Văn phòng Chung Độ đến tận trưa trật vẫn chưa vãn người ra vào, đông đến độ như đua nhau vào trẩy hội. Việc quan trọng hay không cũng nằng nặc dạo một vòng cho bằng được, đưa giấy tờ xong những đôi mắt hiếu kỳ cũng bắt đầu lướt qua Trì Viễn Sơn bên này vài ba lần.
Mới đầu Trì Viễn Sơn định nhân lúc Chung Độ làm việc gọi điện cho Tam Nhi hỏi thăm chuyện mua trà. Vậy mà mãi vẫn không có cơ hội. Người không quen chào hỏi rồi thôi, còn người quen đã vào là phải ngồi lại tám chuyện một lúc.
Đầu tiên là Tạ Tư Vĩ với cái đầu rối bù vào lượn một vòng, đứa nhỏ này túc trực trong phòng máy đờ đẫn hết người cũng không quên hỏi han Trì Viễn Sơn ân cần. Liền sau đó Bạch Kinh Nguyên tới, dạo này anh ta không bận rộn gì nên chán chường ở lại nói chuyện với y cả nửa buổi trời.
Bạch Kinh Nguyên mới ra được ít lâu thì Khương Hoa đến. Anh ta không phải đến gặp mặt ai, sáng sớm nay vừa đi đàm phán về nên không biết Chung Độ đưa người yêu đến. Lúc này vào cửa mới phát hiện có một gương mặt lạ ngồi trên sô pha, câu đang định nói thình lình nuốt ngược về, hỏi: “Đây là?”
Trì Viễn Sơn đứng dậy đi tới, chủ động chìa tay ra: “Chào anh, Trì Viễn Sơn.”
Khương Hoa rõ ràng đã sững người lúc nghe cái tên này, chậm một nhịp mới bắt tay Trì Viễn Sơn: “Chào cậu, Khương Hoa.”
Anh ta vô thức đánh giá người trước mặt, rất cao, mặt mày điển trai, cử chỉ phóng khoáng tự nhiên, không ngạo mạn cũng không tự ti nhún nhường, ấn tượng đầu tiên quả là một người không tồi.
Trì Viễn Sơn cũng đang âm thầm quan sát Khương Hoa. Người này ăn vận như điển hình người thành công, đồ Tây may đo vừa vặn, giày da bóng lưỡng, cà vạt cùng bộ với khăn tay, chiếc đồng hồ trên tay nhìn đơn giản nhưng cực kỳ đắt đỏ.
Giống Chung Độ, Khương Hoa khiến người ta cảm giác không thể nhìn thấu. Nhưng khí chất con người Chung Độ ẩn giấu đôi chút sự thần bí trời sinh, còn Khương Hoa lại khoác vẻ lão luyện của người được mài giũa trên thường trường.
Biểu cảm có phần mất tự nhiên của Khương Hoa thoắt cái biến thành nụ cười nhiệt tình: “Chào cậu, nghe danh đã lâu.”
Hai người này nghiêm chỉnh thật. Chung Độ cười, giới thiệu với Trì Viễn Sơn: “Anh đã nói với em từ trước đó, đàn anh của anh Khương Hoa, mấy năm nay công ty cũng nhờ có anh ấy một tay lo liệu.”
Trì Viễn Sơn nhẹ gật đầu: “Vừa qua gây phiền phức cho anh Khương rồi.”
“Ở đâu chứ, với lại đây cũng là công việc của tôi.” Khương Hoa xua tay, nói chuyện rất thực tế song ánh mắt lại mang nét sắc bén khó lòng phát giác: “Sau này đạo diễn Chung của chúng tôi nhờ cậy vào cậu rồi.”Trì Viễn Sơn thoáng nheo mắt, bụng nghĩ câu này nghe cứ như lời cảnh cáo từ “nhà mẹ ruột”, với hàm ý họ mới là một phe, còn mình là người ngoài. Thế là y cười: “Phải là em đến nhờ cậy anh chứ. Hai người nhà em sống tùy tiện quá, sau này chỉ e rước thêm phiền cho anh, anh Khương đừng chê bọn em nhé.”
