Dịch: Lá Nhỏ
Diệp Tiềm Bạch ngước mắt nhìn anh: “Anh không nhìn ra tôi đang nói đùa à.”
Mạnh Sĩ Long ném tem giá vào thùng rác: “Tôi thấy trò coi người ta thành hàng hóa không vui tí nào, rất xúc phạm người khác.”
“Hơ.” Diệp Tiềm Bạch châm biếm.
Cậu đứng thẳng người, nhìn Mạnh Sĩ Long: “Anh biết tôi và cô ấy thân tới nhường nào không? Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không phải kiểu bạn bè quen biết một hai ngày như anh. Đương nhiên anh không thể nói đùa như vậy, nhưng tôi thì được, anh hiểu chứ?”
Hai người vừa rồi còn tươi cười đứng bán hàng giờ lại như kỳ phùng địch thủ, người xếp hàng còn chưa đi hết, ai nấy đều túm tụm lại hóng chuyện.
Vưu Tuyết Trân không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, cô vội đứng ra giải vây: “Ấy, Diệp Tiềm Bạch chỉ nói đùa với tôi thôi.” Cô kéo Mạnh Sĩ Long: “Cảm ơn anh nhé, nhưng không sao thật mà.”
Mạnh Sĩ Long nhìn thái độ của cô thì cũng không nói gì thêm. Sắc mặt Diệp Tiềm Bạch lập tức tốt hơn hẳn, nhưng sau khi nghe cô nói cảm ơn, mặt cậu lại tối sầm.
Tả Khâu hỗ trợ: “Hai anh mỉm cười mời chào khách cả buổi tối, chắc chắn mệt lắm rồi, lát nữa chúng ta đi ăn chơi nhảy múa đi. Tới giờ vẫn chưa ai ăn gì đây, đói chết đi được.”
Mao Tô Hòa cũng khuyên ngăn: “Đúng đó đúng đó, em cũng đói lắm rồi.”
Vưu Tuyết Trân giơ hai tay lên: “Ăn lẩu nhé hai người, ok chứ?”
Diệp Tiềm Bạch ừ cho có, Mạnh Sĩ Long lắc đầu: “Tôi ăn rồi, nếu ở đây không còn việc gì khác thì tôi về cửa hàng đây.”
Tả Khâu vỗ đùi: “Sao lại không còn chuyện gì khác, đây là tiệc ăn mừng chúng ta đấy.”
“Thật sự không cần đâu, mọi người ăn đi.”
Đương nhiên Vưu Tuyết Trân cũng không để anh đi dễ dàng thế, dù sao khó lắm mới kéo anh ra đây được, bỏ đi như vậy, liệu lần sau sẽ là lúc nào?
Cô kéo Mạnh Sĩ Long: “Đương nhiên là cần, anh là chef của chúng tôi, thành phần cốt cán, không có anh sao chúng tôi ăn mừng được. Hơn nữa cho dù giờ anh về cửa hàng, tính cả thời gian đi đường nữa thì cũng tới giờ đóng cửa rồi.”
Mạnh Sĩ Long dao động: “Vậy đợi tôi chút.”
Anh đi sang một bên gọi điện, sau đó Vưu Tuyết Trân bị Diệp Tiềm Bạch vỗ đầu một cái. Lần này cậu vỗ nhẹ hơn khi dán tem giá vừa nãy nhiều.
Cô ôm đầu, trừng mắt với Diệp Tiềm Bạch: “Cậu làm gì thế.”
Cậu dùng khẩu hình miệng nói hai chữ, ngứa tay.
Mẹ kiếp, đồ đểu.
Vưu Tuyết Trân đánh trả lại, nào ngờ Diệp Tiềm Bạch đã nhanh nhảu né tránh.
Cuối cùng Mạnh Sĩ Long cũng quay lại, nói không về cửa hàng nữa. Mọi người thu dọn quầy hàng, chẳng mấy chốc đã chất hết đồ lên cốp xe. Vẫn còn một lúc lâu nữa mới tới giờ tan chợ, xe không đi ra ngoài được, do vậy mọi người đã lên tầng hai của trung tâm thương mại tìm quán lẩu.
