Dị Thế Điền Viên

chương 18: lần thứ hai vào núi (nhị)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cẩu Tử

Có lẽ là cảm nhận được trong ánh mắt Chu Trạch mang theo nguy hiểm, chuột nhỏ rụt cổ, chạy ra phía sau tảng đá, trốn trong chốc lát, mới thử ló đầu ra, cái mũi ngửi ngửi, ánh mắt lại vẫn nhìn về phía Chu Trạch. Hiển nhiên là mùi thơm của thịt rắn đối với nó có sức thu hút quá lớn, nếu không cũng sẽ không to gan mà chạy vào trong này, dù sợ cũng không bỏ chạy đi mất.

Chu Trạch nở nụ cười: “Ngươi con vật nhỏ này, cũng biết thịt rắn này là đồ tốt sao?”

Nhìn thấy chuột nhỏ ăn thịt rắn không xảy ra chuyện gì, lại còn thòm thèm, Chu Trạch xác định thịt rắn này không có độc, hơn nữa mùi vị hẳn là rất ngon, vì thế hắn không do dự nữa, cầm thịt đưa đến miệng cắn.

Sách, quả nhiên thịt rắn mềm mại thơm ngon, lưu lại đầy miệng mùi thơm, ăn một miếng còn muốn ăn miếng thứ hai, thịt rắn ăn ngon như vậy là lần đầu Chu Trạch ăn được.

Không chỉ có như vậy, thịt rắn còn có chỗ tốt khác, chính là lúc thịt rắn trôi xuống bụng, Chu Trạch liền cảm thấy có một luồng ấm áp từ bụng lan ra toàn thân. Mệt mỏi cả ngày đi trong núi cũng theo luồng ấm áp đó mà tiêu tán, toàn thân tràn đầy sức mạnh. Cảm giác lúc này giống như lần đó ăn Bổ Huyết Thảo, mà cũng có chút không giống. Điều duy nhất Chu Trạch có thể xác định bây giờ là ăn thịt rắn này vài có thể bổ sung thể lực đã tiêu hao.

Nghĩ đến Dị Lang đã được huyện lệnh mua, Chu Trạch nhớ đến vẻ mặt vui mừng của huyện lệnh khi nhìn thấy Dị Lang, chắc chắn là có biết chút gì đấy, lẽ nào ăn Dị Lang cũng có hiệu quả thần kỳ nào đó sao?

Mắt thấy thịt rắn trong tay Chu Trạch càng lúc càng ít, mùi thơm nồng kia cũng theo đó mà giảm đi. Chuột nhỏ trốn sau tảng đá cũng theo đó mà nóng lòng, lo lắng ở sau tảng đá xoay quanh, ló đầu kêu lên vài tiếng chít chít.

Nhìn thấy bộ dạng tham ăn của chuột nhỏ, Chu Trạch rất vui vẻ, nghĩ nghĩ, lại xé một miếng thịt rắn, ném ra trước mặt cách mình không xa, sau đó không nhìn nó nữa, cúi đầu ăn hết thịt rắn trong tay.

Ăn xong thịt rắn, Chu Trạch chỉ cảm thấy toàn thân phảng phất như có sức khỏe bất tận, thẩn thể thoải mái trước nay chưa từng có, duỗi hai cánh tay ra trước mặt, hoạt động các ngón tay, dùng sức đánh ra vài quyền. Hắn cảm thấy toàn thân ẩn chứa sức mạnh, giống như khí lực của hắn lại lớn hơn. Cái loại cảm giác toàn thân đều là sức mạnh này quả thật rất tuyệt vời.

Chu Trạch đi ra cửa động, kiểm tra một chút hoàn cảnh chung quanh, không có phát hiện dị thường, sau đó nhặt chút cành cây trở về, nhìn thấy chuột nhỏ trốn sau tảng đá, thừa dịp hắn đi ra ngoài đã chạy ra ăn thịt rắn, vừa nghe thấy tiếng động Chu Trạch trở lại, vèo một cái chạy ra sau tảng đá, rất cảnh giác.

Chu Trạch cười cười không có để ý nó, đem cành khô mới nhặt bỏ vào trong đống lửa, khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần.

Chuột nhỏ từ sau tảng đá ló đầu ra nhìn, thấy không có động tĩnh, vội chạy ra khỏi động. Chu Trạch nghe được tiếng động liền mở mắt, cũng chỉ nhìn nó chứ không quản.

Một đêm không mộng, nháy mắt đã là sáng hôm sau. Trời vừa sáng, Chu Trạch tỉnh dậy, đứng lên hoạt động tay chân. Tuy rằng ngồi dựa tảng đá ngủ một đêm, nhưng thân thể lại không thấy chút đau nhức nào.