“Nhà em” rồi “bọn em” lẫn xưng hô “anh Khương” xa lạ âm thầm đưa Chung Độ quay về địa bàn mình. Chung Độ nhìn y bỗng buồn cười, cứ như nhóc chó săn bảo vệ đồ ăn vậy.
Hai người bàn bạc công việc, Trì Viễn Sơn không đi mà ngồi về sô pha chơi máy tính.
Một lát sau, Khương Hoa bàn chuyện quan trọng xong quay qua hỏi Chung Độ: “Cậu thấy Phương Bình thế nào?”
Chung Độ cảm thấy cái tên này hơi lạ lẫm, anh ngẫm nghĩ vài giây: “Phương Bình? Vị phó tổng mới lên? Chưa có dịp tiếp xúc nhiều, có chuyện gì vậy anh?”
“Tôi định san một phần công việc của mình cho Phương Bình.” Khương Hoa nói: “Tôi nhìn từng bước đi của cậu ta, không cần lo chuyện râu ria. Tính tình khiêm tốn hiền lành, năng lực cũng không có chỗ chê trách, cậu thấy thế nào?”
Anh ta nói chung chung mơ hồ như thể cố kỵ sự Trì Viễn Sơn có mặt ở đây. Chung Độ hiểu ý Khương Hoa muốn nói người này không có quan hệ gì với Chung Miện, dùng được, có lẽ còn mập mờ ám chỉ một điều gì khác.
Thế là anh nhìn Khương Hoa, cười đáp: “Anh Khương, bao nhiêu năm nay anh còn chưa hiểu tính tôi à? Quản lý công ty cũng làm nửa vời thôi, muốn đề bạt ai anh cứ quyết định là được, tôi không có ý kiến. Huống hồ cho dù Chung Miện có đưa ai vào đây cũng không thành vấn đề, công ty mình làm ăn hợp pháp không làm lậu trốn thuế, ông ta có cả trăm người trong này thì thế nào được?”
Chung Độ lẳng lặng làm rõ chứ không nói thẳng gì. Khương Hoa quay sang nhìn Trì Viễn Sơn. Anh ta biết hai người này có lẽ đã tin tưởng nhau đến mức độ không có gì bí mật. Nhưng dẫu hiểu, Khương Hoa không khỏi cho rằng dường như mối quan hệ này phát triển nhanh hơi quá đà.
Anh ta không nói gì, chỉ nói: “Vậy được, anh sẽ sắp xếp.”
Chung Độ gật đầu: “Anh thấy mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi rồi đi du lịch, khoảng thời gian tới có tôi ở đây.”
Chung Độ nghĩ Khương Hoa mệt mỏi vì phải một mình lo liệu quá nhiều việc, nên mới cần Phương Bình san sẻ bớt trách nhiệm.
Khương Hoa cười: “Không nặng nề thế đâu, anh thấy Phương Bình làm việc ổn nên muốn bồi dưỡng thêm. Cậu làm việc đi, chiều anh còn công chuyện nên đi trước, hôm nào có thời gian thì ăn với nhau bữa cơm.”
Khương Hoa vừa nói vừa đánh mắt sang Trì Viễn Sơn ngồi bên sô pha. Y lập tức ngẩng lên: “Được, chờ anh Khương có dịp rảnh.”
Khương Hoa có rảnh hay không thì không biết, nhưng kể từ hôm nay Trì Viễn Sơn sẽ cực kỳ bận rộn. Tam Nhi gọi sang liên tục, Nghiêm Tùng Thanh với Yến Tiếu Ngữ cứ như “nòng nọc con” ríu rít chạy khắp nơi tìm mẹ, chuyện lớn nhỏ gì cũng một hai hỏi ý y cho bằng được.
Trừ chuyện này ra, y vẫn còn chuyện cần giải quyết nhưng không nói cho bất cứ ai.