Năm người đi vào phòng riêng bàn tròn, ngoại trừ Diệp Tiềm Bạch ra, đây là lần đầu tiên Vưu Tuyết Trân và hai người còn lại tới đây ăn. Nhưng mọi người không phải kiêng gì, ăn uống ngon lành, đồ vừa chín đã có mấy đôi đũa gắp lên. Chẳng mấy chốc nồi lẩu đã sạch bóng, ngay cả Mao Tô Hòa ăn uống nho nhã cũng gắp mạnh tay hơn vào lúc này. Cuối cùng người ăn chậm nhất lại là Mạnh Sĩ Long, anh là người gắp cuối nên chỉ còn ít rau cải và váng đậu.
Giống như lần dừng đợi đèn, nhường đường cho người khác, lần này anh cũng nhường cơ hội chọn món ăn cho người khác.
Đối với người luôn nhanh chân gắp đồ mình muốn ăn như Diệp Tiềm Bạch, Mạnh Sĩ Long thật sự là một người hoàn toàn trái ngược.
Vưu Tuyết Trân ngấu nghiến miếng thịt bò khó lắm mới tranh được, cô không khỏi tò mò, người như vậy khi ích kỷ sẽ thế nào? Liệu có khi nào anh muốn tranh giành hay không? Hoặc điều gì khiến anh muốn tranh giành?
Mạnh Sĩ Long gắp một miếng váng đậu, không ngờ va phải ánh mắt của Vưu Tuyết Trân, anh không khỏi sững sờ: “Cô muốn ăn không?”
Anh hiểu nhầm ánh mắt của cô, nói rồi định bỏ váng đậu vào bát cô.
“Không cần đâu, anh cứ ăn đi.” Vưu Tuyết Trân vội gắp đậu vào bát anh.
Ngay sau đó, cô nghe thấy người nào đó lạnh lùng buông câu: “Đúng là Khổng Dung nhường đậu thời đại mới.”
*Câu gốc là bắt nguồn từ truyện Khổng Dung nhường lê to hơn cho các anh vì các anh làm nhiều, mình làm ít nên chọn ăn quả nhỏ hơn, câu chuyện nhằm giáo dục trẻ nhỏ về sự bình đẳng.
Vưu Tuyết Trân lườm cậu mấy cái rồi gắp miếng óc heo vào bát cậu: “Ăn nhiều óc heo vào cho bổ, ăn gì bổ đấy.”
Diệp Tiềm Bạch vừa định đáp trả thì điện thoại đổ chuông, cậu chỉ đành đứng dậy đi nghe máy. Lúc quay lại, cậu vội vàng khoác áo lên: “Tôi đi trước đây, phần mềm tôi nhận trước đó có chút vấn đề, tôi qua đó xem có chuyện gì.”
Tả Khâu vung đũa: “Yên tâm đi đi nhé anh, em sẽ kế thừa ngôi vương gắp đồ của anh.”
Vưu Tuyết Trân còn thẳng thừng hơn, vẫy tay có lệ mấy cái, tay còn lại đã vội gắp thịt trong nồi.Diệp Tiềm Bạch cạn lời, ném chìa khóa cho Tả Khâu: “Xong nhớ lái xe về.”
Ăn xong bữa lẩu, mọi người ra ngoài với chiếc bụng căng tròn, lúc này chợ đêm dưới tầng vẫn chưa tan.
Tả Khâu bò lên lan can tầng hai, nhìn xuống dòng người nô nức, ợ một tiếng: “Tiếp theo làm thế nào bây giờ, vẫn chưa đi được, hay là chúng ta đi dạo chợ đêm nhé?”
Nhìn từ góc độ này có thể thấy toàn khung cảnh chợ đêm, không có gì để dạo chơi mấy.
Tả Khâu gãi đầu, mở app ra, tìm xem xung quanh đây có hoạt động gì giết thời gian hay không.
“Ấy, bên này có mật thất nổi tiếng lắm. Mọi người chơi không?”
Mắt Mao Tô Hòa sáng bừng: “Mật thất gì thế?”
“SG. Chỗ này có mật thất tên là vong linh trẻ sơ sinh được đánh giá tốt lắm, mấy anh em của tôi cũng từng chơi cái này rồi, khá ok.”
Mao Tô Hòa hào hứng: “Tôi biết cái này, tôi từng lướt thấy nó trên Xiaohongshu*, tò mò muốn chơi thử suốt.”
*App đăng ảnh gần giống Instagram.
Tả Khâu kinh ngạc: “Cậu lại có hứng thú với mật thất á? Vậy chúng ta tới chỗ này chơi đi, hai người thấy sao?”
