Năm ngày sau khi Dsev tuyên bố không kết hôn.
Ánh nắng len lỏi vào ô cửa sổ đang mở, hòa cùng tiếng chim hót êm đềm.
Ngồi trên giường, Annie lờ đờ dụi mắt rồi ngáp một hơi thật dài.
“Tôi muốn ngủ thêm một chút nữa...”
Mái tóc màu nâu ngang tai của cô trở nên bù xù, đôi mắt vô hồn, thiếu sức sống và sưng lên như vừa mới khóc xong.
Dạo này cô không tài nào chợp mắt được, tình trạng của cô ngày càng tệ.
Sau tuyên bố không kết hôn đó, cô sẽ chẳng phải mất thời gian dành cho gia đình nữa.
Trong khi đó, công việc kinh doanh của cô vẫn phát triển tốt. Cô thậm chí còn quyên góp cho các tổ chức dành cho các bà mẹ đơn thân và trại trẻ mồ côi. Cô cũng hứa rằng cô ấy sẽ chung tay giúp đỡ họ.
Tiếng sột soạt đột nhiên vang lên.
Âm thanh như ai đang lục lọi đồ.
Cô giật mình quay đầu lại, cô nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ kỳ lạ đang làm gì đó trước tủ quần áo.
Đó là người hầu thân cận của cô, Carla.
Carla, người có mái tóc dài màu vàng được buộc gọn gàng, hỏi với giọng điệu thiếu kiên nhẫn khi lôi ra vài chiếc váy.
“Tiểu thư, người muốn mặc chiếc váy nào ạ?”
“Chỉ cần lấy đại một cái là được.”
Có lẽ do tối qua, cô ấy đã không ngủ đủ nên giọng cô có vẻ mệt mỏi.
Khi Annie che miệng bằng một tay và ngáp thêm lần nữa, Carla vội nói.
“Thôi nào, tiểu thư, xin người hãy đứng dậy đi mà.”
Annie lấy tay dụi mắt, chậm chạp đứng dậy và bước tới chỗ chiếc gương.
“Trông thật tồi tệ.”
Annie không thích khuôn mặt uể oải thiếu sức sống của mình. Cau mày, Annie dùng tay vỗ lên má mình vài cái để tỉnh táo.
Vẫn chưa tỉnh ngủ, cô lại dùng tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
Có phải vì cô đã lớn tuổi rồi không? Năm tháng trôi qua dần, tình trạng mệt mỏi của cô dần trở nên tệ hơn và nó xảy ra ngày càng nhiều hơn.
“Cái này có hợp với người không? Không, có lẽ sẽ tuyệt hơn nếu có thêm ren.”
Carla hỏi một cách nhanh chóng, khi nghĩ chiếc váy dạ hội của chủ nhân là một chiếc váy đỏ rực rỡ hay một chiếc màu đen kiêu sa.
Chiếc váy cô ấy chọn khác với thường ngày, không chỉ về màu sắc và còn về thiết kế của nó. Nó khiến vai và đường ngực của cô lộ rõ.
Annie, người thường mặc một chiếc váy trơn, đơn điệu, không giấu được vẻ xấu hổ.
Tôi sẽ không mặc nó hôm nay. Có sự kiện gì à?
“Carla, cô chỉ cần mang chiếc váy ta thường hay mặc thôi.”
“Ôi trời, tiểu thư! Người đang nói cái gì vậy? Hôm này là lần đầu tiên người đi ra ngoài đó!”
“Lần đầu tiên?”
“Sau khi tuyên bố không kết hôn ạ. Vậy nên, làm ơn hãy giúp tôi đi ạ.”
Carla thể hiện quyết tâm mạnh mẽ của mình, cô ấy siết chặt chiếc váy. Nhìn đôi bàn tay nhỏ, những đường gân xanh nổi lên khiến cô không kiềm được mà chỉ có thể nhường nhịn.
Rõ ràng là mọi người đang tập trung vào Annie và bàn tán, vậy nên Carla không thể để yên thế được.
Là một người giúp việc luôn chăm sóc cho Annie như người thân, Carla không muốn làm lớn chuyện.
