Biên tập: B
Sau khi được đưa lên xe cứu thương, Lệnh Mạn phải trải qua một quãng đường rất dài mới tới được bệnh viện.
Thân xe không ngừng lắc lư, tiếng còi chói tai chọc thẳng vào dây thần kinh, đầu óc Lệnh Mạn cũng quay cuồng theo.
Vào những lúc thế này con người ta thường hay không nhịn được mà suy nghĩ bậy bạ.
Không phải là cô bị gãy xương chứ?
Nếu không hồi phục lại được thì làm thế nào?
Liệu có đến mức liệt nửa người không?
Lệnh Mạn càng nghĩ càng sợ.
Lý Trác Vân ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô, vẻ mặt cũng vô cùng nóng nảy.
Xe cứu thương đi mất khoảng hai mươi phút thì cuối cùng cũng đến được bệnh viện Đông An.
Lệnh Mạn bị mấy người đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, dưới sự yêu cầu của y tá, Lý Trác Vân phải đi xếp hàng lấy số cho cô trước.
Vị bác sỹ vừa kiểm tra cho cô lúc nãy không biết đã đi đâu, chỉ còn lại hai y tá rảnh rỗi ngồi ở bên cạnh cô.
Một lát sau, có một vị bác sỹ khác đến khám cho Lệnh Mạn.
Anh ta kiểm tra cẩn thận, sau đó đưa ra phán đoán sơ bộ: "À, hẳn là trật khớp xương bánh chè."
Lệnh Mạn thấp thỏm hỏi lại: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nắn lại vị trí cũ cho cô chứ sao." Bác sỹ nói nhẹ bẫng, sau đó lại hỏi: "Tại sao tự nhiên cô lại thành ra thế này? Bị ngã sao?"
"Không phải..." Lệnh Mạn lắc đầu, cô cũng lơ mơ: "Tôi nằm ở trên giường, không hề làm gì khác, tự nhiên nó thành như vậy."
Bác sỹ không tin: "Bình thường xương bánh chè rất chắc chắn, trừ phi gặp phải hành vi bạo lực nặng nề mới có thể khiến nó trật khớp, tình trạng như của cô rất hiếm khi gặp."
"..." Lệnh Mạn dở khóc dở cười.
Hành vi bạo lực nặng nề sao?
Chẳng qua cô và Lý Trác Vân chỉ hôn nhau một cái thôi mà...
Nhân lúc đang nói chuyện, bác sỹ nâng cái chân bị thương của Lệnh Mạn lên, đưa tay nắn nắn vào khớp gối bị lệch của cô...
Đau đớn ngay lập tức ùa tới, Lệnh Mạn hét lên thảm thiết: "Á á, đừng đừng...!"
"Rắc rắc."
Động tác của bác sỹ thay đổi, khớp xương của cô cũng chuyển động theo.
Đau đớn cực điểm trôi qua trong nháy mắt, đột nhiên tất cả trở nên tốt đẹp.
Bác sỹ đặt chân cô lại trên giường: "Bây giờ chân có còn đau nữa không?"
Lệnh Mạn kinh hoàng thở hổn hà hổn hển, không yên tâm liếc nhìn chân trái của mình, nhưng bỗng phát hiện ra khớp xương đã trở lại vị trí bình thường.
... Nhanh như vậy sao?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Lúc này, Lý Trác Vân hấp tấp cầm quyển sổ khám bệnh chạy vào hỏi thăm tình trạng của Lệnh Mạn.
Vừa nghe hai người có mối quan hệ trai gái, hơn nữa ban đầu Lệnh Mạn được đưa từ trên giường vào thẳng bệnh viện, biểu cảm của bác sỹ vô cùng phức tạp, nghiễm nhiên dùng ánh mắt như đang nhìn một tên đàn ông bạo lực gian ác để nhìn Lý Trác Vân.
Vậy nhưng cuối cùng thì bác sỹ cũng không nói gì cả, không hề nói bất cứ điều gì.
Lý Trác Vân phải đón nhận ánh mắt khác thường thì có phần khó hiểu.
Sau khi khớp xương trở về đúng vị trí, Lệnh Mạn nằm trên giường thêm mười phút thì đã có thể xuống đất đi lại.
Nhưng chân trái vẫn không thể cử động quá mạnh, nếu không vẫn sẽ cảm nhận được một chút đau đớn.
Mặc dù Lệnh Mạn tự cảm thấy bản thân không còn gì đáng lo ngại nữa, nhưng theo chỉ định của bác sỹ, cô vẫn làm thêm một loạt những kiểm tra đắt tiền, tiêu tốn mất hơn một nghìn.
Khi về nhà cần đeo bảo hộ đầu gối thêm một tháng, cố gắng không để đầu gối gập cong lại, nghỉ ngơi đầy đủ là có thể khôi phục hoàn toàn.