Cậu ấy quay người hỏi ý kiến Vưu Tuyết Trân và Mạnh Sĩ Long. Vưu Tuyết Trân nghe thấy mấy chữ vong linh trẻ sơ sinh, da đầu đã tê rần. Nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra thản nhiên, khi ra ngoài chơi với mọi người, cô sẽ không chủ động phá hỏng bầu không khí, đa số đều chọn theo số đông.
Cuối cùng còn sót lại Mạnh Sĩ Long chưa lên tiếng, Tả Khâu vội nói: “Anh Mạnh, anh phải đi đấy. Nếu anh còn đòi về nữa thì không vui đâu.”
Mạnh Sĩ Long ngập ngừng: “Tôi chưa chơi mật thất bao giờ.”
Mao Tô Hòa lập tức tiếp lời: “Vui lắm, có gì không biết anh có thể hỏi em.”
Mạnh Sĩ Long đáp: “Được, cảm ơn.”
Tiếp đó, điện thoại Vưu Tuyết Trân rung lên. Mao Tô Hòa gửi tin nhắn cho cô, kèm theo đó là nhãn dán ếch xanh.
Susu: “Chị nghe thấy giọng điệu anh ấy chưa? Em cảm giác em như đang nói chuyện với bên chăm sóc khách hàng của Taobao ấy, *icon khóc ròng*.”
Susu: “Chỉ thiếu nước gọi khách hàng thân mến thôi.”
Vưu Tuyết Trân suýt cười thành tiếng, cô tỏ ra nghiêm túc: “Không cần hoảng loạn, đợi lát nữa tới mật thất, mọi thứ đen mịt mù, còn sợ không trị được sao?”
Trân Trí Bang: “Gif người đàn ông hút thuốc.”
Chuyện đã tới nước này, cô không thể nói thật ra mình không muốn chơi mật thất lắm.
Tả Khâu nhanh chóng mua số vé cuối cùng trên mạng, khoảng mười phút sau, mọi người đã tới mật thất SG.
Vốn dĩ cả bốn người định đi vào, nhưng chủ mật thất đi tới hỏi có thể ghép đội với người khác không, vừa hay có ba vị khách muốn chơi ghép đội. Nói rồi anh ấy chỉ ba người đứng ở chỗ đợi, trong đó có một cặp đôi, còn lại là cô gái lẻ loi, đơn độc.
Đương nhiên không ai có ý kiến gì. Số người chơi đúng nhất của mật thất này là bảy người, bởi vì trò chơi có tổng cộng ba tuyến chơi đôi, và một tuyến chơi đơn.
Mật thất với chủ đề vong linh trẻ sơ sinh, lấy bối cảnh ở bệnh viện thuộc cấp độ 5, trong đó còn có NPC* do nhân viên đóng giả nhằm tăng cảm giác kích thích. Những người này sẽ cầm dùi điện đuổi theo người chơi, dùi điện này có điện thật. Hiển nhiên độ khó của tuyến chơi đơn sẽ khó hơn, không ai muốn bị bỏ rơi, lúc bắt đầu chia tuyến, mọi người đều tự giác ghép đội, muốn chơi tuyến đôi.
*Nhân vật trong game do máy tính điều khiển.
Nhưng bởi vì mọi người tới cùng nhau nên cô gái kia nghiễm nhiên trở thành người phải chơi tuyến đơn. Cặp đôi kia ghép thành một đội, bên Vưu Tuyết Trân có bốn người, cô chủ động nói muốn ghép đội với Tả Khâu, Mao Tô Hòa cứ thế chung đội với Mạnh Sĩ Long.
Truyện được đăng tải duy nhất tại
Nhưng có vẻ cô gái kia lại rất bất ngờ, quay sang hỏi họ: “Xin hỏi trong số bốn người có cặp đôi nào không?”
Tả Khâu nhiệt tình trả lời: “Không, sao thế?”
Cô gái ngại ngùng: “Nếu đã vậy thì… Có ai trong số mọi người có thể dắt tôi theo không? Hôm nay tôi tới là để chơi với bạn, nhưng bị cho leo cây rồi, tôi thật sự không dám chơi một mình…”
Tả Khẩu khó xử gãi đầu: “Nhưng bọn tôi đi với nhau, chia đội xong cả rồi…”
Cô gái cười khổ: “Xin lỗi mọi người, làm phiền rồi.”
