Dịch: Lá Nhỏ
Vưu Tuyết Trân nhìn huy hiệu hồ ly trong tay anh, trái tim cũng như lòng bàn tay anh lúc này, có cảm giác như bị ghim huy hiệu đâm vào tay.
“Cái này thì cần gì phải nhặt chứ, cũng chẳng đáng bao nhiêu, còn rách cả da thế kia…”
“Đây là đồ của cô.”
Vậy nên mới sợ mất sao?
Vưu Tuyết Trân gãi đầu, không biết nên nói anh quá lịch sự hay quá cẩn thận. Cô vội nói thêm: “Thật ra tôi cũng đã tặng huy hiệu đó cho anh rồi, anh không cần nghĩ tới việc trả lại tôi làm gì. Lát nữa nếu lúc chạy mà còn rơi nữa thì không cần nhặt đâu.”
Mạnh Sĩ Long nhìn cô: “Cô tặng tôi?”
“Ừm, tặng anh rồi mà.”
Anh càng cẩn thận cất huy hiệu vào túi hơn: “Vậy tôi phải giữ cho kỹ.”
Vưu Tuyết Trân nghiêng đầu: “Tùy anh thôi.”
Bởi vì vừa nãy đã dừng lại nên giờ họ bị tách ra với mọi người. Mật thất này có tổng cộng ba tầng, không thể tìm thấy người ngay lập tức được. Hai người lại là tay mơ của tay mơ, một người chỉ từng chơi mật thất một lần, một người kinh nghiệm bằng không, không biết tiếp theo nên làm gì, do vậy họ chỉ đành đi vào bừa một phòng xem sao.
Mạnh Sĩ Long mở cửa ra, sau khi đi vào mới thấy có lẽ căn phòng này là phòng bệnh. Vài chiếc giường xếp lộn xộn một góc, điều quỷ dị là giường bệnh phía cuối, nó được một chiếc rèm che đi hoàn toàn.
Không biết gió lùa vào từ đâu, rèm cửa đung đưa trong bầu không khí rợn tóc gáy.
Vừa nhìn vào trong đã thấy “bất ngờ”.
Vưu Tuyết Trân thầm nuốt nước bọt, quay đầu chạy về phía cửa nhưng không sao mở ra được.
Cửa đã tự động khóa, đi vào rồi sẽ rất khó đi ra, có lẽ họ phải tìm được chìa khóa trong căn phòng này mới có cơ hội ra ngoài.
Còn manh mối để tìm ra chìa khóa… Nhìn mãi chỉ thấy kéo rèm ra xem mới biết được.
Vưu Tuyết Trân run rẩy kéo Mạnh Sĩ Long: “Chúng ta… cùng kéo rèm ra xem đi?”
Anh nói được, giọng nói cũng lộ ra sự chột dạ, nhưng vẫn chủ động đi lên trước, thẳng thừng kéo rèm ra.
Bên trong là một chiếc giường bệnh gồ lên, không biết dưới chăn có gì. Với kích cỡ này, lẽ nào là mô hình xác trẻ sơ sinh sao?
Nỗi sợ hãi lần lượt xuất hiện như búp bê Nga, lớp này giấu một lớp khác. Lòng bàn tay Vưu Tuyết Trân đầm đìa mồ hôi, cô nắm chặt tay lại, không trốn sau lưng Mạnh Sĩ Long nữa: “Lần này để tôi vén cho!”
Cô cảm nhận chắc chắn lần này sẽ có điều gì đó, không thể để Mạnh Sĩ Long hứng chịu mãi được.
Mạnh Sĩ Long chưa kịp phản ứng lại, Vưu Tuyết Trân đã đi lên kéo chăn trắng ra, bên trong chỉ có một chiếc gối.
“Mẹ kiếp, cái quái gì vậy.” Vưu Tuyết Trân gạt gối ra, bên dưới là ga giường dính đầy vết máu, hoen ố, không có chìa khóa hay bất kỳ manh mối nào.
Mạnh Sĩ Long kiên nhẫn nói: “Có thể là ở trên giường khác, chúng ta tìm tiếp.”