Tắt đống lửa đi, Chu Trạch ra khỏi sơn động, vươn người, thở dài một hơi. Vừa cúi đầu nhìn, liền thấy trên tảng đá cách đó không xa, có một đống quả dại, có xanh có hồng có vàng có lam, đủ các loại màu sắc khác nhau.

Chu Trạch đi tới, nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh tảng đá có nhiều dấu chân nhỏ, như là dấu chân chuột lưu lại. Trong đầu hiện ra thân ảnh chuột nhỏ tham ăn ngày hôm qua, Chu Trạch cười cười. Có lẽ là chuột nhỏ kia báo đáp hắn đi, nghĩ vậy hắn liền không khách khí nữa, nhặt quả dại lên, đặt ở mũi ngửi thử, một mùi thơm ngọt tràn vào. Dùng nước rửa qua, ném vào trong miệng, nhai nhai, ân, chua chua ngọt ngọt, mùi vị không tệ, ăn khá ngon.

Chu Trạch nếm thử hai quả, không tiếp tục ăn, nhặt quả dại bỏ vào trong bao sau lưng, dự tính mang quả dại này về cho hai huynh đệ Lâm Ngọc ăn, hắn đoán Lâm Ngọc chắc chắn sẽ thích hương vị của loại quả này.

Chu Trạch móc ra dao găm, khắc lên ký hiệu ngôi sao năm cánh ngay tại sơn động. Từ khi bắt đầu vào núi lớn, đi đến chỗ nào hắn cũng khắc lên một ký hiệu như vậy, đặc biệt là những chỗ phát hiện được Bổ Huyết Thảo, còn có phụ cận nơi ở của thú hoang. Cứ như vậy, lần sau khi hắn vào núi, vừa không lo bị lạc, lại có thể né tránh địa bàn của dã thú, giảm bớt nguy cơ đối mặt với chúng.

Ngày đó, Chu Trạch quyết định thăm dò núi lớn này, sau đó trở về theo đường cũ. Trong núi rất nhiều nguy hiển, ở lâu bên trong sẽ càng nguy hiểm, trèo lên đại thụ, xác nhận phương hướng, Chu Trạch chọn một hướng, tiếp tục đi vào bên trong thăm dò. Hắn không chú ý đến, phía sau hắn, có một thân ảnh nho nhỏ lặng lẽ theo sau.

Sáng sớm Lâm Ngọc đã tỉnh, nhìn vào mắt y, có thể thấy hai quầng mắt thâm đen. Đêm qua bởi vì lo lắng cho Chu Trạch, cả đêm Lâm Ngọc lăn qua lăn lại không ngủ được. Trời vừa sáng đã rời giường đi rửa mặt, nói với Lâm Bảo một tiếng, cầm cuốc đi ra ruộng.

Vì lần trước mưa to, hoa màu lại có sức sống, lá cây héo vàng cũng đã trở nên xanh biếc, đồng thời cỏ cũng mọc lên rất nhiều, nếu muốn hoa màu trưởng thành tốt, nhất định phải thường làm cỏ.

Rất nhiều người cũng giống Lâm Ngọc, nhân lúc vừa sáng khí trời còn mát ra ruộng làm việc.

“Ngọc ca nhi, ra ruộng à?” Một đại nương trong thôn cùng Lâm Ngọc chào hỏi.

“Ân, trong ruộng nhiều cỏ, ta đi làm cỏ”. Lâm Ngọc gật đầu nói.

“Chu gia tiểu tử kia làm sao lại không đi ra ruộng chung với ngươi? Lúc trước đều nhìn thấy hắn mà”.

“Hôm qua hắn vào núi, còn chưa có trở về”.

Đại nương kia nghe vậy sửng sốt, nói: “Đi cả đêm không về sao, chẳng lẽ là vào trong núi lớn? Đi cùng ai? Không lẽ đi một mình? Sao hắn lại to gan như thế, không sợ bị sài lang hổ báo bên trong ăn thịt hả. Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là quá lớn mật”.

Nhìn Lâm Ngọc không có phản bác, nàng lập tức cảm thấy chính mình đoán trúng rồi. Nàng đã sớm nghe nói người kia của Lâm Ngọc rất có bản lĩnh, đến Dị Lang mà cũng có thể giết. Chỉ là không nghĩ tới người này lại dám một mình vào trong núi lớn, gan phải to bao nhiêu, quả thực là chán sống rồi.

Lông mày Lâm Ngọc nhíu lại, mặc dù biết đối phương không có ác ý, nhưng y cũng không muốn nghe nàng nói không tốt về Chu Trạch: “Chu đại ca rất lợi hại, sẽ không có việc gì”.