“Đợi đã.” Vưu Tuyết Trân gọi cô gái lại: “Em gái, hay là em chung đội với Tả Khâu đi.”
Tả Khâu kinh ngạc: “Chị tính chơi tuyến đơn sao?”
Vưu Tuyết Trân giơ tay hình chữ V: “Đúng thế, tôi chưa chơi thử tuyến đơn bao giờ, cảm giác rất kích thích.”
Cô gái dè dặt nói: “Thật sự là được sao?”
Vưu Tuyết Trân liên tục gật đầu: “Không sao đâu.”
Cô quay đầu lấy thẻ chơi đơn từ chỗ chủ mật thất, khi quay về, bả vai cô bị ai đó giữ lại từ phía sau.
Mạnh Sĩ Long hỏi cô: “Một mình cô đi vào được chứ?”
Cô buột miệng: “Được chứ sao.”
“Cô không sợ à?”
Vưu Tuyết Trân hơi nghiêng người, nhìn vào mắt Mạnh Sĩ Long. Anh đang nghiêm túc hỏi cô có sợ hay không.
Lời nói đùa đương nhiên là được chợt nghẹn lại, Vưu Tuyết Trân hắng giọng, ậm ờ đáp: “Hơi… hơi hơi.” Cô cười: “Nhưng cũng không phải lần đầu chơi mà!”
Là lần thứ hai, cô nhủ thầm. Dù sao sau lần trải nghiệm đầu tiên kia, cô cũng không tới mấy nơi như này nữa, hôm nay coi như cá mắc cạn.
Mạnh Sĩ Long ồ một tiếng, sau đó anh chợt kéo cô lại mấy bước. Cô lảo đảo về sau, khi đứng vững, người đã ở cạnh anh, thẻ chơi đơn cũng nằm trong tay anh.
Anh nhìn Mao Tô Hòa: “Xin lỗi, không thể ghép đội với cô rồi.”
Tay cầm thẻ chơi đôi của Mao Tô Hòa khựng lại giữa không trung, cô ấy khó hiểu: “Sao thế?”
Anh giơ thẻ chơi đơn vốn thuộc về Vưu Tuyết Trân ra: “Tôi cảm thấy chơi đơn sẽ kích thích hơn.”
Vưu Tuyết Trân nghe thấy câu nói đó, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời.
Thế là đội chơi lại thay đổi lần nữa, trở thành cô và Mao Tô Hòa một đôi. Trên cánh tay mỗi đội lần lượt buộc dây vải có màu khác nhau, ví dụ như đỏ, trắng, xanh lam. Chỉ có Mạnh Sĩ Long là chơi đơn nên đeo vòng tay dạ quang.
Sau khi chuẩn bị xong, họ cất đồ dùng cá nhân, bao gồm cả điện thoại vào tủ để đồ cá nhân. Trước khi khóa tủ lại, Tả Khâu xem Wechat, phát hiện Diệp Tiềm Bạch hỏi họ đang ở đâu. Cậu nhắn lại: “Bọn em đang chuẩn bị vào mật thất. Anh trai, bên anh vẫn ok chứ?”
Diệp Tiềm Bạch trả lời bằng ba dấu hỏi chấm.
Tả Khâu lẩm bẩm: “Sao thế?”
Diệp Tiềm Bạch gửi một chuỗi dấu chấm lửng, sau đó bảo Tả Khâu gửi địa chỉ mật thất cho mình.
Mặc dù Tả Khâu không hiểu cậu bị gì, nhưng vẫn gửi địa chỉ qua. Tới khi nhân viên thúc giục mọi người khóa tủ lại, cậu ấy vội vàng làm theo, sau đó mọi người được nhân viên đưa tới chỗ để xe bên ngoài, ở đó có một chiếc xe.
Mạnh Sĩ Long khó hiểu: “Còn phải đi tới nơi khác sao?”
Nhân viên nhập vai: “Đúng vậy, tới đích đến tối nay của chúng ta…” Anh ấy thấp giọng, nói một cách âm u: “Bệnh viện Nhi đồng số 9.”
Vưu Tuyết Trân xoa cánh tay, da gà da vịt nổi hết lên.
Mặc dù đây không phải lần đầu cô chơi trò này, biết rõ đây chỉ là trò chơi, chiếc xe này sẽ không đưa họ tới bệnh viện nhi đồng nào cả, nó sẽ chỉ đi quanh khu để xe vài vòng.