Hai người tìm khắp các giường khác nhưng vẫn không phát hiện ra gì. Tuy nhiên trong quá trình này, Vưu Tuyết Trân dần quen với kết cấu căn phòng, nỗi sợ bắt nguồn từ sự mập mờ, không biết đầu đuôi, sau khi thích ứng, biết được đại khái, vậy con người sẽ không còn thấy sợ nữa. Cô dần thả lỏng hơn, ngồi xổm xuống, kéo từng hàng tủ bên dưới ra, bụp, một đôi mắt toàn lòng trắng nhảy ra chào hỏi.
Người phụ nữ mặc đồ bệnh màu trắng vùi đầu vào bên trong, lúc này người đó ngẩng đầu lên, cười với Vưu Tuyết Trân.
Trái tim Vưu Tuyết Trân như ngừng đập.Cô nhớ tới bộ phim kinh dị Hồng Kông từng xem khi còn nhỏ, bộ đó tên là Xác chết trong thôn. Người phụ nữ bị phong ấn cũng như NPC trước mắt, miệng đen ngòm, mở to, bên trong như có chất lỏng gì đó sẽ trào ra, mắt chỉ có lòng trắng.
Đó là đĩa phim bố mượn của người khác, lúc ấy việc kinh doanh của ông gặp khó khăn, ông nghiện xem những bộ phim kinh dị để giải tỏa áp lực. Xem xong ông sẽ để nó trên bàn, nửa đêm cô dậy đi vệ sinh sẽ đi qua phòng khách, ánh trăng bên ngoài len lỏi vào trong phòng, chiếu sáng đĩa phim đó, khiến cô đứng yên bất động, nhìn chằm chằm đôi mắt trắng dã, vô hồn đó hồi lâu. Dòng nước ấm chảy dọc xuống chân, thấm ướt tấm thảm.
Phòng khách nồng nặc mùi khó chịu, cô mặc quần ướt sũng, đập cửa phòng ngủ, hoảng loạn nói không nên lời.
Bàn tay bé nhỏ gõ một hồi lâu, bên trong mới vang lên tiếng sột soạt, có người đã đi về phía cửa. Lát sau, mẹ cô nhíu mày hỏi: “Sao thế?” Bà khịt mũi, lúng túng nói: “Lớn vậy rồi sao con còn tè dầm nữa? Trời ơi là trời.”
Trời ơi.
Nỗi sợ năm sáu tuổi lại ùa về, hòa cùng mùi hương đó. Cô bị mẹ tụt quần ra, trong phòng khách tăm tối phía sau, đôi mắt trắng dã kia vẫn nhìn cô chằm chằm.
Từ đó về sau, dường như lòng gan dạ của cô vẫn chỉ dừng lại ở năm sáu tuổi, luôn sợ bóng tối.
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn, nỗi sợ len đầy khí quản, tiếng hét nghẹn lại nơi cổ họng, tay chân vung loạn xạ. Cô vừa bò vừa chạy, cuối cùng va vào lòng một người, va vào cái ôm xa lạ.
Khoảnh khắc ấy, cô cứ ngỡ là nhân viên ở góc khác chạy ra hù cô, cô không dám mở mắt, hét toáng lên: “Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, tôi muốn ra khỏi mật thất, xin các người đấy!!!”
“Là tôi…” Người đó ôm cô lại, cô ngửi thấy mùi dầu khói trên người anh, thế là mùi hương trong ký ức bất giác bay về nơi xa.
Vưu Tuyết Trân vội ôm chặt cánh tay Mạnh Sĩ Long, vùi đầu vào tay anh, người co rúm lại: “Phía sau có thứ đáng sợ lắm, anh mau nhắm mắt lại đi, đừng nhìn nữa!”
“Ừm.” Anh đáp, sau đó nhắm mắt lại.
Cảm giác của bóng tối khi nhắm mắt lại và bóng tối của mật thất mang tới hoàn toàn khác nhau, ít nhất trong thời khắc này, xúc cảm ở tay anh như được phóng đại lên.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc thân mật với người khác tới vậy.
Tóc cô rất bồng bềnh, tựa như miếng bọt biển, nhưng lại mềm mại hơn nhiều.
