Biên tập: B
"Còn có một việc quên nói với anh." Lệnh Mạn bổ sung: "Gần đây có một hạng mục cần phải chiêu mộ được ba của Đại Ngưu về công ty chúng ta, theo em thì, mối quan hệ của anh và Đại Ngưu sẽ ảnh hưởng rất lớn tới kết quả."
Lý Trác Vân im lặng, hồi lâu không lên tiếng.
Khi một lần nữa mở miệng thì thái độ của anh đã hoà hoãn hơn rất nhiều: "Em muốn anh làm gì?"
Lý Trác Vân chịu phối hợp đã là một bước ngoặt rất lạc quan.
Lệnh Mạn ngẫm nghĩ một lát, nói: "Tuần sau là sinh nhật của Đại Ngưu, chúng ta chuẩn bị cho cô ấy một món quà, lại mời cô ấy ăn bữa cơm, anh thấy thế nào?"
"Ăn cơm cũng được." Lý Trác Vân nói trước: "Nhưng vì em nên anh mới đi, chứ anh không hề cảm thấy có lỗi gì với cô ta hết, hơn nữa cô ta cũng mắng anh rồi, cho nên em đừng hy vọng anh sẽ phải xuống nước giống như đang xin lỗi cô ta."
"Ừ, không cần anh xin lỗi." Lệnh Mạn nói: "Em chỉ hy vọng lúc ăn cơm thái độ của anh thân thiện một chút, kiềm chế mình đừng nói ra bất kỳ lời nói cay nghiệt nào. Hơn nữa lần này chính xác là chúng ta mời người ta ăn cơm, anh phải đối đãi y như đối xử với khách, OK?"
"OK."
Rốt cuộc Lệnh Mạn mới nở nụ cười.
Lý thiếu gia tính cách quái gở lại được nuông chiều, từ trước đến nay đều là người khác phải nhường anh, anh có thể làm đến mức này đã là tiến bộ rất lớn rồi, phải khích lệ anh một chút.
Lệnh Mạn ôm lấy mặt Lý Trác Vân, dành cho anh một nụ hôn thật sâu.
Hiếm khi thấy Lệnh Mạn chủ động, thoắt cái Lý Trác Vân đã ngứa ngáy, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để được thân mật với cô.
Anh nhanh chóng đổi khách thành chủ, đè lên hôn càng ngày càng sâu.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, hôn chưa được bao lâu thì điện thoại của Lệnh Mạn rung lên không ngừng.
Gần đây cô thường xuyên phải làm thêm giờ, tìm cô vào lúc này chỉ có thể là chuyện của công ty.
Lệnh Mạn cầm điện thoại lên nhìn.
Quả nhiên không đoán sai, là công việc của nhóm rượu xán.
Cô vừa né tránh nụ hôn của Lý Trác Vân, vừa nói: "Đợi em trả lời tin nhắn đã."
Lý Trác Vân có chút bất mãn, nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Anh mất hứng rời khỏi người Lệnh Mạn.
Chỉ trong nháy mắt đó, Lệnh Mạn cảm giác được chân trái của mình bị Lý Trác Vân bẻ quặt sang trái một chút, sau đó cứng đờ.
Cô đoán là bị rút gân, thử chậm rãi xê dịch cái chân kia, nhưng một cơn đau thấu xương ập đến, đành phải ngừng lại.
Trong lòng Lệnh Mạn dâng lên một loại dự cảm bất thường.
Lý Trác Vân thì vẫn chưa phát hiện ra điều gì.
Lệnh Mạn ấp úng: "Lý Trác Vân, chân em không cử động được..."
"Cái gì?" Lý Trác Vân hơi sửng sốt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Em cũng không biết..."
"Chân nào?" Lý Trác Vân hỏi.
"Chân trái."
Lý Trác Vân vén chăn lên, lộ ra hai chân trắng nõn của Lệnh Mạn, anh nhìn qua một lượt, sắc mặt không tốt lắm.