Thời gian này đi đến đâu Trì Viễn Sơn cũng dính cứng với cái laptop. Chung Độ tò mò hỏi y đang làm gì y chẳng chịu trả lời, đeo tai nghe lên là chẳng lọt tí tiếng động nào. Chỉ cần có người mấp mé tới gần là lại thót lên con thỏ giật mình đóng sập máy tính lại.
Mới đầu Chung Độ còn truy hỏi mấy lần, sau này thì thôi hẳn, thậm chí thỉnh thoảng rón rén lại gần, cố tình trêu nhào lên vai dọa y.
Trì Viễn Sơn cũng bắt đầu đồng hành cùng Chung Độ trong các buổi tham vấn tâm lý, đồng hành cách hết sức nghi thức. Lần nào cũng đòi đưa Chung Độ đến tận cửa phòng làm việc của nhà tâm lý Ôn trên tầng hai, nhìn anh vào trong rồi mới xuống khu giải trí tầng dưới, đợi đến gần kết thúc lại lên tận cửa chờ anh ra, cùng nhau xuống lầu về nhà, nghiêm túc hết sức cứ như ông cụ sợ để lạc đứa cháu vậy.
Buổi tham vấn kết thúc, y chờ ngoài cửa phòng như thường lệ, người trở ra lại là Ôn Hòa Ngọc chứ không phải Chung Độ.
Nhà tâm lý Ôn hành nghề hơn mười năm luôn cho rằng dẫu nhà tâm lý có khả năng đến đâu so ra vẫn kém sự cảm thông và bầu bạn của gia đình, người yêu. Những lần tham vấn qua rõ ràng Chung Độ đã không còn lo lắng, tự nguyện cởi mở trò chuyện, những chủ đề vốn luôn tránh né bây giờ đã có thể nói ra với nụ cười gượng gạo. Ôn Hòa Ngọc cho rằng phần lớn công lao thuộc về Trì Viễn Sơn.
Vậy nên Ôn Hòa Ngọc mỉm cười mời Trì Viễn Sơn bước vào, vừa định chuyện trò với y đôi câu. Trì Viễn Sơn lại nơm nớp lo sợ: “Nhà tâm lý Ôn có gì cần dặn dò sao?”
Y trông có vẻ căng thẳng, Ôn Hòa Ngọc cười cười: “Đừng lo, đạo diễn Chung tiến bộ rất nhiều, chỉ là không chịu nghe lời cho lắm.”
Trì Viễn Sơn nghe thế cũng cười, đi đến Chung Độ đang ngồi dựa vào tay vịn sô pha, vừa dắt tay anh vừa xin lỗi Ôn Hòa Ngọc: “Xin lỗi vì đã gây phiền cho nhà tâm lý. Tôi nghe lời, nhà tâm lý nói với tôi đi ạ.”
Chung Độ dưới sự dẫn dắt của Ôn Hòa Ngọc vừa ôn lại quá khứ, dường như đây là một phương pháp trị liệu đặc biệt. Có hiệu quả, nhưng quá trình không hề nhẹ nhàng.
Lúc này bàn tay mướt mồ hôi của anh được Trì Viễn Sơn nắm trong tay mình xoa nắn, cuối cùng đầu ngón tay mới bắt đầu ấm lên.
Ôn Hòa Ngọc đặt hành động của hai người vào mắt, cười nói: “Anh cần giám sát đạo diễn Chung không được phép uống quá nhiều trà và cà phê, rượu với thuốc lá không nhất thiết dính vào thì đừng động vào, chúng sẽ gây ảnh hưởng. Thuốc phải uống đúng giờ, đừng lo lắng vì thuốc vẫn phần nào hỗ trợ. Nếu đầu được thư giãn chất lượng giấc ngủ cũng sẽ cải thiện, có thời gian các anh nên ra ngoài với nhau. Đang đầu xuân, tiếp xúc với thiên nhiên nhiều sẽ dễ chịu thư giãn hơn đôi chút.”
Trì Viễn Sơn nghiêm túc lắng nghe, cuống quýt tỏ thái độ cứ như phụ huynh của học trò không nghe lời trong buổi họp: “Vâng, không thành vấn đề, tôi sẽ ghi nhớ nhà tâm lý Ôn, tuyệt đối chấp hành.”