Có lần khi rửa bát, anh cầm phải vào chỗ sắc nhọn, sợi bọt biển đâm vào da thịt. Anh không để ý, rất lâu sau đó, khi đẩy cửa ra, khi cầm đũa, khi bê đồ nặng, anh sẽ luôn có cảm giác xốn xang không sao xóa tan được.
Giờ đây, cảm giác này lại tìm tới.
Vưu Tuyết Trân cúi đầu, cảm nhận được rõ sự thay đổi của Mạnh Sĩ Long, cơ thịt ở cánh tay anh đột nhiên trở nên căng cứng.
“Anh đừng sợ, anh mà sợ là tôi còn sợ hơn đấy!” Cô an ủi.
Anh nuốt nước bọt, không nói gì.
Truyện được đăng tải duy nhất tại
Hai người như hai con thú nhỏ bám víu lấy nhau trong bóng tối, không dám động đậy. Nhưng một người trong đó là sợ thật, người còn lại là căng thẳng.
Mãi lâu sau, Vưu Tuyết Trân mới nhỏ giọng hỏi: “Thứ đáng sợ đó còn ở đó không?”
“Tôi không biết…”
“À, anh vẫn đang nhắm mắt.”
“Ừm…”
“Vậy chúng ta cùng mở mắt ra xem nhé? Tôi đếm ba, hai, một!”
“Tôi mở mắt rồi.” Anh nói: “Nó đi rồi.”
“Sao anh không làm theo kịch bản thế!” Vưu Tuyết Trân dè dặt mở một mắt, liếc nhìn về chỗ tủ ban nãy. Quả thật người kia không còn ở đó, hơn nữa còn mở cửa giúp họ.
Thì ra ma nữ NPC này mới là “chìa khóa” họ cần tìm trong phòng.
Cô thầm chửi rủa sự ngu ngốc của căn mật thất này, cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô vội buông tay Mạnh Sĩ Long ra, vạt áo anh bị cô nắm tới nhăn nhúm, Vưu Tuyết Trân chột dạ vuốt thẳng nó lại: “Xin lỗi anh nhé.”
Mạnh Sĩ Long lắc đầu, cũng chỉnh lại cổ áo cô: “Chúng ta hòa.”
Cô sờ cổ áo mới phát hiện Mạnh Sĩ Long cũng đã bẻ lại cổ áo cho mình. Để tránh chạm vào da cô, anh đã ôm lấy cô qua lớp cổ áo.
Nhận ra điều này, trái tim cô lại đập nhanh tới lạ, hệt như khoảnh khắc cửa bị khóa ban nãy, nhưng lại không hề có cảm giác bất an. Cô chợt xích tới gần cánh tay anh hơn.
Họ đi ra khỏi phòng, khi đi tới chỗ rẽ hành lang, Vưu Tuyết Trân nhìn thấy bóng người mờ mờ phía xa, không biết là ai, nhưng chung quy vẫn có thể gặp được người.
Cô vẫy tay: “Này, cô cũng lạc họ rồi sao?”
Người đó ngày một tới gần, Vưu Tuyết Trân cũng thêm phần hoang mang, bởi lẽ đó là người vốn không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.
Cô kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
Diệp Tiềm Bạch cạn lời: “Cậu gan rồi à mà dám tới chơi mật thất nữa?”
Lần trước cô và mấy người Viên Tinh cùng vào chơi mật thất, nghe nói khi bị NPC đuổi, tất cả đều sợ tới chạy tán loạn, mọi người xô đẩy nhau, kết quả người đứng trước Vưu Tuyết Trân không đứng vững, làm cả đám phía sau cũng ngã theo. Cô bị đè gần cuối, cũng may không bị thương.
Cậu nghĩ, chắc chắn chuyện này sẽ không tiếp diễn lần hai.
Vưu Tuyết Trân nghẹn lời, lúc này Diệp Tiềm Bạch mới liếc nhìn người luôn đứng cạnh cô, chợt có cảm giác khác lạ nói không nên lời.
Khoảng cách.