Chân trái Lệnh Mạn bị tê dại từ đầu gối trở xuống, không dùng sức được, càng không thể ngồi dậy, thế nên cô hoàn toàn không thể nhìn thấy chân mình.
"Có vấn đề gì không?" Lệnh Mạn hỏi.
Lý Trác Vân nói: "Khớp xương đầu gối của em bị chệch sang bên trái."
"... Cái gì?"
"Có khối gồ lên như bị trật khớp, anh cũng không biết bị làm sao, muốn biết cụ thể phải đến bệnh viện kiểm tra." Lý Trác Vân lập tức đưa ra quyết định, lại hỏi: "Em có thể xuống giường đi lại không?"
Lệnh Mạn lắc đầu: "Từ bắp chân trở xuống em không cử động được, đi kiểu gì bây giờ?"
Lý Trác Vân nói: "Để anh gọi xe cứu thương."
Lý Trác Vân lập tức gọi điện thoại, nói với nhân viên trực tổng đài tình huống của người bị thương và địa chỉ cần đón.
Chân không thể cử động, Lệnh Mạn có gấp cũng vô ích, vì vậy nhân lúc này cô tranh thủ cầm điện thoại lên đọc tin nhắn.
Vừa nhìn đã bị doạ cho giật mình, tất cả mọi người trong nhóm rượu xán đều đang tìm cô.
Lệnh Mạn không ngừng nhắn tin hỏi thăm, mới biết đã xảy ra chuyện lớn.
Lúc Lệnh Mạn rời khỏi phòng quảng cáo, vị đồng nghiệp mới mà cô bàn giao công việc kia đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm, rất nhiều chuyện nghe vào cứ ù ù cạc cạc.
Hỏi cô ấy đã hiểu chưa, cô ấy lại vẫn gật đầu nói hiểu cả rồi.
Cuối cùng thì Lệnh Mạn vừa mới rời đi không lâu đã xảy ra chuyện.
Rượu xán thiết kế một loạt bao bì mới để lập tức đưa vào sử dụng.
Hôm nay sắp mang đến nhà in thì mới phát hiện ra những câu "triết lý" và hình minh hoạ không trùng khớp với nhau, toàn bộ nhầm lẫn hết.
Bọn họ cấp tốc liên lạc với Lệnh Mạn, tìm cô để đối chiếu lại với nội dung đã được duyệt lúc ban đầu.
Chuyện liên quan đến toàn bộ sự tồn vong của nhóm rượu xán, dẫu sao cũng là hạng mục mà mình đã từng phụ trách, Lệnh Mạn không dám thờ ơ, nhất thời cũng quên mất cái chân đau, gấp rút tranh thủ đối chiếu lại với bọn họ.
Lý Trác Vân liên hệ xong với bệnh viện thì cúp điện thoại.
Xe cứu thương sẽ đến trong vòng hai mươi phút nữa, Lý Trác Vân vội vàng mặc quần áo tử tế, chuẩn bị lát nữa xuống lầu đón họ.
Anh liếc nhìn thấy Lệnh Mạn vẫn còn đang trần truồng nằm trên giường, giúp cô nhặt váy vào áo lông lên: "Mau mặc quần áo vào đi, xe cứu thương sắp đến đây rồi."
"Vâng, chờ một chút." Lệnh Mạn lo lắng nói: "Chờ em trả lời bọn họ đã."
Lệnh Mạn gõ xong một tin nhắn, đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu mặc quần áo.
Nhưng rất nhanh sau đó cô phát hiện ra mình không làm được.
Vừa rồi cô nằm thẳng đơ trên giường, không cựa quậy tay chân nên không cảm thấy cơn đau quá kịch liệt.
Thế nhưng vào lúc này, chỉ hơi cử động eo một chút cũng đã đau lan tới đầu gối, kéo theo đó là một cơn đau đến tận xương tuỷ.
Lệnh Mạn dùng hết sức mình cũng chỉ có thể kéo váy xuống đến ngực, không tài nào kéo xuống thấp hơn được nữa.
Đúng lúc đó điện thoại lại vang lên, các đồng nghiệp vẫn tìm cô hỏi chuyện.