Sau chót, bác sỹ còn bổ sung thêm một câu nói sâu xa: "Gần đây tuyệt đối không được làm những vận động kịch liệt."
Lúc bị khênh ra khỏi khách sạn Lệnh Mạn quên không mang theo giày, thế nên lúc rời bệnh viện cô cũng chỉ có thể đi chân không.
Thấy vậy, Lý Trác Vân liền cởi giày của mình ra cho cô đi.
Chân phái nữ nhỏ xinh chỉ cần một tay là có thể nắm hết, giày của Lý Trác Vân quá rộng so với cô, móc ở gót chân như muốn rơi ra bất cứ lúc nào.
Lý Trác Vân ngồi xổm xuống, giúp cô thắt dây giày đến mức chặt nhất.
"Vậy còn anh thì sao?" Lệnh Mạn nhìn anh.
"Đi chân đất." Lý Trác Vân trả lời bình thản.
Sàn nhà lạnh như vậy, kiểu gì cũng không thể để cho bạn gái mình phải đi chân trần được.
Thực sự mà nói thì từ trước đến giờ Lệnh Mạn chưa bao giờ nhìn thấy cái cảnh Lý thiếu gia phải đi chân đất trên đường, hình ảnh hết sức chật vật như thế.
Nhưng nhìn lại chính cô cũng không khá hơn chút nào, chân đi một đôi giày của nam giới rộng quá khổ, nghênh nga nghênh ngang giống y như vịt Donald.
Lần này hai người bọn họ quả thật là xứng đôi.
Cám ơn trời phật, khi hai người đi bộ dọc theo bệnh viện được mấy phút thì cũng bắt được một chiếc taxi.
Ngồi lên xe, báo địa chỉ khách sạn.
Khi trở về trên đường có chút tắc nghẽn, bây giờ chính là giờ cao điểm, tắc đường cũng là rất bình thường.
Nhưng không bình thường ở chỗ, Lệnh Mạn phát hiện ra là cho dù bọn họ gặp cảnh kẹt xe, nhưng thời gian đi từ bệnh viện về khách sạn lại nhanh hơn nhiều so với lúc ngồi xe cứu thương.
Đây hoàn toàn không phải do cơn đau khi ấy đã tác động đến tâm lý của cô.
Cho dù cơ thể đau đớn nhưng Lệnh Mạn vẫn có năng lực phán đoán thời gian.
Khi xe taxi dừng lại trước cổng khách sạn, ngay cả Lý Trác Vân cũng "Ơ" một tiếng, trong miệng lầm bầm: "Sao vừa thấy đi đã đến rồi nhỉ?"
Điều này càng chứng thực thêm phỏng đoán trong lòng Lệnh Mạn.
Lộ trình mà xe cứu thương đã chạy chiều hôm nay, tuyệt đối phải dài gấp đôi so với khoảng cách thực sự của khách sạn và bệnh viện.
Theo như Lệnh Mạn biết, tiêu chuẩn để thu phí của xe cứu thương được dựa theo lộ trình, tuy nhiên để điều động một xe cứu thương dù ở xa hay gần thì đều mất chi phí như nhau.
Nói cách khác thì, quãng đường càng gần sẽ càng khiến bệnh viện không thu được nhiều lời lãi.
Ngay sau đó, trong đầu Lệnh Mạn hiện lên một suy đoán đáng sợ ——
Chẳng lẽ chiều nay chiếc xe cứu thương kia cố tình đi đường vòng?
Nếu thực sự là như vậy thì cũng quá đáng ghét rồi.
Lệnh Mạn vẫn nhớ rõ ràng cái cảm giác bất an lo sợ khi nằm ở trên xe cứu thương.
Suy nghĩ mãnh liệt nhất trong đầu cô lúc ấy chính là: "Đau sắp chết đến nơi rồi, bao giờ mới đến bệnh viện đây? Mau lái nhanh một chút đi."
Đối với người bệnh đang cố gắng chịu đựng sự đau đớn mà nói thì quá trình cứu chữa không thể chậm trễ dù chỉ một giây một phút.
Nếu như quả thật nhân viên y tế chỉ vì mưu cầu tư lợi mà lãng phí mất thời gian quý giá của bệnh nhân, điều đó không khác nào đẩy bệnh nhân tới nguy hiểm.
Dám chắc là bất kể ai, ấn tượng đối với bệnh viện này cũng đều sẽ bị giảm xuống một nghìn lần, thậm chí còn bị cho luôn vào danh sách đen nữa.
May là hôm nay Lệnh Mạn chỉ bị thương một chút gân cốt, coi như là bệnh nhẹ.
Nếu như chẳng may nằm ở trên xe là một sinh mạng đang bị đe doạ, lại để vuột mất thời gian chữa trị tốt nhất, vậy thì sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến mức nào?