Xe thuộc kiểu xe thương vụ loại nhỏ, giữa ghế lái và hàng ghế sau còn có một vách ngăn, cửa sổ hai bên đều dán băng dính đen, nhìn vào hệt như một chiếc quan tài âm u.
Có lẽ vì lo ánh sáng len lỏi vào bên trong, trước khi lên xe, nhân viên đưa cho mỗi người một chiếc bịt mắt. Mọi người lọ mọ đi lên xe, trong lúc hoảng loạn còn có người giẫm vào chân của người khác, tiếng xin lỗi và hò hét vang lên không ngớt. Hàng ngũ loạn cào cào, Vưu Tuyết Trân cũng vô tình giẫm vào chân ai đó.
“Xin lỗi nhé xin lỗi nhé!” Cô liên tục nói xin lỗi, nào ngờ giọng đáp lại lại là giọng của Mạnh Sĩ Long: “Không sao.” Anh dừng lại giây lát rồi nói: “Cô nắm vạt áo tôi đi, đừng để bị ngã.”
Nói rồi anh duỗi tay ra sau, chạm vào cánh tay cô.
Vưu Tuyết Trân chạm vào áo của anh, cảm giác mềm mại ùa tới. Cô thử nắm chặt lại, cảm giác như đang sờ vào một đám mây trong đêm đen.
Cô nắm vạt áo anh, đi về phía trước, cuối cùng không còn giẫm vào chân ai nữa. Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, xe bắt đầu khởi động, đi vòng quanh khu để xe mấy vòng. Nhưng khi giác quan nào đó bị tước bỏ, ai nấy cũng cảm thấy bản thân đã bị chở tới một nơi rất xa. Một lát sau, xe đột nhiên phanh gấp, nhân viên đứng cách họ một vách ngăn hét lớn: “Nhanh lên, nhanh xuống xe ngay!”
Sau đó cửa xe bị đẩy ra một cách thô bạo, có người đi lên lôi mọi người xuống xe.
Ai cũng đeo bịt mắt, mất đi phương hướng, mặc cho người khác dẫn vào trong tòa nhà, tiến vào mật thất có chủ đề bệnh viện.
“Có thể bỏ bịt mắt ra rồi.” Nhân viên nói câu này rồi khóa cửa lại.
Vưu Tuyết Trân cởi bịt mắt ra, ánh sáng trước mắt không có gì thay đổi so với độ sáng trước khi đeo bịt mắt, vẫn tối tăm mịt mù. Mạnh Sĩ Long chợt hỏi cô: “Cứ phải tối như này mãi sao?”
“Nếu cứ tối như vậy mãi đã tốt, lát nữa sẽ sáng… Đèn vừa bật lên…” Tả Khâu cố tình nói bỏ ngỏ.
Mạnh Sĩ Long nắm chặt bịt mắt trong tay.
Tả Khâu huých vào bả vai anh, trêu chọc: “Anh Mạnh, đừng nói anh sợ rồi nhé?”
Mạnh Sĩ Long thành thật gật đầu: “Hơi sợ thật.”
Tả Khâu bật cười: “Đừng sợ chứ, đi theo sau tôi hết đi!”
Tả Khâu đẩy cửa ra, Vưu Tuyết Trân đi giữa, híp mắt lại để thích nghi với nguồn sáng xung quanh. Phía trước là hành lang dài đằng đẵng, bệnh viện như một phòng khám thu nhỏ của những năm 90, hai bên tường toàn những nét vẽ nguệch ngoạc, bên trên còn treo một vài bức ảnh của bác sĩ, nhưng toàn bộ người trong ảnh như bị chỉnh sửa, mặt vô cảm, không giống ảnh chụp riêng mà giống ảnh thờ hơn.
Vưu Tuyết Trân nhìn vào mắt người trong ảnh, thầm nhủ, mẹ ơi, sau đó vội nhìn ra chỗ khác.
Hành lang này cực kỳ hẹp, chỉ có thể đi một hàng. Tả Khâu đi đầu, cô gái kia đi thứ hai, tiếp đó là cặp đôi duy nhất kia, sau đó là Mao Tô Hòa và Vưu Tuyết Trân, cuối cùng là Mạnh Sĩ Long. Mọi người dần đi về phía trước theo thứ tự này, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy phòng phẫu thuật ở cuối hành lang.