Thấy sắc mặt Lâm Ngọc khó coi, đại nương còn muốn nói gì đó, cũng đành ngậm miệng không nói tiếp, ngượng ngùng cười cười đi tiếp. Lại đem việc Chu Trạch một mình vào núi lớn nhớ kỹ, đây là chuyện hay, một lát phải tìm người nói một chút. Người trong thôn chính là như vậy, rảnh rỗi ngồi buôn chuyện, nghe đến chuyện gì cũng phải nói ra bên ngoài, không tới một ngày, chuyện gì cũng có thể truyền khắp thôn. Chờ tới lúc Chu Trạch từ núi lớn trở lại trong thôn, hầu như người trong thôn đều biết hắn một mình vào núi lớn, mỗi người đều suy đoán chuyến đi này của hắn hung ác hay thuận lợi.

Chu Trạch trong núi còn chưa biết chuyện hắn vào núi đã bị truyền khắp thôn. Hắn còn đang bận đi khắp núi tìm Bổ Huyết Thảo. Lúc này hắn đã đi qua mặt trước của núi lớn, hiện tại đã đi tới mặt sau, hơn nữa hắn còn phát hiện ra vết tích của người sống.

Chu Trạch phát hiện tro tàn do lửa đốt, phụ cận có có dấu chân người, than tro vẫn còn ấm, vết chân cũng rõ ràng, hắn khẳng định, tối qua cũng có người qua đêm trong núi như hắn. Nhìn dấu chân to nhỏ không đều, Chu Trạch đoán nhóm này có ít nhất ba người, đây là lần đầu hắn phát hiện tung tích của người sống trong núi.

Lại khắc lên cây một ký hiệu, Chu Trạch quyết định trở về. Hắn cố ý kiểm tra phương hướng rời đi của nhóm người kia, chọn hướng ngược lại quay về. Hiện tại hắn chỉ có một mình, ở bất kỳ phương diện nào mà nói hiện tại hắn không cùng nhóm với họ, đặc biệt hắn lại không biết rõ lai lịch đối phương. Hắn nghi ngờ, mục tiêu của những người này và hắn giống nhau, là hướng về Vổ Huyết Thảo mà tới. Nếu là như vậy, trên người hắn còn có Bổ Huyết Thảo, không chừng còn bị đối phương để ý đến.

Trong núi, hiếm thấy có người xuất hiện, đi vào trong này xảy ra chuyện gì cũng không lạ. Bất kể là bị thú dữ ăn thịt, hay bị giết người đoạt bảo, cũng sẽ không có ai phát hiện, đối với việc này, Chu Trạch không thể không cẩn thận.

Vì thế Chu Trạch không tiếp tục tìm kiếm Bổ Huyết Thảo, một đường gấp rút lên đường, thấy được ký hiệu hắn làm trên đường, liền yên tâm hơn. Tiếp tục nhanh chóng, dùng thời gian nửa ngày vượt qua hai ngọn núi nữa, tới đỉnh núi Lạc Hà. Một đường đi nhanh, lúc ra khỏi núi Lạc Hà mặt trời cũng đã xuống núi, đợi đến khi hắn về đến thôn Lạc Hà, sắc trời cũng đã tối đen.

Hai huynh đệ Lâm Ngọc vừa mới ăn cơm tối, lúc này đang ngồi trong sân, dưới ánh trăng hóng gió.

“Ca, ngươi nói bây giờ Chu đại ca ở chỗ nào? Trong núi có chỗ ngủ sao?” Lâm Bảo nói.

Lâm Ngọc đang chống cằm ngẩn người nhìn ra ngoài cổng, nhất thời không chú ý nghe Lâm Bảo nói cái gì.

Thấy Lâm Ngọc không để ý tới nó, Lâm Bảo đành phải lớn tiếng hô: “Ca, ngươi có nghe ta nói gì không, ngươi đang làm gì thế, sao lại không để ý tới ta?”

Lâm Ngọc hoàn hồn: “A? Tiểu Bảo ngươi nói cái gì?”

“Ca, ta vừa nãy đang nói Chu đại ca a, có phải ngươi nhớ hắn hay không, sao mà ta nói chuyện ngươi cũng không nghe thấy”. Lâm Bảo nói.

“Ừ” Lâm Ngọc đáp một tiếng,

Lúc này từ xa truyền đến tiếng bước chân, Lâm Ngọc vội đứng lên, nhìn chằm chằm vào cửa sân. Lâm Bảo cũng nghe thấy tiếng động, đứng dậy, cao hứng nói: “Ca, ngươi nói xem có phải là Chu đại ca trở về hay không?”

Tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, dừng ở cửa sân Lâm gia, ngay sau đó bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Lâm Ngọc cùng Lâm Bảo liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vui mừng, Lâm Ngọc hô lên: “Là Chu đại ca sao?”

Chu Trạch: “Là ta, ta đã trở về.”

Thanh âm quen thuộc truyền đến.

“Thật sự là Chu đại ca đã về rồi!”

Không đợi Lâm Ngọc có động tác, Lâm Bảo người nhỏ thân nhanh, chạy đến cửa sân trước, mở cửa ra, để Chu Trạch đi vào: “Chu đại ca, sao muộn như thế ngươi mới về, chúng ta còn tưởng đêm nay ngươi không về, vừa rồi chúng ta còn đang lo lắng cho ngươi, mau vào nhà”.

Lâm Ngọc cũng đi đến: “Chu đại ca, ngươi trở lại, ta có để cơm lại cho ngươi, ngươi ăn cơm trước đi, đưa bao cho ta”. Lâm Ngọc đưa tay đón lấy bao bố trên lưng Chu Trạch.

Chu Trạch gật đầu: “Ừm, ở trong đó có trái cây, A Ngọc ngươi lấy đi rửa rồi ăn cùng Tiểu Bảo đi”.

“Chu đại ca, ta đem nước tới cho ngươi, ngươi mau gội rửa đi”. Tiêu Bảo hô.

Đợi Chu Trạch rửa mặt cùng tay chân xong, Lâm Ngọc đã dọn cơm lên, có đậu đũa hầm, còn có một đĩa trứng gà mới xào, ba cái bánh bao lớn, con có một bát lớn canh đậu xanh.

Đi một ngày trên núi, lúc này Chu Trạch đã rất đói, dưới ánh mắt chăm chú của hai huynh đệ Lâm Ngọc ăn xong cơm.

Hoàng Mao ngửi được mùi cơm, chạy đến vây quanh chân Chu Trạch. Chu Trạch cúi đầu nhìn tên tiểu tử này, xé một khối bánh bao cho nó. Hoàng Mao cũng không kén ăn, dùng hai chân trước đè lại, bắt đầu gặm bánh bao: “Đây là chó ở đâu tới, là các ngươi nuôi sao?”

“Đây là của Đông ca nhi trong thôn cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo rất thích nên để lại nuôi”. Lâm Ngọc nói.

“Nuôi thêm con chó cũng rất tốt, có thể để trông nhà”.

“Ừm.”

Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Ngọc, Chu Trạch một hơi ăn sạch sẽ bàn thức ăn. Thấy hai huynh đệ không động đến cái bao đồ hắn mang về. Hắn chủ động kéo đến mở ra, dựa vào ánh sáng của ngọn đèn, Lâm Ngọc cùng Lâm Bảo thấy rõ đồ vật bên trong, sợ hết hồn, trợn mắt há miệng.

Oa, nhiều lá cây màu đỏ như vậy, cư nhiên toàn là Bổ Huyết Thảo, so với gốc lúc trước bọn họ tìm được đều lớn hơn, nhiều lá hơn. Lá cây màu đỏ, dưới ánh đèn càng tỏa sáng sặc sỡ đến chói mắt.

“Chu đại ca, Bổ Huyết Thảo này đều là do ngươi đào được sao? Sao lại nhiều như vậy, ta chưa từng thấy gốc nào lớn như vậy, lại rất nhiều lá nữa, không phải ta đang nằm mơ chứ”. Lâm Bảo giật mình nói, muốn vươn tay sờ thử, lại không dám.

“Ha ha, ngươi dĩ nhiên không phải nằm mơ, đây thật sự là Bổ Huyết Thảo, lúc trước ta nói muốn trả lại ngươi một gốc, như thế nào, bao nhiêu đây đủ chưa?” Chu Trạch trêu ghẹo nói.

“Những gốc này so với gốc lúc trước ta tìm được còn tốt hơn nhiều. Chu đại ca, ngươi thật sự quá lợi hại, ta muốn bái ngươi làm sư phụ, ngươi dạy ta một chút đi, ta cũng phải tìm nhiều Bổ Huyết Thảo như vậy”. Lâm Bảo vẻ mặt hưng phấn nói.

Lâm Ngọc nghe vậy vỗ một phát vào lưng nó; “Ngươi nói ngốc cái gì vậy”.

Lâm Bảo nhìn ca ca liếc mắt nhìn nó, cũng biết mình nói sai, đây là hôn phu của ca ca nó, sau này nó còn phải gọi là ca phu, bây giờ nó còn muốn bái người ta làm sư phụ, xác thật rất kỳ cục.

Truyện Chữ Hay