thấy thế, cũng tiến đến thử, cũng thấy khí lực của mình tăng lên một chút, làm cho y vừa mừng vừa sợ.

Sau đó Chu Trạch gọi hai huynh đệ Lâm ngọc vào nhà, dặn họ nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Đặc biệt là việc Chu Trạch vài núi đào được rất nhiều Bổ Huyết Thảo. Có câu mang ngọc mắc tội, không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ trộm để ý. Theo dự đoán trước mắt, tác dụng của Bổ Huyết Thảo có thể bị người ta dấu diếm, người bình thường chỉ biết Bổ Huyết Thảo bán được rất nhiều tiền, lại không tìm hiểu giá trị thực sự của Bổ Huyết Thảo. Cũng có thể nói rằng không có cơ hội để tìm hiểu. Chắc hắn những người kia không muốn nhiều người biết đến tác dụng thực sự của Bổ Huyết Thảo.

Chu Trạch không muốn làm kẻ chết thay, cũng không quan tâm những người kia tại sao lại dấu diếm tác dụng của Bổ Huyết Thảo. Hắn chỉ muốn an ổn sinh sống qua ngày mà thôi. Hắn tìm kiếm Bổ Huyết Thảo, ngoại trừ tác dụng của nó, càng là muốn kiếm tiền, bất luận như thế nào, nhất định phải có tiền, hắn hiện tại rất cần tiền.

Đem quả dại rửa sạch sẽ cho Lâm Ngọc và Lâm Bảo xong, Chu Trạch cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi ra sân tắm rửa. Ở trong núi ba ngày, cả người toàn đất và mồ hôi, trên ngươi dính dấp vô cùng.

Lâm Ngọc rất tri kỷ đã phơi nước qua nắng, cũng nấu thêm một nồi nước nóng, cả hai bên đều là nước ấm, đều có thể dùng để tắm rửa.

Chu Trạch tắm xong vào lại trong nhà, bên trong nhà chính không còn ai. Lâm Ngọc và Lâm Bảo đã trở về phòng mình. Chu Trạch đi đến đông phòng, nhìn thấy Lâm Bảo nằm trên giường gối đầu lên cánh tay, nở to mắt nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Thấy hắn vào phòng, Lâm Bảo trở mình đổi thành tư thế nằm sấp, nói với Chu Trạch: “Chu đại ca, ngươi nói xem nếu ta thường xuyên ăn Bổ Huyết Thảo, có thể trở nên lợi hại giống như ngươi, có thể giết chết cả Dị Lang hay không?”

Chu Trạch nghĩ nghĩ, nói: “Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ, Bổ Huyết Thảo nhiều lắm cũng chỉ là có tác dụng phụ trợ thêm, mấu chốt vẫn là bản thân nỗ lực rèn luyện. Muốn trở thành người có thực lực, thì phải trả một cái giá tương ứng, hiểu không?”

Lâm Bảo: “Há, hình như ta hiểu rồi”.

Chu Trạch xoa nhẹ đầu Lâm Bảo: “Tốt, đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm, cùng ta luyện võ”.

Sáng sớm hôm sau, lúc Chu Trạch rời giường, Lâm Ngọc và Lâm Bảo cũng thức dậy.

Lâm Ngọc nhìn hắn cười nói: “Chu đại ca, dạy chúng ta đánh quyền đi.”

Chu Trạch dẫn theo hai huynh đệ Lâm Ngọc chạy hai vòng xung quanh nhà, hướng dẫn bọn họ làm động tác khởi động, sau đó dạy đánh quyền. Đợi khi bọn họ đánh xong bài quyền, đã là một canh giờ sau, lúc này mặt trời cũng chỉ vừa nhô lên.

“Được thôi, trước tiên chúng ta chạy hai vòng, hoạt động thân thể một chút”. Chu Trạch nói.