Lệnh Mạn vội vàng cầm lên trả lời.
Lý Trác Vân đứng bên cạnh sốt ruột: "Mặc quần áo nhanh lên đi!"
Lệnh Mạn nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, hai tay nhanh chóng gõ chữ: "Chờ một chút."
Lý Trác Vân cau chặt lông mày: "Giờ này rồi mà em vẫn cứ nhìn mãi vào điện thoại thế?!"
"Xong rồi đây xong rồi đây."
Lệnh Mạn đặt điện thoại xuống, tiếp tục cố gắng mặc váy một lần nữa.
Cô cắn chặt răng, gắng gượng thử ngồi dậy, nhưng lưng vừa mới rời khỏi đệm giường thì chân trái đã lập tức bị chèn ép, tất cả đau đớn nơi khớp xương cùng ùa đến.
"Á!"
Lệnh Mạn kêu lên một tiếng, ngã ngửa ra giường.
Mồ hôi vã ra đầy đầu.
Ngay lúc nãy thôi, rốt cuộc cô đã nhìn thấy rõ tình hình cái chân của mình.
Đúng như lời của Lý Trác Vân nói, khớp xương đầu gối bị trượt đến một vị trí khác thường, khiến cho cả chân trái của cô nhìn qua giống như bị vặn xoắn lại.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.
"Tại sao lại bị như vậy chứ?" Lệnh Mạn khóc không ra nước mắt: "Có phải tại lúc nãy khi trở mình anh đã đụng phải xương của em không?"
"..." Lý Trác Vân cũng không giải thích được: "Anh căn bản đâu có dùng sức."
"Đau không?" Anh hỏi.
"Tất nhiên là đau rồi!"
Lý Trác Vân hơi nâng Lệnh Mạn lên, định đỡ cô ngồi dậy: "Mau mặc quần áo vào, đến bệnh viện kiểm tra là biết ngay bị làm sao."
"Đừng đừng đừng." Khớp xương liên tục bị kích thích, Lệnh Mạn thét chói tai: "ĐAU QUÁ!"
Loại đau đớn này giống như có người không ngừng dùng kim đâm vào xương của mình, phải chịu đựng hết những cực hình tàn khốc nhưng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Điện thoại lại vang lên, Lệnh Mạn không chút do dự nhấc máy.
Bao bì được sắp xếp lại một lần nữa, nhờ cô hỗ trợ kiểm tra lại.
Nhắn tin không thể nói rõ được, bọn họ muốn nói chuyện điện thoại với Lệnh Mạn.
Lý Trác Vân thúc giục: "Mặc quần áo nhanh lên."
Lệnh Mạn vừa gõ chữ vừa nói: "Chờ một chút, quá đau đớn, cho em nghỉ một lát rồi sẽ thử mặc lại."
Người kéo dài thời gian là cô, người kêu đau cũng là cô, người không thèm quan tâm cũng là cô.
Lý Trác Vân không nhìn nổi nữa, lạnh lùng nói: "Đau cũng cố mà nhịn! Mặc một lèo có phải là sẽ đỡ bị đau kéo dài không?! Em muốn mè nheo như vậy đến bao giờ?!"
Bị Lý Trác Vân nói lớn tiếng, Lệnh Mạn quay đầu lại, nhìn anh có chút ngạc nhiên.
Không thương bệnh nhân thì cũng được đi, thế mà còn to tiếng với cô?
Chuyện của công ty không phải là chuyện của một mình cô, cô cũng đâu còn cách nào khác. Lệnh Mạn đang rối hết cả đầu lên, chân cũng khập khiễng, chẳng lẽ còn phải dành thời giờ để để ý đến suy nghĩ của anh?
Chỉ trong nháy mắt nỗi bất mãn bùng lên, Lệnh Mạn nói: "Người bị thương không phải anh, người bị đau cũng không phải là anh, anh gầm cái gì."
Lý Trác Vân đoạt lấy điện thoại di động, không kìm được tức giận hét lên với người ở đầu dây bên kia: "Lệnh Mạn đang bị thương phải vào bệnh viện, có chuyện quái quỷ gì thì để sau hẵng nói!"