Annie không thể nhịn cười trước biểu hiện của Carla, nhưng cô cũng không muốn làm người hầu gái luôn chăm sóc cho cô phải thất vọng.
Nó không tệ đến vậy.
Ừ thì, nếu cô mặc bộ váy mới, nó có thể giúp cô thay đổi tâm trạng.
“Được rồi. Vậy ta sẽ mặc chiếc váy phù hợp với ta nhất.”
“Vâng!”
Carla ngắm nhìn cô chủ nhỏ của mình vô cùng chăm chú. Những thứ váy vóc hay trang sức không thể sánh bằng nét quyến rũ với đôi mắt còn đẹp hơn cả thạch anh tím của Annie.
Cô ấy nói: “Tôi biết vì sao đôi mắt của Tiểu thư lại có màu tím. Đó chính là ân điển của Chúa!”
Mỗi khi cô nói như vậy, tiểu thư của cô sẽ bịt tai cô ấy lại và bảo cô hãy dừng lại, nhưng Carla không chịu dừng.
Từ khi Carla còn là một đứa trẻ, cô đã vô cùng yêu quý Annie.
Bộ váy Carla lựa chọn để lộ khuôn ngực trắng nõn và mịn màng của cô, cùng với một lớp ren phía trong.
“Không phải nó có chút kì cục sao?”
“Hụ hụ, nó chỉ là quá đẹp thôi, tôi đang lo lắng các chàng trai sẽ đổ gục vì người mất.”
“Carla, cô bị ốm à?”
Carla nhẹ nhàng chải tóc Annie bằng chiếc lược gỗ. Vừa chải vừa ngân nga.
Cô chủ không đi theo gu thời trang thông thường, cô biết mai tóc nào hợp với mình nhất. Cô ấy luôn nói về mái tóc ngắn và Carla thích chải chuốt nó.
Không bao lâu, sau khi làm xong tóc cho cô chủ, Carla vỗ thẳng vào vai Annie như một lời thông báo.
Carla nở một nụ cười rạng rỡ trong gương trước vẻ xinh xắn, đáng yêu của Annie.
“Chà, nó như thế nào?”
“Chà, đúng như mong đợi, cô hầu của chúng ta là tuyệt nhất. Người hầu có năng lực giống như Harknon cũng phải chắp tay bái phục Carla của chúng ta.”
“Sao cơ. Cô ấy là một người hầu, nhưng cô ấy cũng là Phó đội trưởng đội Hiệp sĩ của Hoàng gia.”
“Không có gì là ta không thể làm. Ta sẽ cho cô thời gian suy nghĩ. Nếu cô muốn, cô có thể học kiếm thuật ngay ngày mai.”
“Ôi trời. Tiểu thư của tôi, người đang đùa có phải không?”
Clap clap.
Annie giật mình khi Carla đập vào lưng cô ấy.
Cô ấy lầm bầm, rằng mình không muốn học kiếm thuật.
“Có vẻ như, sau khi sinh đứa con thứ hai, cái đập của cô ngày càng đau.”
Carla, phớt lờ lời nói của Annie, nắm chặt lấy tay cô với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Tiểu thư của tôi, hãy hứa với tôi.”
“Không được từ chối họ. Kể cả khi ta không thích họ, hãy cho họ một cơ hội và gặp lại họ lần nữa?”
“Chuẩn luôn!”
“Chà…Carla. Ta đã nói với cô rồi. Tôi không có ý định cho một cuộc hôn nhân bị sắp đặt. Mọi người sẽ đến Cung điện Hoàng gia ngày hôm nay với gia đình,”
“Nhưng người không biết ai cả.”
“Được rồi, được rồi.”
“Người đang cho tôi một câu trả lời khô khan.”
Annie cười thật to khi Carla giả vờ buồn rầu.
Annie nhẹ nhàng nắm lấy tay Carla.
“Được rồi. Bất cứ ai ngoại trừ tên bạo chúa đáng sợ đó. Tôi sẽ xem xét những điều cô vừa nói.”
Annie nói một cách vui vẻ.