Nhìn sắc trời đã không còn sớm, bọn họ không có ăn điểm tâm. Chu Trạch mang Bổ Huyết Thảo ra, dẫn theo huynh đệ Lâm Ngọc lên trên trấn. Trên trấn hôm nay có phiên chợ, trên đường lên trấn kẻ đến người đi rất tấp nập. Có người còn chuyên chở người bằng xe bò và xe lừa, Chu Trạch lấy ra ba văn tiền, thuê một chiếc xe lừa.

Xe lừa tốc độ nhanh, không tới nửa canh giờ, bọn Chu Trạch đã lên đến trấn. Bọn họ tìm một chỗ bán bánh bao, mua mỗi người hai cái và một bát cháo. Bánh bao không lớn, chỉ to bằng nửa bàn tay, bên trong rau nhiều thịt ít, nhưng mùi vị không tệ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc và Lâm Bảo được ăn bánh bao tại quán, cảm giác mới mẻ, cắn một miếng to, quả thật ăn ngon. Tuy rằng thịt hơi ít, nhưng chế biến rất vừa ăn, mùi vị rất tốt.

Ăn uống no đủ, bọn Chu Trạch đi đến nơi duy nhất thu mua Bổ Huyết Thảo, Tiên Thảo Đường.

Tiên Thảo Đường nằm ở vị trí rất dễ thấy, tìm rất dễ dàng. Dược đường được xây dựng khí thế, cổng lớn cao to. Trước cửa còn có hai tráng hán cao lớn lớn uy mãnh đứng đó, trên người còn mang theo đao, đứng thẳng trước cửa, nhìn rất uy hiếp. Mọi người đi ngang qua đều không dám đến gần.

Chu Trạch dẫn theo hai huynh đệ Lâm Ngọc đi đến trước cửa, một trong hai nam tử cường tráng kia lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, lớn tiếng quát: “Đi đâu? Có chuyện gì?”

Không biết người này dùng phương pháp gì, tiếng nói đặc biệt lớn, Lâm Ngọc cùng Lâm Bảo bị dọa, theo bản năng trốn ra sau lưng Chu Trạch.

Chu Trạch thầm nghĩ, đây cũng là thủ đoạn của Tiên Thảo Đường, thuê hai người này lại đây tạo uy hiếp, người nhát gan lại đây sẽ bị dọa cho sợ hãi, nhưng hắn thì không. Hắn là người từng trải, ở trong quân doanh người như thế nào chả có, hai ngươi này đối với hắn không được coi là chuyện gì lớn. Sắc mặt Chu Trạch không đổi, thản nhiên nói; “Đến đây bán thảo dược”.

Tráng hán kia thấy Chu Trạch không sợ hãi, sửng sốt một chút, quan sát hắn vài lần, mới nói: “Vào đi”.

Chu Trạch vỗ lên lưng hai huynh đệ Lâm Ngọc, không tiếng động động viên họ, dùng ánh mắt ra cho họ không cần sợ, nếu những người này đã mở cửa làm ăn, ban ngày ban mặt còn dám làm ra chuyện gì chứ.

“Đi thôi, chúng ta đi vào.” Chu Trạch nói.

Phía sau quầy có một nam nhân trung niên đang gảy bàn tính, thấy bọn Chu Trạch đi vào, chỉ liếc mắt nhìn, rồi cúi đầu tiếp tục, nói: “Lấy dược thảo của các ngươi ra”.

Đối với thái độ của gã Chu Trạch cũng không thèm để ý, cầm lấy bao bố trên lưng, đặt xuống quầy mở ra, lộ ra Bổ Huyết Thảo bên trong, nói: “Chưởng quỹ, ngươi xem Bổ Huyết Thảo này, rồi ra giá đi”.

Dương chưởng quỹ nghe vậy chau mày, lại có kẻ dám ở Tiên Thảo Đương của bọn hắn ra chào giá. Gã thiếu kiên nhẫn ngẩng đầu, vừa nhìn liền mở to hai mắt, đưng động tác trên tay, đi đến phía trước quầy, lật xem Bổ Huyết Thảo Chu Trạch mang đến, sau đó nghi ngờ liếc mắt nhìn Chu Trạch: “Những thứ này đều do ngươi đào được?”