Thật không dám tưởng tượng.
Còn cả vị bác sỹ lúc đó đi theo xe cứu thương đến khám bệnh tận nơi nữa.
Đáng lẽ ra khi Lệnh Mạn đến bệnh viện thì anh ta sẽ phải là người phụ trách, thế nhưng thoắt một cái đã không biết anh ta chạy đi đằng nào.
Chẳng lẽ thật sự đi chơi mạt chược?
Nắn lại khớp xương sai vị trí cũng không phải chuyện gì nặng nhọc, vào cái lúc nhìn thấy Lệnh Mạn ở khách sạn, hẳn là vị bác sỹ kia đã phát hiện ra, anh ta cũng có thừa khả năng để chữa trị tại chỗ cho cô.
Nhưng anh ta lại cố tình để Lệnh Mạn giữ nguyên cái tư thế vặn vẹo ấy đến tận bệnh viện, kéo dài nỗi thống khổ của cô.
Là sợ đi một chuyến không công sao?
Nghĩ tới đây, Lệnh Mạn lật tờ hoá đơn khám bệnh ra nhìn lại một chút.
Phí khám bệnh tại nhà: đồng.
Lệnh Mạn không thể không nghi ngờ người bác sỹ kia làm vậy chỉ vì khoản phí khám bệnh tại nhà.
Tiêu chí chữa bệnh của Nhất Thiên chính là dựa trên khẩu hiệu "Y Giả Nhân Tâm" (Bê: Bác Sỹ Tận Tâm), mục đích là để bệnh nhân được trải nghiệm cái cảm giác được "Phục vụ" chứ không phải là "Đi khám bệnh."
Nếu như nghi ngờ của Lệnh Mạn không phải là vô căn cứ thì rõ ràng bệnh viện Đông An không phù hợp với tiêu chuẩn chữa bệnh của Nhất Thiên, cần phải loại bỏ tên bệnh viện này ra khỏi danh sách thu mua.
Những chuyện này Lệnh Mạn còn cần phải tốn nhiều thời gian để điều tra từ từ, việc cần làm ngay lúc này là giải quyết xong tình trạng của rượu xán bên kia.
Sau khi trở lại khách sạn, Lệnh Mạn nhanh chóng nhặt chiếc điện thoại bị Lý Trác Vân ném xuống đất lên, miết miết vào màn hình cảm ứng, miễn cưỡng còn có thể sử dụng được, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lý Trác Vân thấy cô không sợ chết mà ngồi chồm hổm xuống đất thì tức hộc máu mồm: "Bác sỹ nói em không được phép ngồi xổm!!"
Lệnh Mạn không thèm để ý gì đến anh, cứ thế đứng dậy đi tới ghế salon, ngồi xuống.
Mở tin nhắn nhóm ra, nhanh chóng kéo ngược lên trên.
Quả nhiên, tin nhắn chưa đọc đã chất đống đến mấy trăm tin, cũng bị lỡ cuộc gọi của mười mấy người.
Không chỉ riêng bao bì rượu xán mà ngay cả tấm áp phích quảng cáo cũng bị lỗi, nhầm lẫn loạn xạ.
Không hiểu rốt cuộc thì người tiếp nhận công việc của Lệnh Mạn kia đã làm cái gì nữa.
Lệnh Mạn chợt cảm thấy căng cả đầu, thở dài một hơi.
Cô không nghĩ tới mình đã rời khỏi phòng quảng cáo lâu như vậy rồi mà vẫn còn phải giúp bọn họ thu dọn cục diện rối rắm này.
Nhưng điều này cũng chứng minh rằng năng lực chuyên môn và sự chuyên nghiệp của cô đóng vai trò vô cùng quan trọng trong nhóm.
Nghĩ như vậy cũng đã khiến Lệnh Mạn lạc quan hơn rất nhiều.
Được rồi!
Cô tự cổ vũ bản thân mình.
Bây giờ trước mắt sẽ giải quyết hết toàn bộ những vấn đề còn đang tồn đọng, sau đó buổi tối nằm ngủ một giấc thật ngon!
Lệnh Mạn cho rằng chân mình đã không còn chuyện gì nữa nên mở máy tính của khách sạn lên, chuyên tâm vùi đầu vào công việc.
Lý Trác Vân thì vẫn chưa thoát khỏi nỗi hốt hoảng và lo lắng từ chiều, cứ liên tục xoay quanh Lệnh Mạn.
Lúc thì bảo cô bôi thuốc, lúc thì bảo cô uống thuốc.
Lệnh Mạn lại hoàn toàn chẳng để ý gì đến chuyện bên ngoài.
Mười phút trước, Lý Trác Vân đưa thuốc và một cốc nước ấm đặt ở mặt bàn bên cạnh cô, dặn cô nhớ uống thuốc.