Hành lang rất hẹp, họ không đứng một trước một sau mà đứng ngang hàng, vai kề vai, cánh tay chạm vào nhau, hai người cũng không tỏ ra ghét bỏ.
Đây là sự thân mật chỉ có riêng giữa cậu và cô.
Vưu Tuyết Trân bắt gặp ánh mắt của Diệp Tiềm Bạch, nhưng không nhận ra khoảng cách giữa mình và Mạnh Sĩ Long thân mật tới nhường nào, cô còn thấy lạ trước sự xuất hiện đột ngột của cậu: “Sao cậu lại vào đây? Chơi tuyến đơn hả?”
Diệp Tiềm Bạch giơ tay đeo vòng xanh lá lên: “Coi như là vậy.”
“A, vậy cậu và Mạnh Sĩ Long một đội rồi.” Cô vỗ vai Mạnh Sĩ Long: “Tốt quá rồi, anh không còn lạc lõng nữa.”
Mạnh Sĩ Long không mấy vui vẻ, ừ một tiếng.
Diệp Tiềm Bạch nhìn vòng tay màu xanh lá trên tay anh: “Anh cũng chơi đơn? Thế sao hai người lại đi cùng nhau?”
“Nói ra thì dài lắm, tóm lại là bị NPC đuổi…”
Nói được một nửa, Vưu Tuyết Trân chợt nghẹn lời, trợn tròn mắt chỉ sau lưng Diệp Tiềm Bạch.
Bác sĩ cầm dùi điện quen thuộc đứng gần đó, thấy Vưu Tuyết Trân phát hiện ra mình, anh ta lập tức nhe răng cười.
“A…” Cô hét toáng lên, định quay đầu bỏ chạy, lúc này ay đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Diệp Tiềm Bạch nắm tay cô, giục: “Cậu chạy theo tôi, đừng để bị ngã như lần trước!”
Xung quanh vẫn vô cùng tăm tối, chỉ có ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang, nhưng Vưu Tuyết Trân có thể nhìn thấy rõ hai bàn tay đan vào nhau của họ. Dường như thứ nắm lấy cô không phải tay Diệp Tiềm Bạch mà là đèn vonfram, ánh đèn tỏa ra từ đó, chiếu sáng xung quanh, bấc đèn làm bỏng lòng bàn tay cô.
Cô sững sờ mặc cho Diệp Tiềm Bạch kéo mình chạy về phía trước, cậu vội chạy sang hướng khác, cắt đuôi NPC, nhưng NPC vẫn bám rất sát. Vưu Tuyết Trân không quên quay đầu xác nhận xem Mạnh Sĩ Long có chạy theo không, thấy anh lặng lẽ đi theo họ, không xuất hiện tình huống như trước, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
NPC liên tục đuổi theo họ, ép họ vào một phòng khác. Ba người định đóng cửa lại thì Vưu Tuyết Trân phát hiện cánh cửa lần này không giống với căn phòng trước.
Cửa này không hề có khóa.
Cô ngây người, với cánh cửa này, NPC có thể xông vào bất cứ lúc nào.
Khi quay đầu lại nhìn, cô càng sững sờ hơn. Cả căn phòng vô cùng đơn giản, trống không, ngoại trừ ngăn lạnh cất giữ xác ra thì không còn gì khác, ngăn tủ bên dưới cùng hơi hé mở.
Diệp Tiềm Bạch đã chơi trò này vô số lần, cậu nhìn qua căn phòng rồi nhanh chóng khóa chặt mục tiêu. Đó là ngăn tủ kia, chắc chắn đây là ám thị qua cửa ải. Cậu không nhiều lời, kéo tủ chui vào, hét lên: “Vào đây!”
Vưu Tuyết Trân không chút do dự chui vào theo Diệp Tiềm Bạch.
Khi tới lượt Mạnh Sĩ Long, anh lại dừng lại. Vưu Tuyết Trân cũng nhận ra điểm bất thường, ngăn tủ này chỉ đủ cho hai người.