“Chính xác là do ta đào được”.

“Dựa theo giá cả, một chiếc lá là ba trăm văn tiền, ngươi có tổng cộng bảy gốc, lá có tất cả là…” Vừa nói Dương chưởng quỹ vừa gảy gảy bàn tính, vừa đếm số lượng lá cây” …Tổng cộng có một trăm ba mươi lăm lá, cộng lại là bốn mươi lượng năm trăn văn tiền. Như vầy đi, xem như lần này ngươi bán nhiều, thêm cho ngươi một ít, tính chẵn là bốn mươi mốt lượng bạc”.

Chu Trạch nghe vậy nở nụ cười.

Dương chưởng quỹ cho là Chu Trạch đồng ý, liền muốn đưa tay cầm lấy Bổ Huyết Thảo, muốn mang đi, lại bị Chu Trạch dùng một tay cản lại: “Ta thấy cái giá này không quá thích hợp”.

“Cái gì? Lời này của ngươi có ý gì. Tiên Thảo Đường của chúng ta vẫn thu mua Bổ Huyết Thảo với giá này. Ngươi không tin thì có thể đi hỏi, không có cái giá thứ hai”.

“Người khác bán thế nào ta không cần biết, ta chỉ biết, phẩm chất Bổ Huyết Thảo ta mang đến tốt hơn bình thường. Nếu chưởng quỹ cảm thấy giống nhau, vậy cũng dễ, để ta cầm đến phủ thành bán đi”.

Vừa nói, Chu Trạch vừa bỏ bàn tay của Dương chưởng quỹ ra, muốn thu lại Bổ Huyết Thảo vào bao.

Dương chưởng quỹ nhìn lại trên dưới toàn thân Chu Trạch, thấy quần áo hắn mặc, vừa nhìn liền biết là quần áo phổ thông của nông gia, nhưng khí chất lại có chút khác, nhìn qua trông giống như người đã từng trải. Chẳng lẽ người này từng đi đên phủ thành sao. Trong lòng Dương chưởng quỹ bách chuyển thiên hồi. Lại không muốn để Chu Trạch rời đi, không phải do gì khác, chỉ vì Bổ Huyết Thảo hắn mang tới lần này phẩm chất xác thực rất hiếm thấy, hẳn là đã trưởng thành lâu năm. Trong Tiên Thảo Đường của bọn họ, Bổ Huyết Thảo phẩm chất hiếm như vậy, cũng không có nhiều.

Kỳ thực nếu như tại phủ thành mà nói, giá cả Bổ Huyết Thảo cao hơn giá bọn hắn đưa ra nhiều lắm. Nhưng bọn hắn chính là ỷ vào Tiên Thảo Đường là nơi duy nhất thu mua Bổ Huyết Thảo ở nơi này. Đã là duy nhất, tự nhiên là định giá như thế nào cũng được. Đám ngu dân cũng sẽ không biết mặc cả cái gì, bọn hắn đều nhờ vào dược đường này mà hốt bạc.

“Chậm đã, ta chỉ có thể ra giá cao hơn là năm mươi lượng, thế nào? Cái giá này trước nay là chưa từng có”.

Chu Trạch vẫn cứ lắc đầu, nói: “Nếu chưởng quỹ thật sự muốn mua, thì một trăm lượng”.

“A, ngươi tiểu tử này, thật đúng là dám giở công phu sư tử ngoạm, dĩ nhiên chào giá trên trời.” Dương chưởng quỹ có chút nổi giận, hắn vẫn là lần đầu tiên đụng tới kẻ dám đưa ra giá trên trời với hắn.