Lệnh Mạn luôn miệng nói đã biết.
Mười phút sau, Lý Trác Vân mang hai hộp cơm chân giò trở về, phát hiện thấy thuốc và cốc nước vẫn đặt nguyên ở chỗ cũ, không hề xê dịch.
Lệnh Mạn thấy anh ra ngoài về thì hỏi: "Mua gì ăn vậy?"
"Cơm chân giò."
"Chà, sao anh biết em muốn ăn cơm chân giò?"
"Ăn gì bổ nấy."
Lệnh Mạn vẫn dán chặt mắt vào màn hính máy tính: "Được, anh cứ để đó trước đi, lát nữa em sẽ ăn."
Lý Trác Vân hít sâu một hơi, cố gắng tự nhủ phải bình tĩnh.
Anh cất giọng thản nhiên: "Tại sao vẫn chưa uống thuốc?"
"Ơ, đúng rồi!" Bấy giờ Lệnh Mạn mới nhớ ra, vội vàng cầm cốc nước lên, nhưng lại phát hiện: "Nước nguội mất rồi, làm thế nào..."
Lý Trác Vân nhận lấy cốc nước: "Để anh đổi cho em."
"Được."
Một phút sau, Lý Trác Vân bưng cốc nước ấm quay lại, đưa thuốc tới trước mặt Lệnh Mạn.
Anh lời ít ý nhiều: "Uống thuốc."
Lệnh Mạn vừa mới nhận được một phần tài liệu quan trọng, lúc này đang mở to mắt ra kiểm tra cẩn thận.
Nhất thời lại quên mất sự tồn tại của Lý Trác Vân.
Lý Trác Vân đứng cạnh chờ cô mấy giây, thế nhưng cô không có một chút phản ứng nào.
Rốt cuộc Lý Trác Vân không nhịn được nữa, ném mạnh cốc nước lên mặt bàn: "LỆNH MẠN!"
"..." Lệnh Mạn sợ hết hồn, cuối cùng cũng nghe thấy, quay đầu lại nhìn anh: "Sao vậy?"
"Rốt cuộc thì em có uống thuốc hay không?" Lý Trác Vân sa sầm mặt.
"Có uống có uống..." Lệnh Mạn nghe lời nhận lấy thuốc và nước, ngửa cổ nuốt xuống.
Sắc mặt Lý Trác Vân vẫn đen xì, nói tiếp: "Tắt máy tính, nằm xuống giường đi, anh bôi thuốc cho em."
Lệnh Mạn khổ sở nói: "Chờ một chút đi mà, em vẫn còn đang có việc đây..."
"Bao lâu?" Lý Trác Vân hùng hổ doạ người: "Mười phút? Hai tiếng? Hay là suốt đêm?"
Lệnh Mạn sầu não bứt tóc: "Em cũng không biết nữa, sẽ cố gắng nhanh thật nhanh."
"Tắt máy tính." Lý Trác Vân ra lệnh thêm lần nữa, không cho phép cãi lại: "Bác sỹ nói bây giờ em cần phải nằm im trên giường nghỉ ngơi."
"Em biết, em cũng muốn nghỉ ngơi lắm chứ, nhưng bây giờ vẫn chưa được." Lệnh Mạn rầu rĩ thở dài một hơi, muốn giải thích cho anh hiểu: "Hạng mục rượu xán xảy ra vấn đề, người nhận bàn giao công việc của em không hiểu ý, em cũng có một phần trách nhiệm. Đây không phải là chuyện riêng của một mình em, mà là chuyện của tất cả nhân viên trong phòng quảng cáo, em không thể để mình làm liên luỵ tới tất cả mọi người được."
Cô nắm tay Lý Trác Vân, nói thành khẩn: "Lý Trác Vân, em không muốn để người trong công ty nghĩ em là con gái chủ tịch thì có thể lười biếng không phải làm gì, chỉ biết ngồi hưởng thụ. Em muốn trở thành một người có thể tự đảm đương tất cả mọi chuyện, anh hiểu không?"
Lý Trác Vân vẫn lạnh lùng nói: "Trong mắt anh không có chuyện gì quan trọng hơn thân thể của em."
Lệnh Mạn vẫn còn không chịu thoả hiệp, khoa tay múa chân: "Anh nhìn em này, không phải bây giờ em đã khỏi rồi sao? Chân em hết đau rồi!"
Lý Trác Vân nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Lệnh Mạn định chọc cười anh, nhưng mà anh xụ mặt, căn bản không tài nào cười cho nổi.
Giằng co không có kết quả.
Một lúc sau, Lý Trác Vân rút tay mình ra, tức giận bỏ đi: "Thân thể của em, em thích làm gì thì làm! Anh mặc kệ."