Nói xong, anh hung hăng ném điện thoại xuống đất.
Màn hình lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Lệnh Mạn trợn mắt há mồm.
Không chờ cô kịp phản ứng thì điện thoại của Lý Trác Vân đã reo lên.
Là nhân viên cấp cứu đến, gọi anh xuống lầu đón bọn họ.
Lý Trác Vân nhìn về phía Lệnh Mạn: "Em muốn cứ để như vậy đến bệnh viện gặp bác sỹ sao?"
Quần áo xốc xếch, từ ngực trở xuống không mặc gì.
Lệnh Mạn lắc đầu: "Không muốn."
"Vậy mau mặc quần áo tử tế vào đi."
Lệnh Mạn hít sâu một hơi, nước mắt trào ra, nhưng cuối cùng vẫn cố nín lại.
"Được."
Lần này cô nghe theo lời của Lý Trác Vân, dù đau cũng cắn răng chịu đựng, rốt cuộc cũng sống chết mặc xong váy, miễn cưỡng che kín được cái mông.
Lý Trác Vân lấy áo khoác của mình đắp lên bắp đùi cô, không để lộ ra quá nhiều.
Trước khi rời đi, anh hôn nhẹ vào trán cô, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: "Cố nhịn một chút, anh sẽ nhanh chóng quay về thôi."
Lý Trác Vân xuống lầu đón người.
Lệnh Mạn không còn dư lại chút sức lực nào, cô yên lặng nằm một mình trên chiếc giường lớn, đầu óc trống rỗng.
Chỉ một lát sau, Lý Trác Vân dẫn theo mấy nhân viên cấp cứu trở lại.
Một vị bác sỹ mặc áo blouse trắng đi đầu, phía sau là một y tá xách theo hộp y tế, còn có hai nhân viên khênh cáng.
Quá trình bị khiêng trên cáng là lúc Lệnh Mạn cảm thấy thống khổ nhất, mức độ tra tấn còn nhiều hơn gấp mấy lần trước đó.
Cô đau đến mức trước mắt biến thành màu đen không chỉ một lần, trong miệng không ngừng cầu xin "Nhẹ một chút".
Nhưng có lẽ là đối với mấy nhân viên khiêng cáng mà nói thì tiếng rên rỉ của cô không khác nào tiếng gia súc gào thét trước khi bị làm thịt, vì vậy Lệnh Mạn cũng chẳng được hưởng thêm chút đãi ngộ đặc biệt nào.
Khi đau đớn lên đến cực hạn, sức chịu đựng của Lệnh Mạn cũng trở nên cao bất ngờ.
Sau đó có đau đớn đến đâu, cô cũng chỉ cắn chặt môi, cau chặt mày, gắng sức không lên tiếng.
Vào lúc này, bên tai lại truyền đến mấy câu đối thoại không đúng hoàn cảnh.
Đại khái là bác sỹ đang bàn bạc với y tá xem tối nay đi đánh mạt chược ở đâu, lần trước thua bao nhiêu tiền, lần này muốn đòi lại cả gốc lẫn lãi.
Trùng hợp lại nói bằng giọng Ô Du, Lệnh Mạn nghe hiểu.
Cô cảm thấy không tài nào tưởng tượng nổi.
Đây là bác sỹ ở bệnh viện nào? Sao lại không có đạo đức nghề nghiệp như vậy?
Lúc cần quan tâm đến bệnh nhân đang đau đớn thì lại thảo luận về mấy đề tài vớ vẩn không liên quan gì?
Lệnh Mạn không quấy rầy nhã hứng trò chuyện của hai vị kia, mà hỏi nhân viên khiêng cáng của mình.
"Xin hỏi mọi người đến từ bệnh viện nào?"
Người nọ đáp: "Bệnh viện Đông An."
Ồ.
Lệnh Mạn âm thầm sáng tỏ.
Hoá ra là của ông chủ Liên.
Hết chương .