Nếu đều là nữ có lẽ còn có thể đủ cho ba người, bây giờ có cô và Diệp Tiềm Bạch, ngăn tủ này coi như vừa khít, nếu cộng thêm Mạnh Sĩ Long… Hai người đều thuộc dạng cao to, chen chúc kiểu gì cho vừa?
Mạnh Sĩ Long không gượng ép, anh lùi về sau: “Không sao, vậy tôi không vào nữa.”
Vưu Tuyết Trân nghe thấy tiếng bước chân ngày một tới gần, cô lo lắng: “Không vào thì anh trốn đâu được? Mau lên, ma sắp tới rồi.”
Diệp Tiềm Bạch khom lưng, thản nhiên nói: “Game thôi mà, đáng không? Anh ta không vào thì tự đi tìm chỗ khác mà trốn.”
“Điều này không liên quan gì tới việc có phải game hay không.” Vẻ mặt Vưu Tuyết Trân trở nên nghiêm túc. Chi bằng nói bởi vì đây là một trò chơi, một trò chơi không cần nghiêm túc tham gia nên người bị bỏ rơi sẽ nghĩ thế nào? Trong tình huống như vậy, họ còn không được chọn, vậy những lúc quan trọng khác thì sao? Liệu họ có được suy xét tới không?
Cô đã trải qua quá nhiều trường hợp như vậy, ví dụ như bữa ăn khuya không trọn vẹn, một lần sinh nhật không được ai chúc mừng… Nói ra cũng sẽ giống như hiện tại, bị đánh giá là bày vẽ, lắm chuyện: “Chỉ là hình thức thôi mà.”
Vậy nên cô chỉ có thể lặng lẽ trốn vào một góc, tựa như cây kim rơi vào xó xỉnh nào đó. Đối với người khác, nơi đó là một lớp bê tông vững chắc, nhưng đối với cô, đó là trái tim. Cô không hy vọng người khác sẽ có cơ hội cảm nhận những cảm xúc như hàng giá rẻ bị vứt trong xó của cửa hàng.
Vưu Tuyết Trân co người lại, chống tay vào thành tủ, ra hiệu với Mạnh Sĩ Long: “Chen thêm chút thôi mà, ai ngồi tàu điện mà chưa phải chen chúc bao giờ? Anh vào đi!”
Lúc này Diệp Tiềm Bạch cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, cậu không nói gì, dịch người vào trong, nhường chỗ cho Mạnh Sĩ Long.
Ngăn tủ cực kỳ chật.
Giờ đây ngăn tủ như khoang tàu điện vào tám giờ sáng, nói là “ngăn lạnh” nhưng nó không có hiệu ứng làm mát như tủ lạnh thật, chỉ là tủ kim loại bình thường, còn vì có ba người mà trở nên nóng bức, trong bóng tối, tiếng hít thở gấp vang lên không ngớt.
Ba người chen chúc thành một hàng, Vưu Tuyết Trân thấy mình như lớp bơ bị bỏ vào lò nướng, bên trái là Diệp Tiềm Bạch, bên phải là Mạnh Sĩ Long, hai người như hai bức tường, cô bị kẹp chính giữa, tới nỗi lông mi cũng sắp đổ mồ hôi.
Họ vừa đóng tủ lại, cửa căn phòng đã bị đẩy ra, tiếng động vô cùng lớn. Tiếp đó là tiếng các ngăn tủ lần lượt bị kéo ra, bộp bộp, tiếng động khiến người ta liên tưởng tới nam chính phát điên trong bộ phim The Shining. Khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi chạy thẳng từ sống lưng lên não.
Không phải bởi vì tiếng động này mà cô như vậy, mà là vì tay trái của cô được Diệp Tiềm Bạch nắm lấy. Cậu cảm nhận được sự run rẩy của cô, ra hiệu cho cô đừng sợ.
Cùng lúc đó, mu bàn tay phải của cô đang chạm vào mu bàn tay của một người khác, ngay cả huyết quản xa lạ gồ lên của đối phương cũng như được phóng đại qua từng dây thần kinh, khiến cô cảm nhận được rõ ràng.
Anh khẽ khàng vỗ về mu bàn tay cô, tựa như lúc gõ cửa ban nãy, cũng an ủi cô đừng căng thẳng.