Chu Trạch thấy thế cũng không nói nhiều, thu lại Bổ Huyết Thảo, lúc trước hắn đã sớm nghĩ xong, nếu như lần này đến Tiên Thảo Đường không thể bán được cái giá ưng ý, hắn sẽ đi đến phủ thành. Đi đến đó cũng sẽ hỏi thăm được một ít sự tình, huyện thành nhỏ, tin tức không linh thông, hắn muốn tìm hiểu tin tức về Bổ Huyết Thảo cũng rất khó. Hắn không muốn mơ mơ hồ hồ, hắn muốn hiểu biết về thế giới xa lạ này hơn nữa, để trong lòng có cảm giác yên tâm hơn.

Thấy Chu Trạch thật muốn đi, trong lòng Dương chưởng quỹ cuống lên, lập tức vỗ bàn quát: “Giá cuối, sáu mươi lượng!”

“Được, thành giao.”

Giọng Dương chưởng quỹ có chút lớn, hai tráng hán đứng ngoài cửa nghe thấy, tưởng xảy ra chuyện gì, đi vào bên trong, chặn trước mặt bọn Chu Trạch, hỏi: “Dương chưỡng quỹ, có chuyện gì vậy, mấy người này đã làm chuyện gì sao?”

Chu Trạch biết rằng huynh đệ Lâm Ngọc sợ hãi, che trước mặt hai người, đối mặt với họ không lùi nửa bước: “Làm sao, ban ngày ban mặt Tiên Thảo Đường đây là muốn đánh người à?”

Dương chưởng quỹ đen mặt, nói: “Không có chuyện gì, hai người các ngươi đi ra đi”.

Hai tráng hán trừng mắt nhìn Chu Trạch, rồi mới đi ra ngoài.

Dương chưởng quỹ lấy ra sáu mười lượng bạc cho Chu Trạch, Chu Trạch mới để cho gã cầm lấy Bổ Huyết Thảo. Hắn đặc biệt chú ý, nhìn thấy Dương chưởng quỹ lấy ra một cái hộp ngọc, để Bổ Huyết Thảo vào bên trong. Bên trong hộp ngọc cũng có Bổ Huyết Thảo, Bổ Huyết Thảo bên trong nhìn còn rất tươi. Trong lòng Chu Trạch khẽ động, đoán rằng có lẽ đây là phương pháp bảo quản Bổ Huyết Thảo luôn tươi mới.

Đếm đủ bạc, Chu Trạch liền dẫn huynh đệ Lâm Ngọc rời khỏi Tiên Thảo Đường. Đi xa rồi, huynh đệ Lâm Ngọc mới dám thở ra một hơi, căng thẳng sợ hãi trong lòng cũng vơi đi.

Lâm Ngọc nhìn quanh, đến chỗ vắng người mới nói: “Chu đại ca, ngươi thật là lợi hại, còn dám cùng Tiên Thảo Đường trả giá, ngươi không sợ gã lần sau không mua Bổ Huyết Thảo của chúng ta nữa sao?”

“Lần sau chúng ta không bán cho bọn hắn là được rồi”. Chu Trạch cảm thấy không vấn đề gì.

Lâm Ngọc: “Vậy chúng ta đi đâu bán Bổ Huyết Thảo, chẳng lẽ thật sự đi phủ thành sao?”

Chu Trạch: “Đương nhiên có thể a, vừa vặn chúng ta có thể đến đó đi dạo, còn có thể học hỏi thêm nhiều kiến thức”.

Trong lòng Lâm Bảo vẫn còn sợ hãi: “Hai người đứng trước cửa Tiên Thảo Đường thật hung ác, nói chuyện lớn tiếng như vậy. Lần trước theo Lưu thúc đi bán Bổ Huyết Thảo ta còn không dám đi vào”.

“Đó là bọn hắn cố ý, có ý để cho mọi người sợ hãi. Tiểu Bảo, ngươi phải luyện võ cho tốt, sau đó so với bọn họ còn lợi hại hơn”. Chu Trạch nói.

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Bảo sáng lên, thầm nghĩ sau này càng phải nỗ lực luyện võ hơn mới được.

Truyện Chữ Hay