Khi mọi người nhìn thấy phòng phẫu thuật, căn phòng vốn tắt đèn đột nhiên vụt sáng, ba chữ “phòng phẫu thuật” nổi bật bật trong đêm đen.
Ai nấy đều tập trung cao độ.
Ánh sáng đỏ lóe lên rất nhanh, chập chờn liên tục như mắt bị hỏng, cuối cùng biến thành đèn xanh. Cùng lúc đó, hai bên hành lang lóe lên ánh sáng xanh, tạo nên chiếc bóng khổng lồ.
Vưu Tuyết Trân vẫn chưa kịp hiểu gì đã giật mình trước tiếng hét chói tai của cặp đôi phía trước.
“Aaaaaa, ma, ma tới rồi, mau chạy đi!!!”
Vưu Tuyết Trân nghe vậy cũng không dám nhìn người xuất hiện ở cửa phòng phẫu thuật, lập tức co giò bỏ chạy. Kết quả mọi người vừa chạy ra, con ma đó đã xuất hiện ở đầu bên kia.
Mấy người lập tức dừng lại, vội quay đầu định chạy về phía ban đầu. Vưu Tuyết Trân chạy được mấy bước thì cảm thấy sau lưng lạnh toát, dường như Mạnh Sĩ Long không chạy theo mọi người.
Cô quay đầu lại nhìn, không khỏi ngây ngốc.
Anh không chạy cũng thôi đi, đã thế còn chạy tới gần phía con ma kia, sau đó ngồi xổm xuống.
“Anh làm gì thế?” Đừng nói là sợ tới mức gục ngã rồi nhé?
Vưu Tuyết Trân khó hiểu. Mạnh Sĩ Long khó hiểu, cô đứng yên tại chỗ, không dám tới gần con ma ở đầu bên kia. Con ma đó có vẻ ngoài như một bác sĩ, quần áo loang lổ vết máu, tóc che kín gương mặt, tay cầm dùi điện.
Dùi điện này chính là vũ khí có điện trong truyền thuyết, nhưng đa số NPC đều không cầm cái này để đánh người chơi, trừ những trường hợp đặc biệt. Ví dụ như người chơi cố tình khiêu khích NPC, phá hỏng bầu không khí của trò chơi, hoặc nhìn thấy NPC nhưng không chạy.
Hiện tại, hành động không chạy mà còn quay đầu lại của Mạnh Sĩ Long chính là một trong những điều cấm kỵ.
Trước khi vào mật thất, nhân viên đã nhấn mạnh những điều này. Vưu Tuyết Trân không hiểu sao Mạnh Sĩ Long lại làm vậy, anh không giống kiểu người cố tình làm trái quy định.
“Aaaa, cẩn thận!”
Dùi điện trên tay NPC chuẩn bị vung xuống, cô lập tức hét lên, ngay sau đó dùi điện đập vào cánh tay Mạnh Sĩ Long.
Cánh tay anh run lên, nhưng tay lại nắm chặt thành nắm đấm, dáng vẻ như mất kiểm soát, định đánh nhau với NPC. Thế là NPC lùi về sau, duy trì khoảng cách an toàn.
Khi NPC lùi về sau, Mạnh Sĩ Long vội đứng dậy, dường như sau khi bị dùi điện đập vào, anh đã biết hối cải, ngoan ngoãn chạy đi.
Vưu Tuyết Trân thấy anh chạy tới thì mới chạy tiếp về phía trước, sau khi xác nhận NPC ở sau không đuổi theo nữa, cô mới dừng lại.
Cô chỉ vào tay anh, thở gấp: “Tay vừa bị dùi điện đập vào là tay này sao? Anh vẫn ok chứ?”
Mạnh Sĩ Long vung tay: “Vẫn ổn, hơi tê thôi, vừa chạy vào sẽ thấy hơi đau chút.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Anh làm gì thế, sợ tới nỗi không chạy được à?”
“Không phải, là vì rơi cái này…” Anh buông tay ra: “Cũng may tìm lại được.”
Vưu Tuyết Trân nhìn lòng bàn tay anh, huy hiệu cô cho anh đã rơi ra từ lúc nào.
Ghim của huy hiệu không được cài vào, chọc vào tay làm anh rách một mảng da, tia máu ứa ra ngoài. Dưới ánh đèn của mật thất, những tia máu đó biến thành màu cam, tựa như một sợi lông của của hồ ly cam in trên huy hiệu đang khẽ rụng xuống.