Chung Độ nghiêng sang nhìn y, lắc đầu cười.
Hai người cùng đứng dậy chào Ôn Hòa Ngọc, chốc lát sau lại một mình vòng về.
“Chào nhà tâm lý Ôn, ngại quá xin phép được làm phiền anh thêm một chút xíu.” Trên gương mặt y thoảng ý người ngượng ngùng, giọng nói lại toát nỗi lo âu khó kiềm chế: “Tôi muốn hỏi mình có cần chú ý không? Tôi đọc sách có viết nên cố gắng không đề cập đến, không làm gì cả. Tôi cũng không biết với tình huống như Chung Độ mình nên xử trí thế nào.”
Ôn Hòa Ngọc nhìn y một hồi, cười lắc đầu: “Anh Trì này, tôi chỉ có một đề nghị thế này. Anh nên thả lỏng bản thân một chút. Không biết anh có nhận ra chính bản thân anh đang hơi lo lắng không. Thật ra không nhất thiết phải lo lắng quá nhiều, tôi đã từng tiếp xúc với rất nhiều thân chủ có cùng một vấn đề, hiện tại họ đều rất tốt. Nếu lúc nào anh cũng trong tình trạng căng thẳng thần kinh, thi thoảng đắn đo làm cái này làm cái kia liệu có ảnh hưởng đến người ấy không, bản thân thân chủ cũng sẽ có cảm giác tội lỗi. Anh hiểu ý tôi chứ? Muốn làm gì hãy cứ làm, thoải mái đi, tôi cũng không hy vọng lần tới cậu lại là người đến đây đặt lịch tham vấn với tôi đâu.”
Trì Viễn Sơn sờ mũi cười ngượng ngùng: “Tôi cứ lo lắng là sẽ rối hết lên. Tôi hiểu rồi, cảm ơn nhà tâm lý.”
Thật ra câu chuyện đêm ấy ảnh hưởng rất lớn đến Trì Viễn Sơn. Mặc dù y cố gắng thả lỏng hết sức có thể, nhưng mấy ngày qua đôi khi vẫn thất thần.
Trên đường nhìn thấy đứa trẻ được cha mẹ dắt tay, y sẽ vô thức nghĩ về tuổi thơ Chung Độ đã trải qua, anh có từng được đi khu vui chơi bao giờ chưa, có thích phim hoạt hình không, có bạn cùng trang lứa chơi đá banh dưới cái nắng đổ lửa không. Buổi tối lúc nắm tay Chung Độ đi ngủ, y lại vô thức sờ lên những vết sẹo trên cánh tay anh, từng vết từng vết một, y sẽ nghĩ anh đã sụp đổ biết bao nhiêu lần mới dồn ép bản thân ra nông nỗi này, mỗi ngày mỗi năm trôi qua, giấu nhẹm những tâm sự không người sẻ chia hẳn rằng anh cô độc biết chừng nào. Lúc ăn cơm ở nhà ăn công ty, y đang ăn cũng khựng lại, ánh mắt bỏ quên nơi những bóng người, y sẽ nghĩ ngày đó Chung Độ sống xa cách con người như thế, có phải ngày nào anh cũng một mình một góc cúi gằm đầu ăn cơm, chẳng buồn để tâm mình ăn gì, hay có bao nhiêu này trải qua những bữa ăn tạm bợ trong phòng làm việc?
Đúng như Trì Viễn Sơn nói, y hễ cứ lo lắng là sẽ rối lên. Chắc chắn Chung Độ phát hiện được sự bất thường của y, và với anh sao nó không thành gánh nặng cho được? Vậy nên hôm ấy khi nghe lời Ôn Hòa Ngọc khuyên, Trì Viễn Sơn bắt đầu thay đổi, nghe theo ý định từ lúc bắt đầu bắt tay vào làm “chuyện lớn” mình đã chuẩn bị từ rất lâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trì của bọn mình tính kiếm chuyện á!